Bước đầu tiên để báo thù, chính là đừng để cho mình bị đuổi ra ngoài, nếu không thì ngay đến bảo thân còn khó có thể an toàn, chứ nói gì đến báo thù. Cô cần cái thân phận thiên kim nhà Tô gia, cần cái thân phận là con dâu của Bùi gia, càng cần đồ hồi môn của cuộc hôn nhân này.
Tô Tử Bảo, cô đã chết rồi. Hãy để Tô Tử tôi sống thay cô, từ nay về sau, tôi chính là Tô Tử Bảo!
Tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm mà cơ thể vốn phải chịu, coi như tôi cảm ơn cô cho tôi một sinh mệnh thứ hai.
Sau khi nghĩ xong nhiệm vụ bức thiết lúc này, Tô Tử Bảo liền mở to hai mắt, nhìn qua mọi người một lượt, nói, “Mọi người hiểu lầm rồi. Con không nhảy xuống biển để trốn cuộc hôn nhân này, là do lúc nhìn ngắm phong cảnh mà trượt chân rơi xuống. Con rất hài lòng với cuộc hôn nhân cùng với tam thiếu Bùi, chưa từng nghĩ là sẽ từ hôn, con khiến cho bố mẹ lo lắng rồi.”
Câu nói bình thản, khiến cho mọi người lúc nãy vẫn còn đang cãi nhau trong chốc lát trở nên sững sờ.
“Bảo bảo, con nói cái gì? Không phải là con tự sát thật sao? Nhưng mà Tô Lệ Nhã nói con vì muốn từ hôn cho nên mới nhảy xuống biển?” Lâm Tuyết Kiều kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn Tô Tử Bảo, ôm lấy cô vào lòng, “Bảo Bảo, con đừng sợ, nếu như con thật sự không muốn cưới, mẹ sẽ không ép con. Bố con không lo cho con, thì con vẫn còn có mẹ, mẹ sẽ không để con gái bảo bối của mẹ lưu lạc đầu đường xó chợ đâu. Mẹ sẽ lấy hết tiền riêng của mẹ cho con, con không phải sợ, mẹ không ép con...”
Tô Tử Bảo hai mắt đỏ lên, ôm lấy Lâm Tuyết Kiều, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, “Mẹ...”
Cô đối với cơ thể này vốn vẫn chưa có nhiều sự đồng cảm, nhưng mà lời nói của Lâm Tuyết Kiều trong nháy mắt liền khiến cho Tô Tử nhớ về bố mẹ của mình trong vụ tai nạn.
Đời trước tuy rằng cô chỉ được lớn lên trong một gia đình bình thường, nhưng mà bố mẹ đối với đứa con một như cô cũng nâng như nâng trứng, kết quả cô vẫn còn chưa báo hiếu được cho họ, thì đã vĩnh viễn không nhìn thấy họ được nữa rồi.
Hạ Thừa Diệp! Tôi thề, nếu như đời này tôi không thể khiến anh chết, thì tôi đã sống uổng một đời rồi. Mà Lâm Tuyết Kiều ở trước mặt, cảm ơn, cảm ơn bà đã cho mình có thể tỉnh lại, có thể có được người thân thêm một lần nữa. Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không để bất kỳ một người nào làm hại đến người thân của tôi!