Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu

Chương 26: Chương 26: Lạc Băng Uyển, tôi kết hôn rồi (2)




“Nếu như anh không thích em, vậy vì sao anh vừa mới nghe tin em tự sát liền bỏ lại vợ mới cưới để đến thăm em, em nhìn thấy rồi, trong mắt anh em thấy anh đang lo cho em! Nếu như anh không thích em, vậy vì sao phụ nữ của toàn bộ Hải Thành anh đều có thể ngủ cùng, duy chỉ có em là không động vào, em trong lòng anh có sự khác biệt, khác biệt so với những người kia!” Lạc Băng Uyển nói một cách chắc chắn.

Bùi Dực đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô, “Qua đây xem cô, là vì không muốn trụ cột của Đế Tước sụp đổ, chỉ là công việc mà thôi. Tiện thể đính chính với cô một chút, nếu như một người đàn ông đối với một người phụ nữ ngay đến cả dục vọng muốn lên giường cùng cô ta còn không có, vậy cô nghĩ tôi sẽ thích cô sao?”

Lời nói này như một lời đả kích mạnh mẽ, khiến cho Lạc Băng Uyển vỡ vụn.

“Đừng ngây thơ như vậy, Lạc Băng Uyển, cô không còn nhỏ nữa.” Bùi Dực ném lại câu này, sau đó quay người ra khỏi phòng.

Lạc Băng Uyển nhìn bóng lưng không có chút lưu luyến nào của anh, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, Bùi Dực, rõ ràng anh đã từng yêu em, rõ ràng, là anh yêu em.

“Ai La, đến chỗ Lạc Băng Uyển đi, ừm, trạng thái tinh thần của cô ấy không tốt, công việc trong tay đều ngừng lại rồi.” Bùi Dực cúp máy, đối với Tống Anh Kiệt đang ngồi ăn hoa quả trong phòng khách nói: “Hủy hết tất cả lịch trình trong vòng nửa tháng tới của Lạc Băng Uyển, sắp xếp cho cô ấy ra nước ngoài du lịch, Ai La sẽ đi cùng cô ấy.”

Ai La là bác sỹ tư nhân của Bùi Dực.

Tống Anh Kiệt ăn quýt, chậc chậc nói, “Cậu xem, Bùi thiếu, tôi thật không hiểu nổi, nếu cậu không thích Lạc Băng Uyển, còn nâng đỡ cô ấy, nghe thấy cô ấy tự sát còn vứt cả vợ mới cưới sang một bên, giờ lại còn điều cả bác sĩ riêng qua đây, còn sắp xếp cho cô ấy nghỉ nửa tháng? Quan tâm như vậy, tôi mà là phụ nữ tôi cũng sẽ muốn gả cho cậu. Nhưng nói như nói cậu thích cô ấy, mặc dù Bùi gia nhà cậu không cho lấy minh tinh trong giới giải trí, nhưng mà Bùi thiếu cậu từ nhỏ đến lớn đã có đức tính đối nghịch, nếu như quyết tâm lấy, thì người trong nhà cậu sẽ đều không cản được.”

Bùi Dực liếc mắt nhìn cậu ta, ánh mắt hung dữ, hoàn toàn không giống như một thiếu gia ăn chơi như ngày thường, Tống Anh Kiệt nhất thời bị sặc nước quýt, ho khan đến đỏ cả mặt, cũng không dám nói gì hơn, “Tôi đi sắp xếp ngay đây!”

Nói xong liền vội vàng cầm điện thoại ấn một dãy số, “Chị Kim ạ? Vâng, hoạt động của Lạc Băng Uyển trong nửa tháng đều hủy hết. Sao ạ? Có những cái không thể lùi, thì công ty cũng đã chi trả khoản vi phạm hợp đồng rồi! Đừng hỏi vì sao, có tiền thì có thể tùy hứng vậy thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.