Tô Tử Bảo phối hợp ngồi ở trước đàn đánh piano, hai người trên sân thượng vốn đang tình ý, đột nhiên nghe được dưới lầu truyền đến tiếng đàn liền giật nảy mình.
Có người đến.
“Anh Thừa Diệp, không biết là ai đã vào phòng nhạc, em đi xuống xem một chút, anh thừa dịp em nói chuyện với đối phương thì đi xuống nhé. Em sẽ chắn cửa sổ, đối phương sẽ không nhìn thấy.” Lúc này phản ứng đầu tiên của Bùi Dĩnh Vũ, vẫn là bảo vệ Hạ Thừa Diệp.
Hạ Thừa Diệp vốn đang hoảng hốt, tiếp theo liền trấn định tự nhiên cười nói, “Cho dù có nhìn thấy chúng ta đi xuống cùng nhau thì cũng không sao, luyện đàn mệt rồi thì lên sân thượng hóng gió thôi, có sao đâu.”
“Chỉ sợ vạn nhất là Bạch Phương Phi, em sợ cô ấy sẽ có định kiến với anh.” Bùi Dĩnh Vũ nói, “Em đi gặp cô ấy.”
Kỳ thật Hạ Thừa Diệp cùng Bùi Dĩnh Vũ đều cảm thấy, người đến phòng đàn chắc chắn là Bạch Phương Phi.
Chỉ chốc lát sau, Bùi Dĩnh Vũ đã đi đến phòng nhạc, thuận tay đóng cửa lại, nghi ngờ nói, “Tại sao lại là cô?”
“Nếu không thì cô cho là ai? Bạch Phương Phi?” Tô Tử Bảo xoay người, nhàn nhạt hỏi lại.
Bùi Dĩnh Vũ đóng cửa lại, vừa vặn đứng ở vị trí cửa sổ, dựa vào góc độ của Tô Tử Bảo thì sẽ không nhìn thấy bên ngoài hành lang có người hay không.
Vì bảo vệ Hạ Thừa Diệp, mà hao tâm tổn sức.
Nhưng mà cô không biết, anh ta lại đang lừa gạt cô, giống như lúc đầu đã lừa gạt cô vậy.
Bùi Dĩnh Vũ che giấu tâm trạng của mình rất tốt, nói, “Cô tới đây làm gì? Tôi đương nhiên là tưởng rằng là Bạch Phương Phi rồi, tưởng là Bạch Phương Phi đến tìm đến Hạ Thừa Diệp.”
“A, vậy anh ta đâu?” Tô Tử Bảo giả vờ không biết, hỏi lại.
Bùi Dĩnh Vũ hừ lạnh một tiếng, “Đi rồi, ai cần cô lo. Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng cô gả cho anh ba, liền thực sự có thể cho rằng mình là người nhà Bùi gia, thật đúng là không biết điều, đây là phòng nhạc của tôi, cô đi ra ngoài đi.”
“Hạ Thừa Diệp, không hề đơn giản như cô thấy.” Tô Tử Bảo nói.
Bùi Dĩnh Vũ cười lạnh, “Cô là cái thá gì chứ, dám nói xấu anh Thừa Diệp? Tô Tử Bảo, cô lập tức cút ra ngoài cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy cô, cô mau cút đi! Đi ra ngoài, cút ra ngoài!”
Tô Tử Bảo mới vừa nói một câu, liền trực tiếp bị vị đại tiểu thư này đuổi ra ngoài.
Xem ra là muốn nhắc nhở cô, mình đúng thật là, ăn no rỗi việc.
Cô ta thật đúng là quá mê muội Hạ Thừa Diệp rồi, người bên ngoài không xen vào được.
Tự làm tự chịu.
Tô Tử Bảo trở lại phòng lớn, Hạ Thừa Diệp cũng đã trở về, đang ngồi cạnh Bạch Phương Phi nói gì đó, thoạt nhìn rất hòa thuận.
“Đi đâu vậy, làm sao mà mãi không tìm được em thế, anh còn tưởng là em lạc đường.” Bùi Dực cười kéo Tô Tử Bảo ngồi xuống cạnh mình, “Vừa rồi anh còn định bảo người giúp việc đi tìm em đấy.”