Edit: Kidoisme
Lâm Khiển đang mải đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, muốn nghĩ cách giải quyết làm sao để giảm thiểu tối đa những tổn thương có thể xảy ra, đột nhiên Giang Đình Tuấn dùng tay đập bộp vào người cậu, ngay sau đó là giọng nói đầy kinh ngạc của Phó Nghi Phi: "Ê nhìn đi, thằng kia là Đổng Minh Ân phải không?"
Lâm Khiển ngẩng đầu lên, chỉ thấy có một bóng dáng quen thuộc đứng đằng xa.
Quả nhiên là người bạn thân nhất của Trịnh Bằng Khinh, thanh niên từng chung chiến tuyến đấu đá với cậu suốt mười mấy năm liền - Đổng Minh Ân.
Lại phải nói kiếp trước, Đổng Minh Ân cũng là thằng thiệt thòi nhất trong phi vụ đánh nhau, cậu ta bị gãy xương sườn, chăm bón nửa năm mới khỏi.
Vốn dĩ thành tích đã nát nay lại còn thêm chuyện này khiến Đổng Minh Ân trượt đại học.
"Nó cầm cái gì đến vậy?" Giang Đình Tuấn nhíu mày, mở to hai mắt cố phân biệt xem đồ trên tay Đổng Minh Ân là cái thứ quái quỷ gì, cậu ta bị cận thị, nhìn gà cứ hóa thành cuốc.
Phó Nghi Phi cạn lời nhận nhiệm vụ giải thích "Là cái loa lớn mấy bà cô bên chợ hay hò trong buổi giảm giá đồ ế ấy má."
Giang Đình Tuấn: "...Cậu ta vác loa lên trường làm gì?"
Hứa Dao cũng tỏ vẻ khó hiểu: "Chẳng hiểu kiếm đâu được cái thứ ba xàm đấy nữa."
Phan Khải Bác suy luận: "Trong trường làm gì có hội chợ giảm giá? Nó tính tỏ tình với cô nào à?"
Mọi người nghe xong: ".................."
Hứa Dao trực tiếp cà khịa: "Dùng loa tỏ tình? Thôi thôi, quê mùa vãi lúa, cô nào bị nó tỏ tình chắc xui xẻo tám kiếp."
Giang Đình Tuấn vỗ đùi cười ha hả: "Bị tỏ tình kiểu đấy thì tao xin phép ông trời cho tao độc thân đến già."
Lâm Khiển nhịn không được liếc Giang Đình Tuấn, đời trước thằng này chính xác từng được coi là chó độc thân nửa đời người thật, suốt ngày kêu gâu gâu trong nhóm xem có ai còn người quen giới thiệu cho cậu ta, cậu ta nguyện dùng cái thân tàn tạ làm trâu làm ngựa báo đáp.
Sau lại nghe Lâm Khiển tuyên bố quan hệ yêu đương với Trịnh Bằng Khinh, cậu ta một lần nữa ném hết liêm sỉ vào thùng rác rồi tỏ vẻ chỉ cần có người yêu thì trai hay gái cậu ta đều chơi hết.
Dọa bọn Hứa Dao sợ đến mức truy sát cả đêm.
Hiện tại quay lại một đời người, thằng này vẫn chưa bị cuộc đời quật cho tơi tả, Lâm Khiển thực sự muốn vỗ vai khuyên nhủ cậu bạn già rằng cuộc sống vô thường, đừng cắm flag vớ vẩn.
Không biết có phải vì nghe được động tĩnh từ phía này hay không mà Đổng Minh Ân bỗng dưng dừng chân quay đầu ngó, sau khi xác định được họ là ai, cậu ta chợt nở nụ cười vừa nham hiểm vừa đắc chí.
"Tổ sư bố nó cười đéo gì đấy?" Hứa Dao xù lông.
"Không thể để thua nó được, xem tao phản công đây!" Phó Nghi Phi nhanh chóng điều chỉnh trạng thái chiến đấu, khí thế bày ra tư thế của Ultraman hướng mặt về phía Đồng Minh Ân, gào rú: "Chiu~ chiu~ chiu!!"
Đổng Minh Ân đằng xa: "............"
Cả đám Hứa Dao: ".................."
Lâm Khiển: "............"
Trùng sinh lại rồi mà cái hành vi thiểu năng trí tuệ của Phó Nghi Phi vẫn khiến cậu không chịu nổi.
Khóe miệng Đổng Minh Ân giật giật không cam lòng yếu thế giơ thẳng ngón giữa lên với Phó Nghi Phi sau đó ôm loa chạy với tốc độ bàn thờ.
Phó Nghi Phi hừ lạnh: "Coi như nó thức thời, biết chạy trốn!"
Lâm Khiển híp mắt nhìn cậu ta: "Nó không chạy thì mày còn chiêu khác à?"
Phó Nghi Phi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, hậm hực đáp: "Đéo có."
Giang Đình Tuấn túm lại đánh cho một trận.
Đến hội trường làm lễ, Lâm Khiển tách nhóm, một thân một mình đi về phía sau khán đài.
Đúng lúc tới cửa lại trùng hợp chạm mặt vài người, đi đầu là cô giám thị Kha Thải Châu, theo sau là chủ nhiệm khối và giáo viên chủ nhiệm của Lâm Khiển, ngoài ra còn có cả bạn học cùng lớp Hoắc Nghiệp Thụy - con trai của phó hiệu trưởng Hoắc Bình Xuyên.
Nhìn thấy Hoắc Nghiệp Thụy, Lâm Khiển âm thầm trợn mắt, đời trước cậu đánh nhau với Trịnh Bằng Khinh bị tóm, công lao lớn nhất là của thằng này.
Đồ mách lẻo.
Kha Thải Châu sầm mặt vừa đi vừa nói: "Nghiệp Thụy là một học sinh ngoan, tôi tin em ấy không nói dối, nếu mọi người không tin, nghĩ đây không phải chuyện gì to tát thì đến lúc xảy ra chuyện cũng đừng có trách tôi không nhắc trước..."
Giáo viên chủ nhiệm của Lâm Khiển - Hồng Khả Ý cắt ngang lời cô ta: "Cô Kha, đây không phải là chuyện bọn tôi có tin hay không, mà vấn đề nằm ở chỗ không có chứng cứ, làm sao cô có thể tùy tiện thay người đại diện cho học sinh được?"
Những người khác cũng hùa theo: "Đúng rồi, nói mà không có bằng chứng làm sao khiến người ta tin nổi."
Kha Thải Châu khoanh tay trước ngực: "Đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, ngay cả bố mình Lâm Khiển còn không xem ra gì thì việc gây xích mích với những học sinh khác quá bình thường..."
Mọi người nhìn nhau, Kha Thải Châu còn đang định nói tiếp thì Hoắc Nghiệp Thụy vội vàng lên tiếng: "Thưa các thầy các cô, đều tại em lanh chanh, em cũng chỉ nghe có bạn nói thế nên mới lo buổi lễ sẽ gặp phải chuyện gì rồi đến báo với thầy cô, dù sao nên cẩn thận vẫn hơn ạ. Không xảy ra chuyện gì thì tốt, nhưng nếu thật sự có chuyện thì mọi người vẫn có thể phòng bị."
Cậu ta cười cười: "Dù sao buổi lễ này cũng mang ý nghĩa trọng đại đối với chúng em, không thể để xảy ra sai sót."
Kha Thải Châu hừ lạnh: "Nếu thật sự có chuyện, mấy người sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm."
Dứt lời cô ta hất cằm lên, đúng ngay lúc thấy Lâm Khiển bước tới, sắc mặt Kha Thải Châu càng khó coi thêm.
Lâm Khiển gật đầu chào các thầy cô khác: "Em chào thầy, em chào cô."
Kha Thải Châu giận sôi máu, hung dữ quát: "Sao giờ này mới chịu đến? Thân làm đại biểu học sinh mà ngay cả lịch trình cũng không nắm được?"
Nói xong nghênh ngang bỏ đi, Hoắc Nghiệp Thụy liếc nhìn Lâm Khiển rồi cũng vội vàng theo sau cô ta.
Lâm Khiển mơ hồ, quay qua nhìn các thầy cô khác: "Có chuyện gì thế ạ?"
Hồng Khả Ý vội đánh trống lảng: "Không có chuyện gì cả, em đi chuẩn bị nhanh lên, nữ sinh toàn trường đều đang chờ em phát biểu đấy."
Chủ nhiệm khối không tán thành lắm: "Chẳng nhẽ nam sinh thì không cần?"
Lâm Khiển đã trùng sinh đương nhiên sẽ không lúng túng trước lời trêu chọc của các thầy cô, cậu trưng bộ mặt dày được tôi luyện sau nhiều năm đấu đá với Trịnh Bằng Khinh, thong thả nói: "Dù là nam sinh hay nữ sinh cũng đều là bạn học của em, các thầy cô cứ yên tâm, em nhất định sẽ không thiên vị bên nào."
Các thầy cô: "............."
Chờ khi mấy thầy cô cười vui vẻ đi mất, một học sinh phụ trách hậu cần xán lại nói nhỏ vào tai cậu: "Lâm Khiển, ban nãy Kha sư thái đến là do thằng Hoắc Nghiệp Thụy mách lẻo, nó tố cậu có xung đột với bọn Trịnh Bằng Khinh bên lớp tám, mà Trịnh Bằng Khinh lại có âm mưu phá hỏng buổi lễ hôm nay, để cậu phải xấu mặt..."
Lâm Khiển: "...À."
Bạn học liếc mắt cẩn thận nhìn quanh, hạ giọng: "Kha sư thái bảo là vì để giữ gìn sự thiêng liêng cho buổi lễ ngày hôm nay cho nên đề nghị đổi đại biểu học sinh thành Hoắc Nghiệp Thụy, mẹ kiếp, ai chẳng biết cô ta muốn lấy lòng ông phó hiệu trưởng."
"Hoắc Bình Xuyên đã chính thức lên chức đâu, vậy mà Kha sư thái tâng Thái tử như đúng rồi, may là sang năm chúng ta đã tốt nghiệp, chứ nếu không chờ khi Hoắc Bình Xuyên chính thức lên chức thì chẳng biết sống sao cho nổi, nghĩ cũng thương các em khóa dưới..." Bạn học này quả nhiên là người chơi hệ drama, nói dài, nói dai, nói không biết chán.
"Mà công nhận Hoắc Nghiệp Thụy đúng là loại mặt dày như bức tường thành, cái ghế đại biểu học sinh ai mà chẳng biết là vé xét tuyển vào đại học F, nó nghĩ mình là ai? May cho cậu là mấy thầy cô cũng không bị nó nịnh đếch cho Kha sư thái được như ý, tuy vậy tôi vẫn nghi đây là kế của Hoắc Bình Xuyên..."
Nhìn anh bạn học trợn trắng mắt cà khịa mà không hề hay biết sâu trong lòng Lâm Khiển đang tiếc chẳng để đâu cho hết, để Kha Thải Châu với Hoắc Nghiệp Thụy đổi vai thành công thì có phải cậu đỡ bao nhiêu chuyện rắc rối rồi không?!
"...Cảm ơn hiệu trưởng đã ân cần dạy bảo suốt thời gian qua, thân là lứa học sinh cuối cùng của hiệu trưởng Khâu, các em cũng đừng phụ lòng kỳ vọng của thầy." MC nhìn về phía hiệu trưởng sau đó ngẩng đầu nhìn lên, cười tủm tỉm nói tiếp: "Tiếp sau đây, xin mời đại diện học sinh năm nay, học sinh giỏi nhất đánh đâu thắng đó không gì cản nổi của trường chúng ta lên đài phát biểu..."
Hội trường Thập Nhị Trung xây theo dạng bậc thang, diện tích vô cùng rộng dư sức chứa hết thầy trò toàn trường, hiện hơn nửa hội trường đã chật kín người, hiển nhiên là ngoại trừ khối 12 còn có cả những học sinh khóa dưới.
Lời của MC còn chưa dứt, cả hội trường đã vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ, không ít học sinh giơ tay hò lớn: "Lâm Khiển—— Lâm Khiển—— "
Ban giám hiệu ngồi ở hàng đầu cũng phải quay đầu nhìn, mặc dù bọn họ đã làm nghề giáo nhiều năm nhưng những cảnh tượng như vầy cũng rất ít khi gặp phải.
Hiệu trưởng vừa ngồi xuống đã vui cười hớn hở ghé đầu nói với phó hiệu trưởng Hoắc Bình Xuyên: "Lâm Khiển nổi tiếng thật đấy."
Hoắc Bình Xuyên vội vàng phụ họa: "Đúng rồi, thằng bé trông lịch sự tuấn tú, chẳng trách lại được học sinh nữ mến mộ."
Hiệu trưởng làm như không nghe ra vị chua trong lời ông ta, thầy cười: "Chứng tỏ gen của Nhã Chí tốt."
Hoắc Bình Xuyên cười lạnh, không tiếp tục hùa theo.
Lâm Khiển đứng trên đài cao, từ vị trí này cậu có thể quan sát được mọi góc độ bên dưới.
Ban giám hiệu nhà trường ngồi ở hàng đầu, hàng thứ hai dành cho giáo viên.
Tiếp nữa là chỗ ngồi của lớp chuyên, Hứa Dao và bọn Giang Đình Tuấn đang kích động vẫy tay thu hút sự chú ý, không khác gì fan khi được gặp thần tượng.
Cuối cùng là các lớp còn lại, ánh mắt Lâm Khiển thuận theo đường cầu thang di chuyển lên trên, lướt qua những khuôn mặt xa lạ mà như đã từng quen, cuối cùng dừng ở vị trí sau cùng.
Trịnh Bằng Khinh ngồi ở đó.
Không phải do thị lực Lâm Khiển quá tốt mà là bởi Trịnh Bằng Khinh và lớp của hắn thực sự quá nổi bật.
Trịnh Bằng Khinh đơn thuần nổi bật nhờ đẹp trai còn đám Đổng Minh Ân ngồi bên cạnh thì lại hội tụ đủ các màu sắc lập là lấp lóe nhất Thập Nhị Trung, quần áo cũng toàn hoa lá nhòe không chịu thua đống tóc, cộng thêm cái khí chất lưu manh nên khi tụ lại một chỗ, bất kể trong tình huống nào cũng đều có thể trở thành tâm điểm.
Kế tiếp đám người này sẽ làm loạn buổi tuyên thệ của cậu.
Chịu thôi Trịnh Bằng Khinh của thời niên thiếu đúng là một thằng ranh trẻ trâu ấu trĩ như thế.
"Có ai mang thuốc trợ tim không, tài trợ em một viên với?" Lâm Khiển bất thình lình nói với MC khiến khán đài vui vẻ cười vang.
Chờ khi tiếng cười ngưng hẳn, Lâm Khiển mới bắt đầu nói: "Chào các bạn học sinh, kỳ thi đại học là một kỳ thi đáng sợ....."
Đổng Minh Ân cầm đầu hô "Thôi——" một tiếng khiến cho bọn Hứa Dao cảnh giác quay đầu nhìn lại.
Lâm Khiển cười cười làm như không có chuyện gì, tiếp tục nói: "Nhưng thi đại học cũng rất quan trọng, đây là một trong số ít những cơ hội giúp chúng ta tự thay đổi số phận của mình. Tôi mong muốn dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chúng ta nhất định phải kiên trì với lý tưởng của mình."
Bài diễn thuyết đời trước viết cái gì, Lâm Khiển đã sớm quên không sót chữ nào, nhưng nhờ lần thi đại học thất bại với đám Hứa Dao nên dù chỉ phát biểu dựa vào ngẫu hứng thì vẫn chứa đựng cảm xúc chân thành dễ đi vào lòng người, khiến cho các bạn học bên dưới kích động.
Ngay cả hiệu trưởng cũng nhịn không được nghiêng đầu cảm thán với Hoắc Bình Xuyên: "Không ngờ Lâm Khiển tuổi còn nhỏ nhưng đã có suy nghĩ chín chắn đến vậy, đúng là một trò giỏi hiếm thấy!"
Hoắc Bình Xuyên: "......................"
Hiệu trưởng, ngài không thể giao lưu với những người khác được sao?
"...Vậy nên, mọi người hãy cùng nhau cố gắng!" Lâm Khiển vừa dứt lời, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Lâm Khiển vẫn bình tĩnh nhìn ánh mắt xẹt qua hướng Trịnh Bằng Khinh, trong lòng hơi khó hiểu.
Trịnh Bằng Khinh không hề phá đám, chẳng lẽ lại là hiệu ứng cánh bướm?
Lâm Khiển vừa tự hỏi vừa xoay người chuẩn bị xuống đài, ngay khi y vừa định thở phào nhẹ nhõm thì đằng sau chợt vang lên tiếng gọi: "Lâm Khiển, đợi đã."
Lâm Khiển quay đầu lướt qua biển người mênh mông thấy một nam sinh mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao lớn đứng dậy thu hút ánh nhìn từ mọi phía.
Quả nhiên là Trịnh Bằng Khinh, trên tay hắn đang cầm một cái loa lớn.
Loại mà mấy bác gái bán thức ăn ế ngoài chợ hay dùng!
Xung quanh hắn, đám người Đổng Minh Ân kích động đến mức mặt đỏ rần rần, móc điện thoại chuẩn bị quay video mang tính lịch sử.
Thiết bị làm dáng của Trịnh Bằng Khinh không thể nghi ngờ chính là thứ hấp dẫn ánh mắt thầy trò toàn trường, ân oán giữa hắn và Lâm Khiển từ lâu đã thành sự tích mà cả trường đều biết, bởi vậy vừa nhìn điệu bộ của hắn mọi người đều hiểu sắp sửa có chuyện lớn.
Mấy thầy cô biết được tin Trịnh Bằng Khinh có ý đồ muốn gây rối thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên xấu hẳn.
Kha Thải Châu lại càng không thể chờ nổi bắt đầu lớn tiếng trách móc: "Thấy chưa? Nói rồi mà mấy người có chịu tin đâu, giờ thì nhìn hậu quả mấy người gây ra đi! Chờ khi hiệu trưởng hỏi tội, đừng hòng tôi nói giúp cho mấy người..."
Hiệu trưởng nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: "Sao lại thế này?"
Ánh mắt Hoắc Bình Xuyên lóe lên, ông ta đáp: "Nghiệp Thụy từng nghe người ta nói Lâm Khiển có mâu thuẫn với học sinh lớp tám khiến hai lớp bất hòa, lớp tám có thành kiến với Lâm Khiển, muốn liên hợp chống lại em ấy, tôi bảo Nghiệp Thụy đi nhắc nhở mấy thầy ấy, nhưng có vẻ như bọn họ không chịu tin..."
Hiệu trưởng rất ngạc nhiên: "Không thể nào, tôi thấy Lâm Khiển không giống người thích gây sự."
Hoắc Bình Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười: "Chúng ta cứ nhìn xem là sẽ rõ."
Hiệu trưởng không thể tưởng tượng được một học sinh danh dự xuất sắc như thế lại có thể khiến cả một lớp phải liên hợp để chống lại, nhưng sự thật như đang bày ra trước mắt, ông không sao chấp nhận được, gian nan nhìn sang chỗ mấy thầy cô cũng đang xấu hổ, rồi lại nhìn về phía Lâm Khiển sững sờ đứng trên đài.
Lâm Khiển đang thầm chửi thề trong lòng, bảo sao cậu cứ thấy là lạ sao Trịnh Bằng Khinh lại im như gà, hóa ra hàng này đang chờ để tát cậu một cái đau điếng.
Đã thế còn mang theo cả loa, chơi vậy ai chơi lại!
Lâm Khiển ngửa mặt lên trời khóc thương cho số phận bi thảm của mình.
Đời này cậu đã tự nhủ phải tha cho Trịnh Bằng Khinh, nhưng Trịnh Bằng Khinh có tha cho cậu đâu!
Nhân gian không còn gì luyến tiếc, hãy để cậu được hòa vào mảnh đất mẹ thân yêu.
Trịnh Bằng Khinh nhấc loa, ánh mắt sáng quắc: "Hiện tại tôi chính thức tuyên bố với toàn thể học sinh, giáo viên toàn trường——"
"Lâm Khiển, em là chàng trai đẹp nhất Thập Nhị Trung!"
Hắn gằn từng chữ một, vô cùng rõ ràng.
Lâm Khiển:!!!
Toàn trường:???