Hôn lễ được tiến hành đâu vào đấy, sau đó liền không còn xuất hiện bất cứ vấn đề ngoài ý muốn gì nữa, mãi cho đến đêm lúc hôn lễ kết thúc, Tô Tử Bảo và Bùi Dực mới trở về phòng tân hôn. Biệt thự Ngự Thành ở trên phố Hoa An là khu biệt thự nổi tiếng nhất ở Hải Thành, mà đất đai ở Ngự Thành chính là một trong những thứ có tiếng nhất của Bùi gia.
Người lái xe tên là Bùi Tiểu Xuyên, quản gia tên là Bùi An, trong biệt thự còn có một nữ người làm, nhưng mà chủ thì lại chỉ có hai người là Bùi Dực và Tô Tử Bảo. Điều này cũng khiến cho Tô Tử Bảo thở ra nhẹ nhõm, cũng may bởi vì Bùi Dực “Phóng túng, thích tự do” vì vậy cho nên cũng không ở lại nhà của Bùi gia, bằng không thì Tô Tử Bảo cũng không thể thích ứng ngay được để giao tiếp với các chị em dâu.
Sau khi về biệt thự, Tô Tử Bảo chọn từ trong tủ quần áo ra một chiếc váy dài đơn giản. Dạo quanh một vòng không thấy Bùi Dực, Tô Tử Bảo mới thầm nghĩ lẽ nào anh ta đã ra ngoài rồi?
Phòng tân hôn rất lớn, khoa trương nhất chính là cái giường rộng đến hai ba mét kia, tất cả mọi thứ được sắp xếp hết sức đơn giản nhưng cũng lại hết sức xa xỉ, có thể từ đó mà nhìn ra được Bùi Dực là một người hết sức chú trọng đến chất lượng của cuộc sống.
Hôm nay giằng co cả một ngày trời cũng đã rất mệt rồi, nhưng mà không tháo trang sức cô không ngủ được, vì vậy liền mơ mơ màng màng đi vào phòng tắm ở trong phòng tân hôn, tay vừa đặt lên tay nắm cửa, cửa phòng tắm liền đột nhiên mở ra, Bùi Dực không mặc quần áo trên người chỉ quấn một cái khăn tắm đối mặt với Tô Tử Bảo, bốn mắt nhìn nhau.
“Xem lén tôi tắm à?” Bùi Dực quét mắt nhìn Tô Tử Bảo, bên môi cười một cách hết sức tà mị.
Tô Tử Bảo gương mặt liền đỏ bừng lên, vừa nãy cô bước vào, căn bản là không biết anh ấy đang ở trong được chưa?
Lúc này hai người như đang đứng sát vào nhau, làn da trắng nõn của Bùi Dực, tựa như là được khắc ra vậy, thân trên trần trụi, quanh eo vẫn còn đang quấn một chiếc khăn trắng, có thể nhìn thấy rõ cơ bụng tám múi lộ ra. Vừa mới tắm xong, lộ ra mùi sữa tắm, giọt nước trên người cũng cực kỳ gợi cảm, mê người, càng không cần nói đến hormone nam tính của anh làm cho người ta phải choáng váng.
“Không phải, em....đi tháo trang sức!” Tô Tử Bảo liền vội vàng giơ tay, đưa ra trang sức trong tay.
Bùi Dực hơi nghiêng người về phía trước, bờ môi dán lên vành tai của Tô Tử Bảo, “Tôi không ngại để cô nhìn lén đâu.”
Hơi thở nóng bỏng của anh khiến cho một nửa khuôn mặt của Tô Tử Bảo liền trở nên tê dại, vội vàng lui về sau một bước, hơi nước ướt đẫm dưới mặt đất trong phòng tắm, khiến cho Tô Tử Bảo trượt chân, theo phản xạ cô liền tóm về phía trước, nhưng mà da của Bùi Dực lại rất trơn, vì vậy nên tóm không chắc, mãi cho đến khi tóm lấy khăn tắm đang quấn ngang eo của anh, cô một bên vừa đứng lên, một bên vừa nói: “Ai thèm nhìn trộm anh!”