“Chị chị cho Hàn Ly một cơ hội đi!” Tô Lệ Nhã vội vàng ngăn trước mặt của Tô Tử Bảo, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, “Biết sai rồi thì sẽ có thể thay đổi, thiện lớn lao yên. Chị cùng Hàn Ly đã quen lâu như vậy rồi, không thể nhìn lại quan hệ trước kia, mà tha thứ cho anh ấy sao?”
Tô Tử Bảo trông thấy dáng vẻ của cô ta, liền cảm thấy buồn nôn, lãnh đạm nói, “Tôi cùng anh ta không có gì để nói. Ngược lại cô lại cứ nghĩ cho anh ta, chẳng lẽ là vì thích anh ta sao? Nếu như cô thích, thì cô tự đi mà thích, đừng có cho rằng ai cũng như cô, suy bụng ta ra bụng người.”
“Em...” Tô Lệ Nhã chực khóc, “Em chỉ là muốn giảng hòa một câu, sao chị có thể nói em như vậy chứ?”
“Tôi lại cảm thấy Tô Tử Bảo làm rất đúng. Bây giờ không phải có câu nói gọi là, sự tôn kính nhất, chính là cả đời không qua lại với người cũ nữa hay sao. Cô muốn Tô Tử Bảo làm hòa với bạn trai cũ, vậy thì thể diện của Bùi thiếu phải đặt ở đâu đây?” Từ trên ghế sô pha truyền đến một giọng nói bênh vực kẻ yếu.
Tô Tử Bảo nhìn về phía người đó, là một nữ sinh không quen biết, đang mặc một chiếc áo ngắn được thêu dệt rộng thùng thình, quần short jean, mái tóc màu đỏ rượu vang rủ xõa ngang vai, trên đầu đeo một cặp kính râm, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, chỉ là thoạt nhìn có vài phần kiêu ngạo, thấy Tô Tử Bảo nhìn về phía cô, cô liền nhẹ gật đầu.
Tô Tử Bảo cũng hữu hảo gật đầu.
Tô Lệ Nhã sắc mặt trầm xuống, nhưng nhìn thấy người vừa mới nói, liền chỉ có thể tiếp tục ra vẻ điềm đạm.
Lê Hàn, hoa khôi của trường đại học Hải Thành, đến từ Đế Đô, không biết nhà cô làm gì, nhưng khẳng định không phải xa hoa thì cũng là giàu có, làm người vừa kiêu ngạo lại vừa bá đạo, không thân với mọi người, có chút quan hệ với Lôi gia là một trong những tứ đại hào phú của Hải Thành, Lôi gia còn từng tuyên bố ai dám ức hiếp Lê Hàn thì chính là đang đối đầu với bọn họ.
Vừa hay là bạn học cùng lớp của Liễu Thiên Thiên.
Cô không biết Tô Tử Bảo, không nghĩ tới vậy mà lại nói hộ cho Tô Tử Bảo
“Người yêu cũ? A? Chẳng lẽ anh chính là người bạn trai cũ đã khiến Tử Bảo phải nhảy xuống biển?” Liễu Thiên Thiên kinh ngạc trừng lớn mắt.
Ánh mắt của Tô Tử Bảo liền trở nên sắc bén. Sao đến bây giờ vẫn có người cho là mình nhảy xuống sông vì Hàn Ly vậy?
“Liễu Thiên Thiên, tôi phải đính chính lại một chút, chuyện tôi trượt chân rơi xuống biển không hề liên quan gì đến Hàn Ly hết. Có thể là do tôi đang mải ngắm phong cảnh mà rơi xuống, cũng có thể là...” Tô Tử Bảo nói đến đây cười nhạt một chút, nhìn về phía Tô Lệ Nhã, “Cũng có thể là do ai đấy không cẩn thận mà đụng vào tôi. Kỳ thật tôi cũng mơ hồ cảm giác thấy có người đẩy tôi, chỉ là bởi vì không có chứng cứ, cũng không nhìn thấy là người nào, nên mới phải một mực nói là không cẩn thận mà trượt chân rơi xuống, không muốn người ngoài nghi kỵ lung tung. Nhưng nếu như trong Hải Thành vẫn còn có loại tin đồn này, vậy thì tôi sẽ vì danh dự của mình và hai nhà Bùi Tô, tôi sẽ báo cảnh sát lập án, để cho cảnh sát điều tra một chút, cũng là để tránh cho người khác nghĩ là tôi tự mình nhảy xuống biển.