Sau khi Tô Tử Bảo và Thẩm Hề quyết định xong thời gian bàn bạc, bước xuống lầu liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao đang đỗ ở trước cửa, cửa sổ xe kéo xuống, Lê Hàn vẫy tay với Tô Tử Bảo.
Mà người lái xe... nhìn có chút quen mắt.
“Hắc, Tô Tử Bảo, may mà hôm nay có cô, tôi đã nói sẽ mời cô ăn cơm, đi thôi.” Lê Hàn cười nói.
Tô Tử Bảo ngồi cạnh cô ở ghế sau, nói, “Quá khách khí rồi. Sao mọi người lại tìm được tôi vậy?”
“Tầm mắt của Lôi thiếu.” Lê Hàn tiện tay chỉ người lái xe, “Muốn tìm người ở Hải Thành, đương nhiên phải tìm tới Lôi Thiếu rồi, cảnh sát cũng không nhanh bằng anh ta.”
Người đàn ông đang lái xe quay đầu lại, cười rộ lên sáng lạn như ánh mặt trời, “Cô cũng đừng chế nhạo tôi, tôi vẫn chưa tìm được vị đại nhân vật mà cô muốn gặp.”
Cậu có màu da lúa mạch khỏe mạnh, để đầu đinh, khí chất dũng mãnh như của quân nhân, thoạt nhìn uy vũ anh tuấn. Nhưng mà, xem ra thì lại không có sự nề nếp như của quân nhân, ngược lại lại có một chút vô lại.
Tô Tử Bảo càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, rốt cuộc nhớ ra, kia không phải là “Tên đầu sỏ” đã khiến cho Tô Tử Bảo phải ra nước ngoài sao, lão nhị của Lôi gia, Lôi Liệt.
Lôi gia là một trong tứ đại gia tộc Bùi Lôi, Tô, Bạch, giống như Bùi gia, cũng là quân nhân thế gia.
Lôi Liệt chỉ lớn hơn một tuổi so với Tô Tử Bảo, cùng khóa với cô, Tô Tử Bảo lúc trước còn ngang ngược càn rỡ, thích làm chị cả, tự cho là mang theo vài chị em đã là ghê gớm lắm rồi, mà Lôi Liệt lúc học cấp 3 đã lập nên bang phái, đã từng mẫu thuẫn với nhau.
Có một lần Tô Tử Bảo phải chịu thiệt Lôi Liệt, cho nên đã giật dây Tô Lệ Nhã, thừa dịp Lôi Liệt ở trên đường một mình, liền mang theo bao tải đen chụp lên đầu tên này rồi đánh cho đến nở cả hoa, thiếu chút nữa thì xảy ra tai nạn chết người.
Việc này gây nên ồn ào quá lớn, Tô Tử Bảo bị Tô Quốc Cường đánh cho một trận, mang đến Lôi gia nhận lỗi, sau đó liền đưa ra nước ngoài.
Lôi Liệt bây giờ khí chất so với trước kia thay đổi rất nhiều, giờ đây anh ta đã có thêm một phần chính trực, sắc bén, vì vậy Tô Tử Bảo vừa rồi nhất thời không nhận ra.
Nghĩ tới “Nghiệt duyên” giữa người này và mình, Tô Tử Bảo cười cười xấu hổ.
“A đúng rồi, Tô Tử Bảo, còn chưa giới thiệu với cô, đây là Lôi Liệt.” Lê Hàn nói, “Lôi gia quân nhân thế gia, kết quả lại cho ra một người bang hội như anh, thiếu chút nữa thì bị Lôi lão gia tử đánh chết. Mỗi lần cảm thấy không thuận mắt với anh thì liền đưa anh ấy vào trong quân đội tập luyện, tháng trước lại bị đưa đi rồi, hai ngày trước vừa trở về.”
Lôi Liệt cười vẻ mặt vô tội, “Chúng ta đều là làm ăn đứng đắn, lại không cho vay nặng lãi, buôn bán minh bạch, đó là do lão gia có thành kiến với tôi thôi. Tô Tử Bảo cũng không cần giới thiệu, chúng tôi quen nhau.”
“Đúng, quen từ khi còn bé rồi.” Tô Tử Bảo hàm súc cười cười.
Lôi Liệt nhìn qua Tô Tử Bảo cười ý vị thâm trường, “Đâu chỉ là quen không đâu, Lê Hàn, không phải là cô luôn hỏi tôi tại sao sau đầu tôi lại có một vết sẹo sao? Chính là do vị cô nương này đã lấy gạch đập đấy, ra tay quá tàn nhẫn rồi.”