Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu

Chương 36: Chương 36: Từ chức tập thể, ra oai phủ đầu (1)




Ngày hôm qua sau khi Bùi Dực đồng ý, Tô Tử Bảo lại gọi điện thoại cho bố nói về khoản đầu tư, dù sao chuyện hợp tác đầu tư với Ngự Thành vẫn còn sớm, bố cô đã đồng ý là xem xét trước rồi mới nói. Nếu như trong vòng hai tháng có thể nâng mức lợi nhuận của công ty truyền thông Đế Tước lên 10%, Tô Quốc Cường sẽ đồng ý chi ra năm nghìn vạn đầu tư. Có được số tiền kia, bất kể là đầu tư vào quay phim truyền hình, điện ảnh hay là đào tạo nghệ sỹ đều sẽ tốt hơn nhiều.

Truyền thông Đế Tước tuy là một công ty giải trí bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng là xí nghiệp bên dưới của tập đoàn Bùi thị, tọa lạc ở khu Bắc Môn Hải Thành, có vài tòa lầu, có đầy đủ ký túc xá cho công nhân ở, đãi ngộ như thế này, dù cho truyền thông Đế Tước kinh tế đình trệ, thì nhân tài của các bộ phận cũng vẫn có đủ, ngay ngắn rõ ràng.

Phần tài liệu trong tay Tô Tử Bảo là do Bùi Dực đưa tới, tình hình chung trong nội bộ công ty, bao gồm cả thông tin cá nhân của ban lãnh đạo cao cấp.

“Tô tiểu thư, hoan nghênh cô gia nhập công ty truyền thông Đế Tước. Tôi tên là Hứa Phàm, là trợ lý đặc biệt của Bùi tổng.” Xe mới vừa dừng ở trước cửa công ty truyền thông Đế Tước, một người thanh niên mặc bộ đồ tây màu đen đeo kính gọng vàng nhìn có vẻ rất nhã nhặn lịch sự liền cung kính chạy lên trên một bước, mở cửa xe cho Tô Tử Bảo.

Tô Tử Bảo hướng về phía anh ta khách khí cười cười, “Tô Tử Bảo.”

“Bùi tổng đã đã nói với tôi rồi, hoan nghênh Tô tổng giám sát nhậm chức. Công ty đã tổ chức buổi tiệc gặp mặt cho tổng giám sát, Tô tổng giám sát qua luôn hay là qua văn phòng nghỉ ngơi một chút trước?” Hứa Phàm hỏi.

Tô Tử Bảo hơi sững sờ, một tổng giám sát như mình đúng là cần phải chào hỏi mọi người, điều này ở những công ty khác cũng là rất bình thường, liền quay về phía Hứa Phàm gật đầu, “Qua đó đi.”

Trong văn phòng trong tầng cao nhất của công ty truyền thông Đế Tước, Bùi Dực đứng ở cửa sổ sát đất nhìn Tô Tử Bảo từ trong xe bước ra, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay của mình. 7:30, đến sớm hơn nửa giờ, nhưng thật ra thì lại là rất đúng giờ.

“Bùi thiếu, cậu ngày hôm qua không về nhà ngủ, cô ấy chắc chắn sẽ nghĩ rằng hôm nay anh sẽ không đến công ty.” Tống Anh Kiệt rõ ràng ngủ không ngon, ngáp nói, “Tốt xấu gì cũng là ngày đầu tiên Tô Tử Bảo đi làm, anh không xuống chống lưng cho cô ấy một chút sao? Phía dưới đám người kia có thái độ gì, hôm qua tôi cũng báo lại cho cậu rồi, nếu có vấn đề gì, đến lúc đó khiến cho cô vợ nhỏ của cậu khóc, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở. Cô ấy vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học đâu.”

Bùi Dực không đáp lại, lông mày hơi hơi nhăn lại, “Cậu là trưởng phòng của phòng nghệ sỹ, có phải là cũng nên đi chuẩn bị cuộc họp rồi không?”

“Vâng, Tổng giám đốc đại nhân.” Tống Anh Kiệt lại ngáp một cái, vuốt vuốt đôi mắt phiếm hồng, mệt mỏi nói, “Tối hôm qua cùng cậu uống rượu, ban ngày còn phải lên làm cùng vợ của cậu, tôi thật đúng là mắc nợ cậu mà. Tôi đi xuống đây, à đúng rồi, có cần nói với cô ấy, là cậu ở đây không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.