“Tô Tử, hiện tại anh đã là người thừa kế của Hạ gia. Thật sự phải cảm ơn em, nếu như không phải là em, thì anh cũng không dễ dàng ngồi lên vị trí này như vậy. Nhưng mà Tô Tử, em chỉ là một người phụ nữ bình thường, không phù hợp để bước vào cửa của nhà anh, anh bây giờ sắp đính hôn với thiên kim Bạch gia rồi. Phải làm sao đây? Em giỏi như vậy, nếu như vì yêu mà hận, trở thành đối thủ của công ty, vậy thì thật sự là khiến cho người ta phiền lòng.”
“Bố mẹ em cũng ở đó, vừa hay. Cũng không biết họ có biết chuyện của chúng ta không, để đề phòng, vẫn nên đi cùng anh thì hơn. Nhưng cũng đừng trách anh, có trách thì cũng chỉ nên trách đã sinh ra một người con gái hiếu thuận như em.”
“Em yêu anh như thế, nguyện ý vì anh mà hi sinh tất cả, vậy thì hi sinh thêm một lần, chết đi. Vĩnh biệt, Tô Tử.”
Đầu dây bên kia của điện thoại vẫn là giọng nói quen thuộc ấm áp của anh, nhưng trong đó lại lộ ra sự lạnh lẽo, tàn độc. Giây tiếp theo, hai chiếc xe va vào nhau theo dự tính, ánh lửa ngút trời.
Tô Tử bừng tỉnh, đầu đầy mồ hôi. Đập vào mắt là một phòng bệnh trắng tinh xa lạ, mùi thuốc sát trùng tràn vào mũi, có chút chóng mặt, nhưng mà....Mình vẫn còn sống? Bố mẹ đâu? Họ cũng ở đây chứ?
Không, không đúng, đây không phải là cơ thể của mình. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tô Tử nhíu mày, vô số mảnh vỡ của ký ức liền kéo tới, qua một lúc lâu mới hiểu ra.
Thì ra cô đã chết thật rồi, chỉ là vừa hay lại trùng sinh vào trong cơ thể này. Chủ nhân của cơ thể tên là Tô Tử Bảo, là đại tiểu thư của Tô gia - Một trong bốn nhà quyền thế của Hải Thành, bởi vì bất mãn với việc kết hôn, sáng sớm nay từ trên ca-nô nhảy xuống biển để đào hôn, không may bị chết chìm, bị cô chiếm lấy.
Tô Tử ở trong phòng bệnh nhìn chung quanh, cầm điều khiển ở trên tủ đầu giường mở TV, đổi kênh liên tục.
Cô kiếp trước dù gì cũng là tổng thanh tra của công ty giải trí Vân Đình, là người có tiếng tăm lẫy lừng trong giới, tin tức cô qua đời nhất định sẽ bị đưa lên giới giải trí. Là giả! Tất cả đều là giả! Không đâu, Hạ Thừa Diệp sẽ không đối xử với mình như vậy.
“Tô Tử và cha mẹ, đều gặp nạn, không ai may mắn tránh khỏi, vô cùng thương tiếc..”
Cuối cùng, ánh mắt của Tô Tử dừng trên TV, ngón tay yếu ớt trắng nõn nắm chặt lấy ga giường, toàn thân không chống lại nổi sự run rẩy.
Là thật, đây không phải là một cơn ác mộng. Người bạn trai cô yêu tám năm, cuối cùng rắp tâm trù tính vụ tai nạn, chôn vùi tính mạng của cô cùng ba mẹ. Mà tất cả những thứ này, chỉ là bởi vì anh phải đính hôn với thiên kim Bạch gia.
Tô Tử quen Hạ Thừa Diệp tám năm rồi, đã từng cho rằng sẽ có một ngày mình sẽ gả cho anh. Nhưng mà anh lại lợi dụng cô để đạt được quyền thừa kế của Hạ gia, việc đầu tiên chính là giết cô, một việc nữa là lấy một thiên kim môn đăng hộ đối với anh.