Trùng Sinh Meo Meo Meo – Chương 42
Chương 42: Viết chữ cho đẹp.
Đôi môi tiểu cô nương như cánh hoa mềm mọng bóng nước, vừa thơm vừa mịn, biết rõ là mình không nên dùng sức, sợ làm đau nàng, nhưng nửa tháng không gặp, giờ nàng lại nằm ngay trong ngực mình, y cũng không phải thánh nhân, vừa rồi còn bị nàng trêu chọc cho nên không thể khống chế được, trong đầu chỉ muốn yêu nàng thật nhiều.
“Ừm….” Ninh Oản hơi bị đau, nhưng A Khuyết vẫn tiếp tục hôn nàng rất mạnh, như muốn nuốt luôn nàng.
Nàng không còn khí lực, bàn tay đặt trên lưng y từ từ hạ xuống, sau đó theo bản năng đặt trước ngực y, nhẹ nhàng đẩy vài cái.
A Khuyết quá nồng nhiệt, làm cho hai người không kịp thở.
Thấy tiểu cô nương không chịu nổi, Bùi Khuyết lúc đó mới dời môi, nàng tựa vào lòng ngực mình thở phì phò. Cả người tiểu cô nương mềm mại nằm trong lòng y cọ cọ, sau đó mới ngẩng đầu nhìn y cười, sau khi được hôn, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn hồng hồng, cánh môi đỏ như son, ướt át xinh đẹp, Bùi Khuyết nhịn không được lại cúi đầu hôn một chút.
Y lẳng lặng bế nàng một lát, để nàng thuận lợi thở.
“Được rồi, giờ ngoan ngoãn viết chữ đi”. Bùi Khuyết phát hiện giọng mình cũng khàn đi.
Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, cái này… cũng đủ rồi chứ.
Ninh Oản mới không muốn, ôm chặt lấy thắt lưng y, yếu ớt nói: “Không cần đâu”. Rồi còn không biết xấu hổ nói: “A Khuyết, huynh hôn muội một lần nữa đi”. Dù sao hôn một lần cũng là hôn, hai lần cũng là hôn mà.
Hôn lại sao?
Bùi Khuyết nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng, lo mình có thể làm cho nàng đau nên dịu dàng nói: “Chờ muội viết xong, lại hôn, được không?”
Còn muốn viết à? Ninh Oản nhíu mày không vui, sau đó cúi đầu theo thói quen cọ cọ vào vạt áo y, như nghĩ tới điều gì, rồi cười cười với Bùi Khuyết nói: “A Khuyết, vậy về sau mỗi ngày đều hôn muội một lần… viết chữ xong lại thưởng một lần, được không?”
- nào có ai….. yêu cầu được hôn như nàng?
Bùi Khuyết dở khóc dờ cười, nàng còn làm bộ cực kì nghiêm túc khiến cho y bật cười, đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu nàng. Mái tóc đen như mực, vừa mềm vừa nhỏ, giống như con người nàng vật, yêu kiều yếu ớt, khiến cho y muốn được chở che.
“A Khuyết”. Ninh Oản cầm lấy cánh tay y, âm cuối kéo rất dài.
“Viết chữ trước”. Đuôi lông mày của Bùi Khuyết không động đậy, thản nhiên nói.
Ninh Oản sửng sốt một chút, nhưng cũng nhanh định thần, vội kiễng chân hôn lên cằm y một cái, thanh âm ngọt dịu: “A Khuyết huynh thật tốt….. nhưng mà hôn cằm không tính nhé”. Nói xong liền lắc lắc tay y, “Chúng ta bắt đầu đi”.
Nàng phải viết nhanh một chút, như vậy có thể hôn y sớm sớm.
Nhìn bộ dạng hưng phấn của nàng, Bùi Khuyết thở dài một hơi, ánh mắt đầy yêu chiều: thực không có biện pháp với nàng.
*
Từ khi có ước định này với Bùi Khuyết, Ninh Oản càng lúc càng tập trung vào viết lách.
Dù sao A Khuyết đã bớt ngăn cách với mình, hai người sớm muộn cũng sẽ thành thân, cho nên…. trước cứ làm một chút chuyện thân thiết, mà vẫn không đủ. Ninh Oản nhìn bản chữ nhỏ của mình, vừa ý nghĩ: A Khuyết mà thấy, nhất định phải bắt y thưởng ình nhiều nhiều.
Về phần thưởng như thế nào…. Ninh Oản thoáng đỏ mặt, đôi mắt sáng rực.
Vốn là định đi Lam Vân Cung, vừa ra đã gặp Tào An công công bên cạnh Minh Nguyên Đế đến Giáng Đào các, nói hoàng thượng triệu kiến, Ninh Oản liền đi theo Tào An đến Ngự Thư Phòng gặp Hoàng Thượng.
Trên đường nàng nghĩ, lần này Minh Nguyên đế triệu kiến chắc chắn là vì chuyện của Bùi Khuyết, giờ hai người họ đã đính hôn, đương nhiên sẽ không có biến cố gì, nhưng nàng sợ chính là…. nàng có thể gả cho Bùi Khuyết, nhưng sẽ cùng người khác phụng một chồng.
Ninh Oản nhìn Minh Nguyên đế ngồi trên Ngự án, một thân long bào màu đen thêu rồng vàng, khiến nàng nhớ đến Bùi Khuyết sau khi đăng cớ đời trước. Sau sự cố của phủ Việt quốc công, số lần nàng gặp Bùi Khuyết nhiều hơn, lúc đó nàng chỉ nhớ rõ đây là bằng hữu của huynh trưởng nhưng không hề quên tình nghĩa xưa kia, giúp đỡ phủ Việt quốc công của họ qua cửa ải khó khăn, nhưng nàng không ngờ, bên trong nam tử tuấn tú này, lại nhớ rõ nàng đến vậy.
Giờ này nhớ lại, khi đó Bùi Khuyết chưa tửng thể hiện sự tự cao tự đại của đế vương, ngay cả ăn mặc, cũng đều là cẩm bào màu trắng như tuyết bình thường, không những phong độ, lại còn dịu dàng như ngọc, sao giống với cái ngôi thiên tử cửu ngũ chí tôn, chỉ như một quý công tử con nhà thế tộc mà thôi. Y thậm chí còn chưa bao giờ xưng mình là “trẫm” với nàng.
Tuy rằng y chưa bao giờ đề cập đến, chỉ chôn giấu tình cảm với nàng trong lòng, khi đó nếu nàng cẩn thận suy nghĩ, làm sao có thể đến phút cuối mới nhận ra.
“Tiểu nữ tham kiến Hoàng Thượng”. Ninh Oản cúi đầu hành lễ.
Đuôi lông mày của Minh Nguyên Đế khẽ nhúc nhích, nhìn thân ảnh nhỏ xinh quỳ trên mặt đất, đặt bút xuống thản nhiên nói: “Oản Oản không cần đa lễ, đứng lên đi”.
Ninh Oản tạ ơn đứng dậy.
“Về sau là người một nhà rồi, nhanh sửa miệng đi thôi”. Minh Nguyên Đế tỏ vẻ từ ái của trưởng bối, khuôn mặt thoáng ý cười.
Ninh Oản ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Tạ Hoàng Thượng tứ hôn, Oản Oản rất cảm kích”.
Minh Nguyên Đế cười sang sảng: “Thật không hổ là muội muội của Ninh Ngọc Hành, tính tình thẳng thắn hào phóng lắm”. Nữ tử tầm thường đề cập đến chuyện hôn sự sẽ mặt đỏ tai hồng, thẹn thùng không thôi, Ninh Oản này quả thực không giống nữ tử bình thường.
Đây là cách nói khác của việc bảo mình mặt dày sao, Ninh Oản đương nhiên không phản bác, dù sao nàng và A Khuyết thân mật được như hiện tại, chính là vì da mặt nàng dày mà.
Minh Nguyên Đế xã giao vài câu, rốt cục cũng vào chuyện chính.
Minh Nguyên Đế làm như vô tình hỏi: “Oản Oản, cháu ở trong cung cũng lâu rồi, đã gặp qua Dư Thù chưa?”
Quả nhiên là Phó Dư Thù. Hai tay dưới áo của Ninh Oản đã nắm rất chặt, lúc sau mới hồi đáp: “Cũng ngẫu nhiên gặp mặt vài lần ạ”.
“Vậy là tốt rồi”. Minh Nguyên Đế nói, “Trẫm thấy nha đầu này cử chỉ khéo, rất có phong cách quý phái, hai người tuổi cũng xấp xỉ, hiện giờ lại cùng ở trong cung, nếu hợp ý nhau thì thường xuyên đi lại, về sau…. ở cũng cũng hòa hợp hơn”.
Nghe Minh Nguyên đế nói vậy, Ninh Oản mặt mày nhất thời trắng bệch, hàm ý của câu này, chỉ sợ nàng là ngốc cũng nghe ra?Làm sao….. nàng không phải đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi mà.
“Hoàng Thượng….” Ninh Oản mím môi, không biết nói thế nào, Minh Nguyên Đế đồng ý tứ hôn, đó đã là ban ấn lớn, nhưng…. thân là phụ hoàng, y đương nhiên không đồng ý để Ninh Oản nàng độc chiếm Bùi Khuyết. Còn nữa, Bùi Khuyết là thái tử, tương lai sẽ là thiên tử, đương nhiên sẽ càng không đồng ý.
Minh Nguyên Đế nhếch khóe môi, tuy là cười nhưng con ngươi đen lại khiếp người, y nói: “Cháu là thanh mai trúc mã của A Khuyết, Dư Thù là biểu muội ruột thịt của nó, nếu có hai người cùng hầu hạ, trẫm cũng yên tâm. Trẫm tin rằng Ninh Oản sẽ không làm cho trẫm thất vọng chứ?”
Giờ phút này Ninh Oản đầu óc như trống rỗng, việc này nàng đã từng nghĩ tới, nhưng…. nhưng Bùi Khuyết thích nàng như vậy, hơn nữa đời trước Bùi Khuyết cũng không liên quan với Phó Dư Thù, cho nên nàng cũng yên tâm. Nhưng đời này nhiều chuyện thay đổi, giờ phút này, nàng cũng không còn dám chắc. Giờ Minh Nguyên Đế đã có chủ ý rồi, quyết để cho nàng và Phó Dư Thù gả cho Bùi Khuyết, Phó Dư Thù ít nhất cũng là sườn phi, chỉ là…. chỉ là nàng không hề muốn.
Lấy Phó Dư Thù, A Khuyết sẽ không thể không đụng chạm, nếu là như vậy, nàng làm sao chịu nổi.
Nàng không muốn A Khuyết cưới Phó Dư Thù, nàng thực sự hi vọng A Khuyết không phải là Thái tử. Nhưng nàng làm sao có thể làm được gì đây, nam tử ba vợ bốn hầu là chuyện cực kì bình thường, như phụ thân nàng, tuy si tình với mẫu thân, đến nay vẫn chưa tái giá, nhưng vẫn có mấy phòng tiểu thiếp. Nàng đã nghĩ, chỉ cần A Khuyết không muốn, nàng gả cho A Khuyết rồi cố gắng sinh con, vấn đề này sẽ không là gì cả.
Hiện giờ…. hóa ra suy nghĩ của nàng khờ dại là thế.
Minh Nguyên Đế đã không chỉ một lần đề cập với A Khuyết, nhưng A Khuyết không đồng ý, cho nên hôm nay mới tìm đến nàng…. khó trách ông lại sảng khoái tứ hôn cho nàng như vậy, như một viên táo ngọt thưởng trước, giờ muốn mình nghe lời.
Y biết A Khuyết thâm tình với nàng, có thể khuyên được A Khuyết, cũng chỉ có nàng….
Ninh Oản không biết mình đi khỏi Ngự Thư phòng bằng cách nào, hốt hoàng về Giáng Đào các thì nhìn thấy một viên thịt nhỏ trắng tuyết nhiệt tình chạy tới- mèo nhỏ theo nàng đã lâu, cho nên cũng thân thiết.
Ninh Oản quay người, ôm mèo con vào lòng, hai tay vuốt lấy bộ lông mềm mại của nó, trong đầu cũng thoải mái hơn.
“Tiểu thư, đu đủ hầm xong rồi, giờ ăn sao?” Yên Chi thấy tâm tình tiểu thư nhà mình không tốt, mỗi lúc ăn đu đủ hầm sẽ vui vẻ hơn, cho nên hỏi.
Ninh Oản nhìn qua Yên Chi đang bưng đĩa đu đủ hầm vú bò, mới đầu nàng ăn thấy ngon, nhưng hơn một tháng, nàng đã ngán tận cổ, nhưng không thể không ăn. Đu đủ hầm vú bò tuy không ngon bằng điểm tâm, nhưng hiệu quả không tồi, nàng cúi đầu vuốt con mèo nhỏ trong lòng, chỗ kia một tháng rồi cũng lớn hơn, nói: “Em bày ra đi, ta ăn”.
Phó Dư Thù lớn như vậy, nàng không thể thấp hơn nàng ta. Ninh Oản cúi đầu rầu rĩ nghĩ.
Son thấy tiểu thư nhà mình cũng không vui vẻ hơn, nàng không nói thêm mà trực tiếp lui xuống. Dù sao chỉ cần Thái tử điện hạ tới, tiểu thư nhà nàng chắc chắn sẽ vui vẻ thôi.
Ninh Oản sờ sờ con mèo nhỏ trong lòng chốc lát, rồi miễn cưỡng ăn đu đủ hầm, tay cầm thìa mệt mỏi múc vài miếng rồi ăn.
Trong đầu đều là câu nói vừa rồi của Minh Nguyên đế, nàng nếu dám nói không muốn, chỉ sợ liên lụy cả phủ Việt quốc công, có lẽ A Khuyết có thể che chở được nàng, nhưng nàng cũng sợ liên lụy đến A Khuyết.Chuyện hôm nay, nàng không biết phải làm sao bây giờ nữa.
Ninh Oản nhai một miếng, lại nghĩ: Minh Nguyên Đế nếu không tác động được, có lẽ….nàng có thể tác động vào Phó Dư Thù?
Chỉ là… Phó Dư Thù thích A Khuyết như vậy. Đời trước Phó Dư Thù vì A Khuyết ở bên nàng, cuối cùng nàng xuất phát từ tình nghĩa tỷ muội bắc cầu cho nàng ta, không ngờ lại chọc giận A Khuyết, vì thới mới cùng A Khuyết có lần yêu nhau duy nhất. Nghĩ đến Phó Dư Thù cũng không phải người hiểu chuyện, huống hồ sau lưng nàng ta còn có một chỗ dựa lớn, chuyên bày mưu tính kế Tĩnh quý phi.
Ninh Oản lại ăn một miếng, bên tai nghe thấy thanh âm quen thuộc: “Ăn gì vậy?”
Ninh Oản vội ngẩng đầu, trùng hợp chạm vào đối mắt trong suốt xinh đẹp của Bùi Khuyết, lại nhớ tới chuyện khiến mình phiền lòng nãy giờ, không thèm hé răng vùi đầu ăn tiếp.
Lúc này sao lại đến? Trong lòng Ninh Oản thầm than thở một câu.
Bùi Khuyết thấy nàng ăn đến mức không thèm để ý đến mình, liền ngồi vào bên cạnh nàng, đưa tay vuốt tóc nàng, cười nhẹ:”Ăn gì ngon thế, ngay cả lớp cũng không đến?” Ngay cả y cũng quên.
…. Nàng đúng là quên đi học. Ninh Oản dừng lại một chút, cảm nhận hơi thở của Bùi Khuyết bên cạnh, hờn giận cũng vơi bớt đi, sau đó nghiêng người đưa thìa đến bên môi y.
Bùi Khuyết nhìn thìa trước mặt, ngưng thần, trên đó… nàng đã ăn một nửa.
“Huynh xem đi”. Ninh Oản cười nói. Dù sao ca ca nàng cũng ăn, nhưng không thích, biết đâu A Khuyết có thể thích thì sao.
Ninh Oản thấy khuôn mặt tuấn tú của Bùi Khuyết ửng đỏ, nhưng mà…. một chút cũng không ghét bỏ đồ nàng đã ăn, nuốt xuống.
“Sao?Ngon không?” Ninh Oản nghẹn cười, nhỏ giọng nói.
Ánh mắt tiểu cô nương trước mặt trong suốt như vậy, lông mi dài dài, xinh đẹp cực kì. Bùi Khuyết cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng, rõ ràng đã quen gần gũi với nàng, nhưng không biết vì sao vẫn hay e lệ như vậy. Y mím môi, gật đầu: “Ừ, hương vị cũng không tệ lắm”. Hương vị ngọt ngào lắm.
Ninh Oản mỉm cười, lúc này mới nhích đến gần tai y, nói: “Đây là đu đủ hầm vú bò”, nàng dừng một chút, rồi bổ sung,”….để nâng ngực”.
Bùi Khuyết:”…”