Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu

Chương 109: Chương 109: Lấy được USB. 2




Mặt của anh dường như dán sát vào mặt của cô, giọng nói mị hoặc, “Nói sai rồi, nơi này, em là người phụ nữ đầu tiên được đặt chân tới.”

“Vậy Lạc Băng Uyển thì sao?” Tô Tử Bảo hỏi lại.

Bùi Dực nhếch môi cười mờ ám, “Bộ dạng lúc vợ ghen, thật đáng yêu.”

Tô Tử Bảo thoáng cái mặt liền đỏ bừng lên, cô cũng không biết tại sao mình lại vô thức hỏi đến tên Lạc Băng Uyển, nhưng mà cô sẽ không thừa nhận là cô đang ghen đâu.

“Không có, em chỉ hỏi vậy thôi, tình cảm nhiều năm như vậy giữa anh và Lạc Băng Uyển, chẳng lẽ cô ấy còn chưa được tới đây lần nào?” Tô Tử Bảo nỗ lực che giấu.

Bùi Dực càng trở nên vui vẻ hơn, “Ngay đến cả tình cảm nhiều năm giữa anh và Lạc Băng Uyển mà em cũng biết, xem ra vợ đúng thật là đã vất vả điều tra rồi.”

Cái này đúng là càng tô càng đen mà.

Tô Tử Bảo dứt khoát khép mắt lại, cứng rắn nói, “Tùy anh nói thế nào cũng được!”

Bùi Dực nhìn cô, cô vợ nhỏ của anh có một khuôn mặt khiến người ta chỉ cần nhìn qua liền khó có thể quên được, xinh đẹp kinh diễm, trước đây chỉ cần nhắc đến cái tên Tô Tử Bảo này, thì ấn tượng đầu tiên chính là bình hoa.

Một cái bình hoa xinh đẹp nhất Hải Thành.

Nhất là bây giờ, nhắm mắt lại, hai má đỏ bừng, đôi môi đỏ tươi đang gần ngay trước mắt.

Khiến cho người ta có cảm giác kích động muốn đè cô xuống phía dưới người sau đó nuốt cô vào trong bụng.

“A...!”

Tô Tử Bảo trừng lớn mắt, nhìn Bùi Dực gần trong gang tấc, anh lại hôn cô rồi!

“Những thứ khác không nói, công có được USB là của bản thiếu. Vợ không phải cũng nên ban thưởng một chút sao?” Bùi Dực chỉ là hôn nhẹ cô một cái sau đó liền rời đi, lúc này thấy Tô Tử Bảo trợn mắt, liền cười giống như một cáo vừa đạt được mục đích vậy.

Tô Tử Bảo ngay lập tức liền hiểu ra phần thưởng mà anh nói là có ý gì.

Tô Tử Bảo trừng anh, “Không phải vừa nãy anh hôn rồi sao?”

“Mới vừa rồi là vợ nhắm mắt, thái độ vẫn chưa thỏa mãn, bản thiếu gia sao có thể nhẫn tâm để cho vợ thất vọng, bây giờ mới là hôn thật đây.” Bùi Dực cười cực kỳ vô sỉ, “Bây giờ mới là lúc ban thưởng.”

Tô Tử Bảo ngược lại lại bị hành động lưu manh này của anh chọc cười. Chẳng biết tại sao, giống như một làn nước ấm vậy, cô giống như dần dần đang quen với tất cả mọi thứ của anh.

Quen với cái dắt tay của anh, quen với lồng ngực của anh, quen với sự ôn nhu của anh, quen với sự bạc tình của anh, bây giờ lại cũng quen luôn cả cái hôn của anh.

Cô không thể chịu đựng được khi hôn với người đàn ông khác, nhưng mà cùng anh, ngược lại cô lại chẳng kháng cự lại nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.