Mà Tô Lệ Nhã sở dĩ như vậy, cũng chỉ là lợi dụng cái thân phận “Bạn thân” của Tô Tử Bảo.
“Thiên Thiên, Tô Tử Bảo tốt xấu gì cũng là chị của chị, cám ơn em đã vì chị mà cúi đầu trước chị ấy. Khiến em phải chịu thiệt thòi rồi.” Tô Lệ Nhã biết được Tô Tử Bảo đã uống rượu rồi, nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền liếc mắt nhìn Hàn Ly ra ý, bên này lại bày ra bộ mặt thành khẩn với Liễu Thiên Thiên.
Cô sợ Liễu Thiên Thiên lộ ra sơ sót trước mặt Tô Tử Bảo, cho nên không nói là trong rượu cocktail có thuốc.
Vừa hay Tô Tử Bảo bây giờ trúng thuốc rồi, Hàn Ly bây giờ đi, không phải là đã thành chuyện dễ như trở bàn tay rồi sao?
“Không có gì, chị Lệ Nhã, em cũng là vì anh Triết thôi, bằng không thì em cũng chẳng muốn phải qua lại với cô ta.” Liễu Thiên Thiên trên mặt nổi lên một vòng đỏ ửng, “Em cũng cảm thấy hơi chóng mặt, em ra ngoài hóng gió đây.”
Tô Lệ Nhã đặc biệt săn sóc, “Được rồi, nhớ uống một chút nước ấm sẽ dẽ chịu hơn.”
Hàn Ly bắt được ánh mắt của Tô Lệ Nhã, biết được mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, lặng lẽ đi ra cửa, trong mắt tràn đầy sự dâm dục.
Tô Tử Bảo, đồ tiện nhân dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà không cho tôi chút thể diện nào, tôi muốn đêm nay cô phải ở trên giường mà cầu xin tôi.
Tô Tử Bảo bước ra ngoài, đi đến sân thượng hóng gió. Ánh đèn lập lòe trong bóng đêm của Hải Thành, ngựa xe như nước, phồn hoa mà náo nhiệt.
Đột nhiên một người mang theo đầy mùi rượu ôm lấy cô từ phía sau, Tô Tử Bảo bị cánh tay của người kia ôm chặt lấy, thầm nghĩ, chẳng lẽ là Hàn Ly đi theo mình ra ngoài?
Hai tay không thể động đậy, đang muốn lên gối đá vào chỗ hiểm của đối phương, thì một giọng nói nhẹ nhàng thân thuộc vang lên, “Vợ!”
Cơ thể cứng ngắc của Tô Tử Bảo trong nháy mắt liền buông lỏng, bên môi bất giác mỉm cười, “Bùi Dực, anh ôm chặt như vậy, em đau tay.”
Người đứng phía sau nghe vậy liền buông tay ra, Tô Tử Bảo quay đầu lại, liền nhìn thấy Bùi Dực mặc áo sơ mi tím thẫm đứng sau lưng mình, dưới đôi chân dài, đi một chiếc giày cao cổ, toàn thân toát ra sự thoải mái, trông giống như một người mẫu bước ra từ bìa tạp chí vậy. Đáy mắt ngà ngà say, lúc nhìn thấy Tô Tử Bảo liền cảm thấy có vài phần thanh tỉnh: “Thật sự là em. Sao em lại ở đây?”
Tô Tử Bảo mặc một bộ váy trắng dài, thục nữ mà tươi mát, “Sinh nhật của Liễu Thiên Thiên, em cũng tới dự sinh nhật. Ngược lại anh, lại ở chỗ này uống rượu, tối nay về em mặc kệ anh đấy.”
Bùi Dực ôm lấy bả vai Tô Tử Bảo, ôm cô đi đến chỗ của mình, “Đi, có người có ý định với chồng của em, em đến hỗ trợ anh!”
Tô Tử Bảo trợn mắt há hốc mồm, đợi đã, có ý định với Bùi Dực, chẳng lẽ lại là Triệu Viện Viện, cô ta lại muốn giở trò gì đây?