Edit: Kidoisme
Nhà Hứa Dao và Lâm Khiển khá gần, từ nhỏ đến lớn hai đứa thường xuyên đi học cùng nhau. Hồi Lâm Khiển chưa trùng sinh, Hứa Dao không ít lần hỗ trợ cậu vả Trịnh Bằng Khinh vài cái trên đường đến trường.
Có thể nói con đường từ nhà Lâm Khiển đến Thập Nhị Trung là con đường Lâm Khiển, Hứa Dao và Trịnh Bằng Khinh đổ nhiều máu nhất.
Hôm qua, sau khi đã được trải nghiệm sự giảo hoạt của cả đám Trịnh Bằng Khinh cùng với trái tim nhẹ dạ ngu ngốc của Lâm Khiển, Hứa Dao càng coi trọng con đường này hơn trước. Cậu ta cảm thấy cần phải cùng Lâm Khiển ôn lại những chiến tích hào hùng trên con đường này, lấy lịch sử làm chứng, Lâm Khiển cần phải nâng cao cảnh giác, tuyệt đối không nhân nhượng với đám lưu manh thổ phỉ Trịnh Bằng Khinh.
Hứa Dao tính thế ai ngờ mình vừa bước ra khỏi chung cư đã gặp phải cảnh Trịnh Bằng Khinh hung ác nham hiểm đánh vào lưng Lâm Khiển làm Lâm Khiển nôn hết cả mật ra ngoài!
Hay cho một thằng tiểu nhân vô liêm sỉ, nham hiểm, độc ác! Ngày hôm qua còn giả vờ nhẫn nhục đáng thương để lừa gạt bọn họ ký hiệp nghị phụ đạo, vậy mà mới sáng hôm sau đã trở mặt, nhân lúc mọi người buông lỏng cảnh giác chạy tới bắt nạt Lâm Khiển.
Hứa Dao tức nổ cả phổi, vừa chạy vừa chửi.
Cậu ta từng đánh nhau với Trịnh Bằng Khinh, biết rõ bản thân không phải đối thủ của hắn nhưng mà thấy Lâm Khiển bị đánh nôn cả ra, sao cậu ta có thể đứng nhìn? Vậy nên Hứa Dao mặc kệ mọi thứ phải cứu Lâm Khiển ra trước đã rồi tính sau.
Chết thì chết, anh đây vẫn là hảo hán.
Hứa Dao triển khai tư thế chiến đấu tàn nhẫn lao thẳng về phía Trịnh Bằng Khinh, không sao, nếu hai bọn họ đánh nhau, có lẽ bảo vệ chung cư sẽ chạy tới kịp thời cứu vớt cái mạng nhỏ của cậu ta.
Nháy mắt, tâm trạng Hứa Dao cực kỳ bi tráng nhưng lại cảm thấy vui mừng vì đã hy sinh cho bạn bè.
Chỉ cần Lâm Khiển có thể nhận ra được bộ mặt thật của Trịnh Bằng Khinh, chỉ cần Lâm Khiển tỉnh ngộ kịp thời, như vậy cậu ta chết cũng cam lòng.
Hứa Dao rơi một giọt nước mắt đầy bi tráng, nhảy bổ tới muốn cào mặt Trịnh Bằng Khinh.
Trịnh Bằng Khinh quay đầu nhìn cậu ta.....
Trịnh Bằng Khinh lắp bắp sợ hãi...
Trịnh Bằng Khinh nhảy lên như thấy thằng tâm thần...
Trịnh Bằng Khinh...
Trịnh Bằng Khinh trốn sau lưng Lâm Khiển?
Hứa Dao:???
Mẹ kiếp đồ mặt dày! Dám lợi dụng Lâm Khiển nhà này làm lá chắn!
Hứa Dao gào lên: “Trịnh chó chết, mày đừng cho rằng trốn sau Lâm Khiển là mày thoát, mày chết mẹ mày với tao...”
Cậu ta còn chưa kịp nói hết câu thì Lâm Khiển đã hành động, cậu nghiêng người dang hai tay chắn thế tấn công của Hứa Dao, mở miệng làm dịu: “Hứa Dao, bình tĩnh lại đi.”
Hứa Dao tuyệt đối không lùi bước, cố đấm lên trước, khó tin trừng mắt nhìn Lâm Khiển: “A Khiển, nó đánh mày thành ra như vậy mà mày còn giúp nó?”
Lâm Khiển: “???”
Trịnh Bằng Khinh: “???”
Lâm Khiển mờ mịt nhìn cậu ta, Hứa Dao tiếp tục khàn giọng lên án Trịnh Bằng Khinh: “Nó vả mày ói ra đấy còn gì?”
Lâm Khiển: “Phì ——” Mẹ kiếp, cười ói.
Trịnh Bằng Khinh phức tạp nhìn Hứa Dao, nhất thời không biết là nên khịa cậu ta ảo tưởng quá đà hay là nên xem xét lại bản thân rốt cuộc đã để lại bao nhiêu ấn tượng ác liệt trong lòng bọn họ.
Lâm Khiển bị kịch bản máu chó của Hứa Dao chọc ho sặc sụa. Trịnh Bằng Khinh vội lại vỗ lưng giúp cậu, động tác vừa khẽ lại vừa dịu dàng, sắc mặt Lâm Khiển tốt lên trông thấy.
Hứa Dao:???
Từ từ, hôm nay chúng mày lấy nhầm kịch bản à?
Đáng nhẽ ra Trịnh Bằng Khinh phải là thằng lòng dạ ác độc bắt nạt Lâm Khiển chứ? Sao giờ lại đi vỗ lưng cho cậu?
Đây là chuyện Trịnh Bằng Khinh nên làm sao?
Hứa Dao ngốc một chút, mãi mới tỉnh ra nắm chặt tay Trịnh Bằng Khinh: “Ê, mày đừng chạm vào người nó.”
Trịnh Bằng Khinh:.....
Hứa Dao hừ lạnh một tiếng rồi tự thân vỗ cho Lâm Khiển, đồng thời trợn mắt hột lên với Trịnh Bằng Khinh: “Tao không muốn mày liên quan gì tới Lâm Khiển hết!”
Trịnh Bằng Khinh:.............
Lâm Khiển:..........
Lâm Khiển cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, thở hổn hển vả bay cái tay Hứa Dao ra khỏi người.
Hứa Dao thấy sắc mặt cậu dần khôi phục, lúc này mới hậm hực quan tâm nguyên nhân Lâm Khiển nôn mửa.
Lâm Khiển sợ cậu ta lại đổ vạ cho Trịnh Bằng Khinh là hung thủ, đành phải ám chỉ nói: “Chắc là tao ăn sáng không hợp vệ sinh.”
Cái nết ăn uống của Lâm Khiển, Hứa Dao thuộc như lòng bàn tay, căm hận nói: “Mẹ quán ăn ai bán mà quá đáng thế, mày nói cho tao, tao đi mách lẻo với bà con hàng xóm báo thù cho mày.”
Lâm Khiển hơi cạn lời: “..............Ông bố tao nấu.”
Hứa Dao hết hồn: “Gì đấy? Quan hệ giữa mày và Lâm Nhã Chí kém thế cơ à? Ông ta muốn ngộ độc giết chết mày?”
Lâm Khiển: “................”
Cậu mệt mỏi vỗ vai Hứa Dao, cố gắng giải thích giúp Lâm Nhã Chí: “Chỉ là ông ấy nấu ăn không ngon thôi.”
Hứa Dao nửa tin nửa ngờ: “Không biết nấu mà còn nấu, chắc chắn có âm mưu.”
Lâm Khiển nhớ tới cái bàn thức ăn hết hồn lúc sáng, sắc mặt trắng bệch run rẩy nói: “Khéo là...tình cha như núi Thái Sơn.”
Hứa Dao: “..................”
Thôi thì cái tình cha này thì khỏi đi, cậu ta không cần!
Trịnh – biết được tình hình máu chó kiếp trước – Bằng Khinh đại khái đoán được nhân quả trong lời nói của cậu, khó hiểu hỏi: “Em và bố...”
Lâm Khiển gật đầu.
Hứa Dao: “...............”
Từ từ, Trịnh Bằng Khinh hỏi cái gì mà Lâm Khiển lại trả lời cái gì?
Sao cậu ta không hiểu?
Hứa Dao hết nhìn Lâm Khiển rồi lại nhìn Trịnh Bằng Khinh, đột nhiên sinh ra cảm giác mình là người thừa trong cái mối quan hệ này.
Đéo, khẳng định là cậu ta gặp ảo giác!
Hứa Dao không cam lòng gia nhập tập đoàn gật đầu: “Đúng đúng đúng!”
Cậu ta mới là người hiểu Lâm Khiển nhất thế giới.
Lâm Khiển ù ù cạc cạc: “Đúng gì mà đúng?”
Hứa Dao tặng cậu một nụ cười ăn ý: “Mày hiểu mà.”
Lâm Khiển: “.................”
Không, tao không hiểu.
Trịnh Bằng Khinh nhìn cậu bạn trai yếu ớt vừa thấy thương lại vừa buồn cười, nhanh chân chạy tới cửa hàng tiện lợi gần đấy mua nước khoáng cho cậu súc miệng, chế nhạo bảo: “Không sao, nôn hết ra là khỏe.”
Lòng Lâm Khiển vẫn còn hãi, gật đầu nhận lấy đồ hắn đưa, súc một lúc rồi chỉ tay về trước: “Được rồi, đi học thôi kẻo đến muộn.”
Trịnh Bằng Khinh theo thói quen khoác tay lên vai cậu, đổi lại là cái mặt hãi hùng của Hứa Dao: “Từ đã, sao tao với mày lại phải đi chung với Trịnh Bằng Khinh?”
Trịnh Bằng Khinh: “........” Chẳng nhẽ nãy giờ tao thể hiện còn chưa đủ rõ ràng?
Lâm Khiển đỡ trán đáp: “Ừ, Trịnh Bằng Khinh đi cùng chúng ta.”
Nhìn Hứa Dao trợn mắt há mồm, Lâm Khiển không thể không nhẫn tâm tiếp tục tổn thương tâm hồn nhỏ bé của cậu bạn già: “Không chỉ hôm nay mà sau này cậu ấy cũng sẽ đi học chung với chúng ta.”
“Chúng ta?” Hứa Dao còn chưa phát biểu ý kiến, Trịnh Bằng Khinh đã bất mãn gào lên trước.
Con đường yêu đương của hắn xinh đẹp tuyệt vời, hà cớ chi lại có cái bóng đèn to tổ chảng thắp sáng thế không biết!
“Tao phản đối.” Hứa Dao nghiêm túc nói “Con đường này không thể tồn tại thêm một Tuesday.”
Trịnh Bằng Khinh gật đầu điên cuồng, cùng nhìn về phía Lâm Khiển.
Lâm Khiển: “.............” Sao cái cốt truyện này quen thế?
Cậu tự hỏi một chút sau mới bừng tỉnh, đây không phải là màn tranh giành tình nhân kinh điển giữa chính thất và Tuesday bắt trai đểu phải lựa chọn trong truyền thuyết sao?
Lâm - Tự dưng bị bắt làm trai đểu- Khiển cảm thấy khá là vi diệu.
“Nếu không...” Lâm Khiển nghiêm túc suy ngẫm, thử đề nghị: “Nếu không hai người đi chung với nhau, còn tao tự đi cũng được?”
Hứa Dao: “.......”
Trịnh Bằng Khinh: “..........”
Kết thúc trận chiến, trai đểu toàn thắng, thành công ôm cả hai 'người đẹp' về nhà hưởng phúc.
Ba người đi chung đường, dọc đường đi Hứa Dao kiên quyết chen chân vào giữa Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh, dùng thân thể tách hai người ra đồng thời không quên cảnh giác nhìn chằm chằm Trịnh Bằng Khinh.
Trịnh Bằng Khinh cũng rất khó chịu, hắn chỉ muốn yêu đương thuần khiết với bạn trai thôi mà sao khó đến vậy chứ?
Vừa đến cổng trường, tổ hợp ba người lập tức hấp dẫn vô số ánh nhìn.
Ân oán giữa Trịnh Bằng Khinh và Lâm Khiển cả trường đều biết, trong nhận thức chung của mọi người thì hai người này một khi đã xuất hiện cùng nhau thì chỗ đó chính là chiến trường.
Tuy nhiên trong buổi lễ tuyên thệ ngày hôm qua, Trịnh Bằng Khinh đột nhiên lại ca ngợi Lâm Khiển khiến toàn trường phải khiếp sợ, đã vậy hôm nay hai người lại còn đi học cùng nhau, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Mọi người khó hiểu rỉ tai nhau:
“Trời má, chẳng nhẽ Trịnh Bằng Khinh tỏ tình với Lâm Khiển là thật à?”
“Cái gì? Trịnh Bằng Khinh tỏ tình với Lâm Khiển?”
“Trịnh Bằng Khinh và Lâm Khiển lại làm sao nữa? Muốn thời tiết thay đổi theo bọn họ luôn à?”
“Ai mà biết, cậu nhìn thằng đi giữa hai đứa nó đi, trông cái mặt có ác không cơ chứ, khéo sắp đánh nhau.”
“Tôi chẳng hiểu gì luôn, chẳng nhẽ quan hệ của mấy ông con trai thay đổi còn hơn cả thời tiết như vậy hả?”
“Tôi biết rồi, nhà Trịnh Bằng Khinh có bán củ cải, khéo năm nay ế trương ra nên hắn muốn bán tháo hết cho Lâm Khiển...”
“Ủa tại sao cứ phải bán cho Lâm Khiển?”
“Tôi nghe thế chứ tôi cũng có biết đâu....”
“Càng nói càng dị...”
- --Bla bla---
Ba tên đề tài trung tâm của mọi người mặt lạnh làm ngơ, Trịnh Bằng Khinh đưa bữa sáng cho Lâm Khiển: “Sáng nay em nôn ra hết, mang cái này vào mà ăn.”
Hứa Dao nhanh mắt nhanh tay giật lấy: “Cho tao!”
Trịnh Bằng Khinh nhìn bàn tay trống trơn của mình: “Sao mày không tự mua mà ăn?”
Hứa Dao cười lạnh: “Đừng tưởng tao không biết mày đang âm mưu dùng bữa sáng để mua chuộc A Khiển! Mày nghĩ A Khiển sẽ dễ dàng rơi vào bẫy, ăn bữa sáng của mày hả?”
Lâm Khiển: “Ừ, tao ăn.”
Hứa Dao: “..............”
Hứa Dao hận không thể uốn nắn lại thằng bạn thân, cậu ta quơ quơ bịch bánh bao trước mặt Lâm Khiển: “A Khiển, mày nhìn cho rõ đi, đây là một bữa sáng bình thường sao?”
Lâm Khiển: “..........Bằng không nó là gì?”
Hứa Dao hừ lạnh: “Nó là viên đạn bọc đường của kẻ thù!”
Lâm Khiển: “Vậy phiền mày đưa viện đạn bọc đường cho tao, tao đói.”
Hứa Dao thấy Lâm Khiển vẫn u mê không chịu tỉnh, tức tối móc bánh bao ra cắn hai phát, sau đó cắm ống hút vào túi sữa đậu nành, hút 'sụt sụt sụt' một hơi hết nửa túi.
Xong xuôi cậu ta nhìn Lâm Khiển một cách chính nghĩa: “A Khiển, tao không thể để mày cứ mê muội mù quáng rơi vào bẫy của quân thù...ợ~”
Lâm Khiển: “........Thực ra mày chỉ muốn giật bữa sáng của tao đúng không?” Đệt con mẹ mày còn dám ợ!
Hứa Dao tủi thân: “Không mà...ợ ~ “
Lâm Khiển: “..................”
Hứa Dao: “............Ợ ~”
Trịnh Bằng Khinh ghét bỏ tặc lưỡi, châm chọc nói: “Ngon không--”
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Dao: Tao tuyệt đối sẽ không ăn bữa sáng của Trịnh Bằng Khinh, đói chết cũng không ăn ~ Đù má ngon thế ~