Trùng Sinh Làm Ruộng Hằng Ngày

Chương 17: Chương 17: Tưới lúa mạch non




Giờ mẹo hôm sau Tô Thế Vĩ cùng Diệp Quốc Kiện đánh xe bò vào thành, Diệp Quốc Kiện đối với đường trong thành tương đối quen thuộc, Tô Thế Vĩ liền mời hắn cùng nhau vào thành.

Tô Thế Vĩ đã có kích cỡ của bản vẽ chiếc cày thật kỹ càng tỉ mỉ.

Diệp Quốc Kiện mang theo Tô Thế Vĩ tới xưởng rèn Chu gia có danh tiếng rất tốt, chủ xưởng rèn Chu gia là một nam nhân 50 tuổi cao lớn, đừng nhìn người ta lớn lên thô tráng, nhìn qua giống thổ phỉ, nhưng ông chủ Chu làm người trượng nghĩa, buôn bán cũng rất thật thà, ở hoành huyện danh tiếng cực tốt, ông chủ Chu có ba đứa con trai, ba đứa con không chỉ có tướng mạo lớn lên giống hắn, làm nghề nguội tay nghề cũng học được tới bảy tám phần.

Tô Thế Vĩ cùng Diệp Quốc Kiện đi vào cửa xưởng rèn, xưởng rèn phía trước là cái hơn ba mươi bình tiểu điếm*, trên tường treo một ít dao phay cùng lưỡi hái, trên mặt đất chất một ít nông cụ, lúc này trong tiệm không có khách nhân, lò rèn đều ở hậu viện. Người trông cửa hàng cũng là ông chủ Chu, nhìn thấy Tô Thế Vĩ cùng Diệp Quốc Kiện đến liền đi lên tiếp đón: “Khách quan, người cần gì?”

*cíu tuii, bí chổ này dữ dằn luôn, dịch tới chổ này khó quá hết hứng dịch tận mấy lần luôn á huhu

Tô Thế Vĩ: “Chúng ta muốn làm một số nông cụ giống nhau, bản vẽ chúng ta cũng đã mang đến, phần bản vẽ này cũng nhờ ông chủ bảo mật giúp.”

Ông chủ Chu: “Ta trước tiên xem bản vẽ đã, xem có thể làm được hay không hẵn bàn.”

Tô Thế Vĩ đem bản vẽ đưa cho hắn.

Ông chủ Chu nhìn một hồi tay có chút phát run: “Nghe giọng nói hai vị có vẻ không phải người địa phương“.

Tô Thế Vĩ: “Đúng vậy, năm trước từ Giang Nam trốn tai chạy đến chỗ này, hiện đang ở tại Phúc Gia thôn, cái này có thể làm được không? “

Ông chủ Chu: “Có thể, công cụ này không khó làm, Giang Nam quả nhiên đất linh người tài, công cụ cày ruộng như này nếu được mở rộng, nông dân mang ân sẽ nhiều vô số kể“.

Tô Thế Vĩ: “Vật này chính là thứ vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, có dùng được hay không phải làm ra dùng thử mới biết được, nếu dùng tốt chúng ta cũng sẽ đem giao cho quan phủ đem đi mở rộng, vẫn còn cần ông chủ Chu bảo mật chút“.

Chu lão bản: “Đây là tất nhiên, làm buôn bán tất nhiên phải chú ý đến uy tín, chờ sau khi cha con ta bốn người bắt đầu làm, buổi sáng ngày mai là có thể làm ra một cái, huynh đệ muốn làm mấy cái?”

Tô Thế Vĩ: “Ba cái, ta họ Tô“.

Chỉ vào Diệp Quốc Kiện: “Đây là đại cữu ca của ta, họ Diệp, người đến lấy đồ có thể là hắn, chúng ta cùng nhau làm một cái hiệp nghị“.

Diệp Quốc Kiện hướng ông chủ Chu ật đầu: “Ông chủ Chu“.

Ông chủ Chu đáp lại: “Diệp huynh đệ“.

Ông chủ Chu chuyển hướng Tô Thế Vĩ: “Hiệp nghị tất nhiên là phải cùng nhau làm, Tô huynh đệ, Phúc Gia thôn các ngươi ở Hoành huyện thực sự rất nổi danh nha“.

Tô Thế Vĩ: “Nổi danh thế nào?”

Chu lão bản hướng về hậu viện kêu một tiếng: “Lão tam, ra đây” bên trong truyền đến “Vâng” âm thanh trả lời.

Xoay người đối Tô Thế Vĩ nói: “Năm trước thôn các ngươi mời rất nhiều thợ thủ công về nhà làm gia cụ, làm nhà ngói gạch xanh, rất là giàu có, mọi người đều biết, căn bản không giống chạy nạn mà đến.”

Tô Thế Vĩ: “Thật sự là chạy nạn tới, thế nhân khuếch đại mà thôi, có thể xây nhà ở đều chỉ là số ít, khi ở quê nhân lúc nước chưa tràn vào trong nhà thì chạy ra ngoài trước, đồ trong nhà không ném, chẳng qua so với những nạn dân khác tốt một chút, hiện tại lương rất đáng quý, dư tiền đều dùng mua lương thực, phần lớn người hiện tại chỉ có thể uống nước cho no, đất năm nay trồng đều là đất mới khai hoang, tiền cảnh kham ưu“.

Chu lão bản thở dài: “Thiên tai khó tránh, hiện tại giá sắt cũng không ngừng dâng lên, tô huynh đệ, ta cũng không cần người trả hết một lần, công cụ này dùng sắt khá nhiều, làm ra thành phẩm mỗi cái năm lượng bạc, tiền trước tiên cứ thu ba lượng trước là được“.

Tô Thế Vĩ: “Được“.

Từ cửa sau của cửa hàng có một thanh niên hai mươi mấy tuổi bước ra, lớn lên cùng ông chủ Chu giống nhau đến tám phần.

Chu lão bản hướng thanh niên nói: “Lão tam, Tô huynh đệ này đặt làm ba cái công cụ, thành phẩm mỗi cái năm lượng, tiền trả trước ba lượng, Tô huynh đệ tự mình ra bản vẽ, bản vẽ bảo mật“.

Thanh niên lấy ra giấy và bút mực viết hiệp nghị như trên, viết xong Tô Thế Vĩ cầm tới nhìn xem không có gì sai, phía dưới hiệp nghị của hai bên ghi chú từng cái rõ ràng, buổi sáng ngày mai Tô Thế Vĩ tới lấy một cái, mỗi cái là năm lượng bạc, tiền trả trước không đổi, chờ hai cái khác làm xong, lại đưa thêm bảy lượng là được.

Thanh niên lại viết thêm một bản, hai bên ký tên ấn dấu tay, hai bên mỗi người cầm một bản.

Nhân lúc không phải ngày họp chợ, người trên đường thưa thớt, Tô Thế Vĩ cùng Diệp Quốc Kiện khua xe bò đến tiệm gạo mua chút lương thực, lại mua chút đồ vật Diệp Mai cùng Trần Lan muốn mua, ghé quán nhỏ mua bốn cái màn thầu, mỗi người ăn hai cái lót bụng liền đánh xe trở về.

Tô Diệp buổi sáng thức dậy, nhìn lên trên bàn một nồi cháo cùng một đống rau dại, tức khắc hết muốn ăn, Tô Diệp nhìn cháo nói: “Nương, cho con chút bột mì cùng gạo lứt“.

Diệp Mai: “Con muốn làm cái gì thì giữa trưa hẵng làm“.

Tô Diệp ăn xong một chén cháo, một đống rau dại, vuốt chiếc bụng vẫn còn trống rỗng, một chữ một chữ nói: “Muốn làm ngay bây giờ!”

Diệp Mai: “Lương thực ở trong hầm, con tự mình đi xuống lấy đi, về sau con muốn làm gì tự mình trực tiếp lấy lên làm là được“.

Tô Diệp: chính là chờ những lời này của nương.

Tô Diệp xốc lên nắp hầm, đợi một hồi, cầm cái bồn lớn, lấy một trản đèn dầu xuống hầm, đem đèn dầu vào nơi có một khối lõm vào bên trên tường, đó là nơi Tô Thế Vĩ thiết kế để đặt đèn dầu cùng nến.

Tô Diệp tìm được bột mì cùng gạo lứt, múc một gáo bột mì, ba gáo gao lứt, một gáo có ước chừng nặng một cân, nhìn đến thịt xông khói treo bên cạnh, Tô Diệp từ giữa chọn đại một cái, ngâm nấm khô, Tô Diệp trước đem mặt bồn bắt lên bếp, cầm cái chén xuống đất hầm lấy chút nấm khô, thịt xông khói lên, nhìn qua bên cạnh thấy trong rổ có chút hành tím, lại lấy thêm một nắm hành tím, bước ra khỏi hầm, đem nắp hầm đậy lại.

Tô Diệp cầm nấm khô cùng thịt xông khói cùng hành tím đi vào phòng bếp, Tô Hủy đứng ở kế bên bệ bếp, thấy Tô Diệp từ bệ bếp đi qua, Tô Quả cùng Tô Cảnh Phong chờ mong mà nhìn nàng, Tô Cảnh Lâm tuy rằng trong tay cầm sách, nhưng thường thường cũng nhìn lén nàng.

Tô Diệp......

Tô Hủy đối Tô Diệp nói: “Tỷ làm trợ thủ cho muội“.

“Được, trước tiên nấu nước nóng đi, nấu nhiều chút“.

Tô Diệp đem thịt xông khói đặt trong chén canh, hành tím đặt sang một bên, đổ nước vào trong nồi, Tô Hủy ở dưới nhóm lửa.

“Tỷ, trong nhà có trứng gà không?”

“Có ba cái, muội muốn mấy cái“.

“Ba cái, khi tỷ xem lửa thì nhớ đem hành cũng lột đi nhé“.

Tô Hủy xoay người đem ba cái trứng gà lấy ra tới.

Tô Diệp chờ nước trong nồi sôi, múc nửa gáo đổ vào ngâm nấm khô trong chén, múc một gáo đổ vào thịt xông khói trong chén canh, Tô Diệp dùng dao phay đem mặt đen bên ngoài thịt xông khói cạo sạch đi, lộ ra màu thịt vàng sẫm, đem nước trong chén canh đổ đi, kêu Tô Hủy múc thêm cho nàng một gáo nước ấm đổ vào, rửa sạch sẽ, để vào trong nồi nấu.

Tô Diệp đem bột mì cùng gạo lứt trộn lẫn vào nhau, dùng một cái chén lấy nửa chén bột gạo, ở giữa bột mì đào một cái động, đem ba cái trứng gà đánh vào, dùng chày cán bột nghiền nát một chút muối thô, rắc lên bột mì, rót nước vào trong, trộn đều.

Tô Diệp lần này cho nước so với bột làm sủi cảo ít hơn một chút, cuối cùng cục bột có chút cứng, bất quá đối Tô Diệp mà nói thì không đáng ngại, nhào bột y hệt chơi bùn, rất dễ dàng.

Tô Diệp che bột lại đậy nắp đặt ngay ngắn ở một bên, đem thịt xông khói ấu trong nồi vớt lên, ngâm vào nước lạnh, chờ cho đến khi không nóng như vậy nữa là được, đặt lên thớt, Tô Diệp đemthịt mỡ cắt ra, đều cắt thành từng miếng nhỏ, đem nấm rửa sạch cũng cắt thành từng viên nhỏ, hành tím cũng cắt nhyễn đặt một bên chờ dùng.

Tô Hủy đã đem nước thịt xông khói đổ đi, rửa sạch nồi, nhìn thấy Tô Diệp cắt xong rồi, lại nhóm lửa thêm một lần, Tô Diệp chờ nước bên trong nồi nước sôi lên, cho vào một chút dầu, đem thịt mỡ lộn ngược xào, chờ thịt mỡ ra chút dầu thì bỏ thịt nạc vào đảo lên xào vài cái, bỏ thêm một thìa nước tương vào xào nhanh, Tô Hủy xem nàng thêm nước tương tâm cũng đau.

Xào nhanh vài cái thì cho nấm xắt nhỏ vào xào, xào một hồi, cho thêm nửa bát nước to vào trong.

“Lửa nhỏ mười lăm phút thêm hành tắt bếp“.

Tô Diệp đem cục bột bỏ vào chậu sứ xoa nhẹ mười lăm phút, Tô Hủy vừa vặn đem nấm trong nồi nấm thịt vụn lấy ra.

Tô Diệp đổ vào trong nồi hai phần ba nước, kêu Tô Hủy chaam lửa.

Tô Diệp đem cục bột cắt thành từng khối từng khối bằng nắm tay, lấy ra dùng một khối, còn lại thả lại mặt bồn, Tô Diệp đem cục bột cán thành lát cắt, dùng đao cắt thành mì sợi, đặt vào sọt tre, Tô Diệp động tác rất mau, khi nước trong nồi sôi lên, Tô Diệp đã cán được nhiều hơn một nửa.

Tô Diệp đem mì sợi bỏ vào nấu trong nồi, dùng chiếc đũa trộn lên, tránh cho mì sợi dính vào nhau, nấu một hồi, mì sợi trở nên trong suốt, Tô Diệp cho thêm một bát nước to vào trong, nước trong nồi lại sôi, lại thêm một bát nước to vào trong.

“Lấy thêm thịt vụn nữa là ăn được rồi, đừng chờ cùng nhau ăn, để lâu mì sẽ nhũn ra“.

Tô Hủy bỏ mì sợi vào trong chén, Tô Diệp nhanh nhẹn đem cục bột còn lại cũng cán thành mì sợi.

Chờ Tô Diệp cán xong mì sợi, bỏ vào cùng với nồi mì thứ hai đã được nấu chín, Diệp Mai đang vớt lên. Tô Diệp tìm một cái chậu nhỏ đựng mì sợi, thả nấm xào thịt lên trên, khuấy đều, ăn vào trong miệng, thật sảng! Nếu là có thêm chút dưa chuột, măng chua, đậu que hoặc dưa chua càng tốt.

Tô Diệp bưng chậu lên trên bàn, mặt trên bày bảy tám cái chén, mì bên trong đều bị ăn sạch.

Tô Cảnh Phong ưỡn bụng nhỏ nói: “Bụng no rồi nhưng vẫn còn muốn ăn, nhị tỷ, giữa trưa lại làm thêm một lần nữa đi!“.

Diệp Đức Chính vừa lấy thêm nữa chén bước tới, vừa ăn vừa nói: “Diệp Tử, giữa trưa ca cũng muốn ăn lại món mì này, muội muốn làm gì ca đều giúp muội làm“.

Tô Cảnh Lâm trừng mắt hắn: “Ca của muội ấy ở đây“.

Diệp Đức Chính cười hì hì nói: “Biểu ca cũng là ca mà“.

Tô Diệp làm mì sợi không bao lâu sau đều được ăn sạch.

Ăn đến thoải mái, Tô Diệp cùng những người khác đều đi gánh nước tưới lúa mạch, Tô Diệp đem mấy cái lu để làm thịt khô trước kia dọn đến đất trồng lúa, Tô Diệp Tô Cảnh Lâm đổ nước vào lu, Tô Quả cùng Tô Cảnh Phong dùng gáo tưới, buổi chiều mỗi người tưới được hơn ba mẫu lúa mạch, mấy cái biểu ca tưới được nhiều hơn một ít.

Chờ đến giữa trưa khi Tô Diệp về đến nhà, Diệp Mai cùng Tô Hủy làm được một chậu lớn nấm xài thịt lợn, hai cái chậu lớn đựng hỗn hợp bột gạo trắng và bột mì đen, số lượng so với buổi sáng còn nhiều hơn gấp đôi.

“Rắc thêm muối vào, trong nhà cũng hết trứng gà rồi“.

Sau nửa canh giờ, người của hai nhà đều cầm bát mì lớn ăn đến hùng hồn, đến cuối cùng ngoại trừ phần để lại cho Tô Thế Vĩ cùng Diệp Quốc Kiện, còn lại đều được ăn sạch.

Ăn xong cơm trưa, người trẻ tuổi lại đi gánh nước tưới nước.

Chờ giờ ngọ qua đi, Tô Thế Vĩ cùng Diệp Quốc Kiện đã trở lại, ăn mì xong cũng đi tưới nước.

Tới buổi tối, ruộng lúa mạch của hai nhà đều được tưới qua một lần.

Cơm nước buổi tối xong thì vệ sinh cá nhân, sau đó người hai nhà tụ tập ngồi ở trong viện.

Tô Thế Vĩ: “Buổi chiều lục ca đến tìm ta, nói quan điền hướng bắc có tới mười mấy mẫu đầm lầy, khi khai hoang có một người rơi vào mất nửa cái thân mình, bên ngoài không ai dám vào, hiện tại có rất nhiều người ở bên cạnh đào đầm lầy bùn đất dùng để ươm mạ, những nhà có nhiều lao động cường tráng thì đem số bùn đất đó tự mình vận chuyển đến bên ngoài ruộng.”

Diệp Quốc Kiện: “Ngày mai chúng ta cũng đi xem, cũng đào chút đem trở về để dành ươm mạ“.

*Sắp thi học kì rồi nè, chúc các bạn độc giả của mình thi tốt nhé, cố lên!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.