Trùng Sinh Mạt Thế Cứu Vớt Boss Phản Diện

Chương 41: Chương 41: Hy vọng




Tác giả: Mật Nhii

Minh Viễn ở phía trên cũng đã phát hiện bên dưới không hợp lý, lớn tiếng nói vào bộ đàm: “Lão đại phía dưới không sao chứ?, tang thi đang tụ tập lại đây, hai người phải nhanh chóng thoát ra ngoài.”

Hàn Tử Thiên cũng biết con nhện trước mặt này chỉ sợ đã cấp ba, hắn hiện tại còn bị thương chỉ sợ nhất thời không thể tìm các thoát ra được, vì vậy hắn nhanh chóng quyết định: “Cậu cùng Việt Bân dẫn người đi trước, phía dưới này đều ổn chỉ là tạm thời không thể thoát ra được. Hẹn hội họp tại phía nam ngoại thành J thị.”

Minh Viễn nhận lệnh mang người mọi người đi, Việt Bân có hơi do dự hắn muốn ở lại giúp lão đại nhưng bị Minh Viễn kéo đi. “Cậu ở lại cũng không giúp được gì, lão đại bảo chúng ta đi cậu còn muốn làm trái ý lão đại sao.” Minh Viễn nhẹ quát.

Lão đại tín nhiệm họ, họ sao có thể khiến lão đại thất vọng được, hơn nữa Minh Viễn tin lão đại vô cùng cưỡng đại sẽ không chết dễ dàng như vậy. Việt Bân cũng biết Minh Viễn nói đúng nhưng vẫn lo lắng, hắn mặc kệ để Minh Viễn kéo mình lên xe rời đi.

Hàn Tử Thiên ở phía dưới vừa tránh né vừa công kích nhưng có vẻ con nhện mặt người này có thể vô hiệu hóa mọi đòn tấn công vậy, dị năng đánh lên người nó lập tức biến mất, súng đạn thì bị bắn ngược trở lại.

Hàn Tử Thiên cả người hơi lung lay, Đinh Hương thấy vậy dùng hết sức đóng băng tất cả chân nhện vội vàng đỡ Hàn Tử Thiên.

Lúc này do mất khá nhiều máu sắc mặt Hàn Tử Thiên trắng bệch, Đinh Hương kiểm tra vết thương của anh phát hiện vết thương phát sinh biến dị, miệng vết thương bắt đầu mưng mủ, máu chảy ra không còn đỏ tươi mà là màu đen.

Hàn Tử Thiên cũng biết chỉ sợ mình không thể cầm cự được bao lâu nữa nén đau đớn “Hương Hương, nghe anh nói anh sắp không được rồi, em nhanh trốn vào không gian, ở trong đó tìm cơ hội thoát ra hội họp với bọn Minh Viễn, bọn họ chắc chắn không trách em, phải sống tốt biết không.” Hàn Tử Thiên lau từng giọt nước mắt trên mặt Đinh Hương dặn dò.

Hàn Tử Thiên có chút không cam lòng, hắn là một cô nhi không biết cha mẹ mình là ai, từ nhỏ đã phải lăn lộn trong xã hội này, nhìn thấy đủ loại người tiếp xúc với đủ loại thủ đoạn, tuy luôn có Minh Viễn và Việt Bân ở bên cạnh nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy cô đơn mãi đến khi gặp Đinh Hương, nếu lúc đầu chỉ có chút hứng thú tò mò hấp dẫn hắn thì sau này khi được cô cứu về dùng lý do vụng về ngụy biện được cô quan tâm, chăm sóc hắn lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Hắn còn chưa hưởng thụ đủ hạnh phúc cùng cô thật sự không cam lòng.

Đinh Hương nghe hắn nói vậy hơi ngây ra, đúng rồi không gian cô còn có không gian vậy mà lại quên mất. Đinh Hương không nói nhiều ôm lấy Hàn Tử Thiên tiến vào không gian. Hôm qua khi vừa thăng cấp hai cô đã biết không gian có thể đem theo một người cùng tiến vào đáng lẽ cô còn muốn làm Hàn Tử Thiên bất ngờ không nghĩ đến hiện tại lại cứu hắn một mạng.

Đinh Hương không quên lưu lại một tia tinh thần lực ở bên ngoài quan sát, con nhện thấy thức ăn trước mặt bỗng dưng biến mất thì tức giận đập mạnh vài phát vào tường như đang phát tiết.

Hàn Tử Thiên vừa tiến vào không gian lập tức lâm vào hôn mê, miệng lẩm bẩm thứ gì đó. Đinh Hương không nghe thấy được tiến lại gần cố gắng lắng nghe phát hiện hắn muốn nước, nước! nước a! Đinh Hương nhìn dòng suối gần đó, lại nghĩ đến khả năng chữa lành của nước suối trong lòng cô dấy lên tia hy vọng.

Đinh Hương ôm Hàn Tử Thiên thả vào trong nước, đút cho anh vài ngụm. Đinh Hương ngồi bên cạnh quan sát hắn nửa tiếng đồng hồ vẫn không có động tĩnh gì, vết thương vẫn thế không khá hơn chút nào, ngay lúc cô cho nước suối không có hiệu quả thì dòng suối nhỏ lại phát sinh dị trạng.

Thân thể của Hàn Tử Thiên ở dưới suối thoát ra từng đợt sương đen nồng đậm, dòng suối vốn trong vèo hiện tại đều đen xì không thể thấy được thứ gì, linh khí trong không gian như phát hiện thứ gì đó dơ bẩn một phần tiến vào dòng suối nhỏ thanh tẩy, một phần tiến vào vết thương của Hàn Tử Thiên.

Sương đen trong nước giằng cò phản kháng đều bị linh khí trong không gian áp chế bắt đầu tiêu tan, miệng vết thương của Hàn Tử Thiên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu khép lại.

Toàn bộ quá trình đại khái mất nửa giờ sương đen trong nước cuối cùng cũng hoàn toàn bị tiêu diệt biến mất, vết thương của Hàn Tử Thiên cũng đã không thấy nữa khôi phục lan da bình thường không nhìn ra nơi đó trước đã từng bị thương qua.

Đinh Hương nhìn toàn bộ từ đầu đến cuối ngây người không nghĩ đến linh khí và nước suối này vậy mà có loại hiệu quả bậc này, có thể ngăn cản được cả tang thi hóa. Đinh Hương biết, khi đó Hàn Tử Thiên đã bắt đầu có dấu hiệu biến dị, do hắn là dị năng giả nên thời gian dài hơn mất khoảng chừng sáu tiếng.

……………

Truyện chỉ đăng trên mê đọc truyện.

Đăng bù chương hôm qua Tiểu Mật chưa đăng ạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.