“Chị, em còn chưa quay thử, chị đã đẩy em ra rồi. Nếu chị không giúp em đi cửa sau, thì tốt xấu gì cũng phải cho em cơ hội chứ.” Tô Gia Hân cố gắng nói lý.
Tô Tử Bảo lườm cô, “Chị là nhà sản xuất, chị nói là được. Thẩm Hề, đi, chúng ta đi, mặc kệ chị nó.”
“Này, chị! Chị ruột ơi! Chị đừng như thế!” Tô Gia Hân nóng nảy, đi theo Tô Tử Bảo đằng sau, cầu xin dọc cả một đường.
Thẩm Hề ở bên cạnh nhìn chị em nhà này, cũng hiểu được sự lo lắng của Tô Tử Bảo, cho nên cũng không nhiều lời.
Chờ sau khi Tô Tử Bảo đến nơi, nhìn thấy Tống Anh Kiệt cùng đạo diễn Trương Tấn, mọi người hàn huyên vài câu sau đó liền bắt đầu làm việc, bên văn hóa Thời Quang vẫn đang chờ tranh của bên này, vì vậy lúc này đây kế hoạch đang tương đối gấp.
Đợi đến lúc trời đã tối đen, mọi người ở học viện điện ảnh đều đã ra về, mà vẫn chưa tìm được nữ nhân vật chính.
Thẩm Hề nói, “Tô Tử Bảo, tôi lúc trước có hợp tác với một nam diễn viên cũng không tệ lắm, anh ta tự mở phòng làm việc riêng, hay là tôi hẹn anh ta nói chuyện, cô đến xem một chút được không.”
Bởi vì bộ phim này Tô Tử Bảo bọn họ phải tiêu phí toàn lực để chế tác, cố gắng để có thể thành công ngay lần đầu, vì vậy hy vọng có thể ký hợp đồng với diễn viên trong công ty, tránh trường hợp nâng đỡ cho người của công ty khác. Nhưng mà ảnh đế này cũng chẳng phải là cải trắng trên đường (*Ý nói là tìm ở đâu cũng có), không hề dễ tìm như vậy, chỉ có chờ đặt lịch.
“Được.” Tô Tử Bảo gật đầu.
Thẩm Hề nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, cười nói, “Tôi sẽ hết sức đề nghị với anh ta về chuyện ký hợp đồng với Đế Tước. Đương nhiên, đối phương không thiếu tiền, vào giới giải trí cũng chỉ là vì muốn chơi đùa, cho nên tôi sẽ cố hết sức dù có được hay không.”
6 giờ sáng hôm nay Tô Tử Bảo đã luyện thái cực quyền cùng ông, buổi sáng lại ở trường học vất vả, buổi chiều lại còn phỏng vấn, đúng là mỏi mệt đến cực điểm.
“Người anh nói là Lục Yến Chi?” Tô Tử Bảo hỏi. Cô kiếp trước là Tô Tử, đối với người trong giới, rất rõ ràng.
Thẩm Hề gật đầu, “Đúng, cô cảm thấy thế nào?”
“Nếu như nhân vật nam chính là anh ta, vậy thì tôi không còn phải lo lắng gì nữa rồi. Lúc trước anh ta làm nam phụ trong bộ phim chuyển thể của anh, tôi đã thấy được kỹ thuật diễn xuất của anh ta, nếu không phải là anh ta không ký hợp đồng với công ty, không có ai nâng đỡ, vậy thì sẽ không hề thua kém gì Sở Phi Mặc.” Tô Tử Bảo nói.
Tô Gia Hân lập tức mất hứng, nói, “Lục Yến Chi cái gì chứ, còn chưa nghe qua bao giờ, sao có thể so với Sở Phi Mặc chứ!”
“Em im miệng.” Tô Tử Bảo liếc cô, “Mấy giờ rồi, còn không về đi.”
Tô Gia Hân vội vàng tỏ ra đáng thương nhìn Tô Tử Bảo, “Chị, chị cho em một cơ hội đi.”