“Bùi Dực, Hàn Ly nhờ em hẹn gặp chị em giúp anh ấy, em biết ngay là bọn họ tình cũ không rủ cũng tới mà.” Tô Lệ Nhã không ngừng nói xấu Tô Tử Bảo, “Bùi Dực, lúc anh không nhìn thấy, còn không bọn họ thế nào nữa? Em thật sự cảm thấy không đáng cho anh, Bùi Dực.”
Tô Lệ Nhã vừa nói vừa tách hạt, Bùi Dực cũng không tiếp lời, chỉ là yên tĩnh ngồi ở một bên. Tô Lệ Nhã càng nói càng nghiện, dường như đã đem Tô Tử Bảo quở trách đến thương tích đầy mình.
Chỉ chốc lát sau, đã tách được một đĩa hạt. Chị em Tô Tử Bảo vừa dắt tay nhau đi ra, Tô Lệ Nhã thấy vậy vội vàng im miệng.
Bùi Dực vốn đang ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn qua Tô Tử Bảo lập tức đứng lên, cầm một đĩa đầy hạt óc chó đưa đến trước mặt Tô Tử Bảo, vui vẻ quấn quít, “Hạt óc chó mà em thích ăn.”
“Ai? Là anh tách sao?” Tô Tử Bảo nghi hoặc cầm lên nếm thử một miếng.
Trong nháy mắt sắc mặt của Tô Lệ Nhã liền trở nên cực kỳ khó coi, thì ra óc chó mà Bùi Dực nói, là để cho Tô Tử Bảo.
Móng tay của cô vì tách hạt mà gãy mất một cái, kết quả lại thành tách vỏ cho tiện nhân kia! Bùi Dực không tin lời cô nói sao? Tại sao lại không có chút hiềm khích nào đối với Tô Tử Bảo.
Tối muộn, chờ đến sau khi anh em Tô Chấn Triết đi rồi, Tô Tử Bảo mới tìm bố để nói về chuyện của công ty truyền thông Đế Tước, thì ra Tô Chấn Triết mỗi ngày đều đang thúc giục chuyện hợp tác, hôm nay lại là vì chuyện này mà đến đấy. Sau khi Tô Tử Bảo nói chuyện với bố xong, trong lòng cũng trở nên yên tâm hơn một chút.
Bố tuy rằng có thiên vị Tô Chấn Triết hơn, nhưng mà đối với chính mình cũng có kỳ vọng, không lấy 200 triệu đi đầu tư ngay, mà vẫn còn đợi kết quả từ bên cô.
Bản thân mình trước kia cũng khiến bố phải quá buồn lòng rồi. Bây giờ chịu cố gắng nỗ lực, có thể nhìn ra được bố mẹ đều rất vui mừng.
Bùi Tiểu Xuyên lái xe đưa hai người trở về, Lâm Tuyết Kiều còn lưu luyến không rời, hận không thể khiến bọn họ ngủ ở đây một tối.
Mãi cho đến khi Tô Tử Bảo đồng ý sẽ qua đây thường xuyên, hai người mới trở về.
Bùi Dực cùng Tô Quốc Cường uống một chút rượu hoa tuyết, rượu này ngấm rất lâu, lúc này anh đã cảm thấy chóng mặt mà dựa vào vai Tô Tử Bảo rồi.
Tô Tử Bảo trong lòng rất cảm kích Bùi Dực, dù sao anh cũng không có nghĩa vụ phải làm tốt đến như vậy, vậy mà anh còn làm tốt hơn cả trong tưởng tượng của Tô Tử Bảo.
“Bùi Dực, hạt óc chó kia, là thế nào vậy?” Tô Tử Bảo hỏi. Cô đã sớm phát hiện vụ hạt óc chó có gì đó không đúng.
Bùi Dực đôi mắt hẹp dài híp lại, trong mắt bao phủ một chút hơi rượu, đẹp say lòng người, “Tô Lệ Nhã.”
“Cô ta? Có phải là thừa dịp em rời đi, liền nói xấu em trước mặt anh không? Nhưng mà cái này cũng đâu cần tách hạt óc chó?” Tô Tử Bảo khẽ nhướn mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Bùi Dực đầu tựa ở trên vai của cô, hơi thở ấm áp vờn quanh cổ: “Anh nói, hạt óc chó kia rất ngon.”
Tô Tử Bảo vốn là sững sờ, sau đó liền lập tức cười phù một tiếng. Thì ra là Tô Lệ Nhã tách cho Bùi Dực, không nghĩ tới Bùi Dực lại đem hết cho cô.