Trên bầu trời sấm sét tụ tập, lôi kiếp rất nhanh sẽ đánh đến nơi.
Tư Lăng cùng bốn Yêu Tu đứng cách xa Thủy Mãng đang chuẩn bị tiếp nhận lôi kiếp. Nhìn bốn Yêu Tu đang giương mắt hổ kia, trong lòng biết mình đánh không lại, Tư Lăng bèn nói với Thủy Mãng đang chuẩn bị nghênh đón cửu Trọng Thiên lôi kia: “Ta lại cho ngươi thêm 10 hạt lúc trước, nếu bọn họ dám động thủ, ngươi liền dẫn lôi kiếp đến chỗ bọn họ nhé, được không?”
Thứ lúc trước... Thủy Mãng vội vàng gật đầu, sau đó dùng tròng mắt đặc hữu của động vật máu lạnh nhìn chăm chú bốn Yêu Tu kia, giống như nếu bọn hắn dám động thủ, lập tức đem lôi kiếp dẫn đến nổ chết bọn họ.
Nhìn thấy Tư Lăng giao dịch với Thủy Mãng trước mặt bọn họ, bốn Yêu Tu kia giận thiếu chút nữa lệch mũi, càng “hận rèn sắt không thành thép” với cái con Thủy mãng có huyết thống Hoàng Kim Thủy Mãng viễn cổ kia. Yêu thú sau khi biến hóa không phải nên coi Nhân Tu như địch nhân, giết hết Nhân tu nào dám xông vào Yêu Giới sao? Khi nào yêu thú trong Yêu Giới lại vì thứ gì đó của Nhân Tu mà chuyển ngược đối phó đồng loại của mình, quá không khoa học!
Đương nhiên, đối với Yêu Tu mà nói, chân lý “kẻ mạnh là vua” đã khắc sâu vào trong máu, bọn họ không có âm mưu quỷ kế lòng vòng như Nhân Tu, ai có vũ lực mạnh nhất thì tôn kẻ đó làm Yêu Vương. Mà trong ý thức của bọn họ thì cùng là Yêu Tu phải nên cùng nhau đối phó với kẻ thù chung là Nhân Tu kia. Cho nên, hiện tại Tư Lăng dụ lợi đồng loại trước mặt bọn họ để chuyển sang đối phó mình, quả thực là âm hiểm vô cùng.
“Quả nhiên là Nhân Tu hèn hạ vô sỉ!” Yêu Tu mặt râu quai nón hừ một tiếng, phất tay chính là một luồng pháp lực bén nhọn ập đến.
Tư Lăng vội gọi ra Biến Hình ngăn cản, toàn thân bị hất bay ra ngoài.
Lúc này, thiên lôi đã nổi lên, ầm một tiếng đánh xuống. Lôi kiếp khi Yêu thú biến hóa có 9 trận, mỗi một trận sẽ càng thêm kinh khủng, mà thiên lôi cũng không ngừng rèn luyện thể xác kinh mạch của yêu thú, tuy rằng uy lực cực lớn, nhưng yêu thú biến hóa ắt không thể thiếu loại rèn luyện này. Lúc thiên lôi giáng xuống thì thủy mãng hoàng kim như tia chớp bay vọt về Yêu Tu râu quai nón. Thiên lôi màu tím đánh trúng trên người thủy mãng, Yêu Tu râu quai nón đáng thương cũng đồng dạng bị liên lụy, kêu thảm một tiếng, từ giữa không trung ngã xuống biển, bắn lên một cột nước cao.
Ba Yêu Tu còn lại thay đổi sắc mặt, bọn họ thật không nghĩ tới thủy mãng kia thật sự vì thứ gì đó của Nhân Tu mà đối phó đồng loại.
Đương nhiên, trận sấm sét này cũng phát ra hiệu quả “giết gà dọa khỉ”, khiến cho ba tu sĩ còn lại cũng không dám tùy tiện ra tay, chỉ có thể mặt mũi tái xanh mắng một tiếng, lui sang một bên, quyết định đợi khi lôi kiếp qua đi thì lại chém giết mấy người kia cũng không muộn. Mà tên Yêu Tu bị lôi kiếp liên lụy kia tuy rằng không bị đánh chết, nhưng cũng bị thiên lôi làm trọng thương, tạm thời không thể tái chiến, chỉ có thể để hắn rời đi tìm chỗ chữa thương trước đã.
Tư Lăng ho khan, phun vụn máu trong miệng ra, lại uống một ngụm linh tửu, rất nhanh lại vui vẻ. Hắn chẳng qua chỉ chịu chút tổn thương, mà đối phương lại tổn thất một Yêu Tu Hóa Thần, Tư Lăng cảm thấy rất có lời, lát nữa cũng có sức đánh một trận.
So với Tư Lăng lạc quan, Lâm Dương lại nghĩ đến nhiều thứ khác. Đối phương tuy rằng tổn thất một Yêu Tu Hóa Thần, nhưng vẫn còn có ba người, mà đám người bọn họ xếp lại cũng không đủ cho một tu sĩ Hóa Thần hành hạ. Đương nhiên, con Thủy Mãng hoàng kim này bởi vì hạt Thủy Liên nên tạm thời có thể coi như là đồng minh. Nhưng mà vấn đề khác lại nổi lên, nếu nó có thể biến hóa thành công thì rất tốt, đến lúc đó trong bọn họ cũng có tu sĩ Hóa Thần, thêm cả Tư Hàn, tuy rằng ba đấu hai thì có chút yếu thế, nhưng sức chiến đấu của Tư Hàn hẳn là có thể lấy một địch hai, miễn cưỡng xem như bất phân thắng bại. Một cái khác kết quả, Thủy Mãng nếu không chịu nổi lôi kiếp, không thể biến hóa thành công, đến lúc đó chỉ có một mình Tư Hàn, có thể chống được sao?
Vì thế, mấu chốt bây giờ chính là Thủy Mãng có thể biến hóa thành công hay không?!
Trận thiên lôi đầu tiên đi qua, Thủy Mãn bị thiên lôi đánh đến da tróc thịt bong, lớp da màu hoàng kim đều lật ngược lên, rất nhiều chỗ bị điện giật cháy xém. Rất nhanh, trận Thiên lôi thứ hai lại đến. Cùng với từng trận thiên lôi giáng xuống rèn luyện thể xác Thủy Mãng, khí tức của nó cũng đang biến hóa, ở trận thiên lôi thứ tư đánh xuống thì khí tức trên người Thủy Mãng bắt đầu thay đổi, từ Thủy Mãng hoàng kim tiến hóa thành Giao Long hoàng kim.
Người vây xem đều nóng lòng muốn chết. Ba tên Yêu Tu thì hi vọng Thủy Mãng chết dưới lôi kiếp là tốt nhất, mà bọn Tư Lăng hiển nhiên hi vọng Thủy Mãng biến hóa thành công.
Ở trận Trọng thiên lôi thứ sáu giáng xuống thì hai người trên lưng chim xám tỉnh lại. Dưới sự trợ giúp của linh tửu, xương cốt nát bấy cũng đang từ từ sinh trưởng, vì thế khi tỉnh lại còn khủng khiếp hơn lúc hôn mê, bọn họ phải đối mặt với sự thống khổ của xương cốt tái sinh, thật là sống không bằng chết.
Hoắc Noãn Ngọc cùng Hàng Ương cũng có chút mê mang, tuy rằng đau tới cực điểm, nhưng cũng có thể cảm giác được uy lực của thiên lôi cách đó không xa, sắc mặt như nến. Đương nhiên, rất nhanh bọn họ cũng nhìn rõ tình thế lúc này .
“Tư đạo hữu...”
Tư Lăng phân chút tâm tư lại đây, phát hiện bọn họ tỉnh bèn gật đầu với bọn họ xem như là đáp lại.
Hai người lúc này cũng hiểu chắc là Tư Lăng cứu bọn họ. Hoắc Noãn Ngọc cũng không kỳ quái với việc Tư Lăng sẽ cứu nàng, qua vài lần hợp tác, nàng tin tưởng vào nhân phẩm của Tư Lăng, nếu đủ khả năng hắn sẽ không tiếc ra tay. Nàng cũng biết tình huống lúc ấy khẩn cấp, hắn có thể bọn họ cứu vào phút chót có thể thấy được phẩm đức tâm tính đều cực tốt, nàng lại nợ hắn một lần cứu mạng.
Mà cảm giác của Hàng Ương thì phức tạp hơn nhiều. Từ lúc Tư Lăng cướp Ma Thiên Kinh Vũ Cầm tại Thông Thiên tháp, hai người chỉ có kết cục không chết không thôi -- hắn còn không biết Trọng Thiên đã trộm Thiên Diệp Tử La thảo, nếu không sẽ càng hận Tư Lăng -- mà lúc này hắn cảm giác hết sức kỳ quái vì Tư Lăng thế nhưng lại cứu hắn, lại có chút không cam tâm.
Sắc mặt Hàng Ương đổi tới đổi lui, cuối cùng chỉ có thể như bong bóng xì hơi nằm trên lưng chim xám, chịu đựng đau nhức khi xương cốt mọc lại.
Lâm Dương đồng tình nhìn hắn một cái, nếu hắn biết Tư Lăng chỉ bởi vì lúc ấy hắn cùng Hoắc Noãn Ngọc chồng lên nhau, lúc trói người thì không có thời gian tách bọn họ ra mới tiện thể cứu hắn, có lẽ sẽ không rối rắm buồn bực như vậy.
Trận thiên lôi thứ tám giáng xuống, Thủy Mãng đã nhìn không ra màu hoàng kim vốn có, mà đã trở thành con mãng xà máu, máu thịt một lần nữa mọc ra.
Lâm Dương rầu rỉ nói: “Tư tiền bối, Thủy Mãng kiểu này có lẽ sống không qua nổi trận lôi kiếp thứ chín đâu.”
Tư Lăng nhăn mặt, trong lòng cũng có vài phần sầu lo. Hắn lúc trước vẫn cho rằng đây chỉ là một con Thủy Mãng bình thường, sau này phát hiện nó là bảo vệ mà chủ nhân cung điện kia đặc biệt giữ lại trong hồ để canh giữ lối vào cung điện. Nó cũng vì thế mà chịu áp chế của cấm chế trong cung điện, dẫn đến nó vẫn không thể tấn cấp, do đó cũng biết huyết thống của nó không tầm thường. Đến khi thiên lôi bắt đầu rèn luyện máu của nó thịt, Tư Lăng mới phát hiện nó có huyết thống của Hoàng Kim Mãng Thượng Cổ, trong Sách yêu thú cũng có thể xếp hàng top 50 của yêu thú cấp cao. Mà huyết thống yêu thú càng cao cấp, lôi kiếp lúc biến hóa càng lợi hại, bởi vậy trận thiên lôi đầu tiên mới khiến Yêu Tu kia bị thương nghiêm trọng như thế.
Trận thiên lôi thứ chín mãi chưa giáng xuống, nhưng không ai dám thả lỏng. Thiên lôi chuẩn bị càng lâu, chứng minh càng nguy hiểm. Khắp bầu trời sấm rền chớp giật, mây đen dầy đặc, một loại khí tức kinh khủng lan tràn ra, làm cho người ta gần như không thở nổi.
Ngay khi trận thiên lôi thứ chín chuẩn bị đến cực hạn muốn đánh xuống thì Tư Lăng ra tay. 500 tấm hồn phù cùng 1000 tấm linh phù xếp chồng lên nhau, hình thành một cái phân thân, chắn ngang phía trên Thủy Mãng.
Thủy Mãng suy yếu liếc mắt nhìn Tư Lăng, sau đó ngửa đầu, chuẩn bị tiếp nhận trận thiên lôi cuối cùng. Nếu vượt qua được thì liền hóa thành hình người, nếu không qua được thì liền hồn phi phách tán.
Thiên lôi màu tím sắc trắng đánh xuống, đem chồng linh phù và hồn phù kia đánh thành bột mịn, đánh thẳng vào thân thể Thủy Mãng. Thiên uy ác liệt khủng bố, làm cho người ta không thể không lần nữa tránh lui, lòng sinh sợ hãi.
Mọi người đều chăm chú nhìn con Thủy Mãng kia. Thân thể Thủy Mãng trải qua lần cuối cùng bị thiên lôi cải tạo, huyết nhục bị điện thiêu cháy, đã hoàn toàn nhìn không ra nguyên hình. Thủy Mãng không nhúc nhích cuộn thành một cục, giống như không có bất kỳ khí tức sự sống nào.
Tư Lăng cảm giác trái tim đều sắp nhảy đến cổ họng.
Lâm Dương tay chân lạnh ngắt, lòng sinh tuyệt vọng.
Lúc Yêu Tu cao hứng, Quỷ Tu tuyệt vọng thì đột nhiên a thịt cháy đen kia bắt đầu tấc tấc nứt nẻ bong ra, kim quang chiếu sáng, cả con Thủy Mãng hoàng kim bắt đầu khôi phục sự sống. Da thịt tái tạo càng thêm mĩ lệ mềm mại, sắc vàng óng ánh như vàng thượng hạng. Đợi khi tất cả lớp da đen rút xuống, Thủy Mãng giãn thân thể, thì cũng không còn là Thủy Mãng nữa, mà là một con Giao Long màu vàng. Giao Long bay vút lên trên mặt biển, hành vân bố vũ, cuộn lên mây mù đầy trời.
Mây mù cuồn cuộn, thật lâu không tan.
Đến lúc mây mù tan đi thì giữa không trung xuất hiện một bóng dáng nhân loại.
Thủy Mãng biến hóa thành công!
Nháy mắt khi Thủy Mãng biến hóa thành công, 3 tên Yêu Tu kia liền ra tay.
Tư Lăng cùng Lâm Dương cũng đồng thời xuất thủ, Hồn Lực Thuẫn cùng Quỷ Anh Đào chồng thêm cùng một chỗ hình thành vòng bảo hộ.
Thủy Mãng biến hóa xong cũng theo đó mà ra tay, ngưng ra một luồng mây mù làm lá chắn, ngăn cản ba luồng công kích kia giúp bọn Tư Lăng.
Ba tên Yêu Tu công kích thế như chẻ tre, một người, một quỷ, một yêu đồng thời ra tay nhưng vẫn không thể ngăn cản tấn công của 3 Yêu Tu Hóa Thần nọ.
Mắt thấy pháp lực sắc bén đáng sợ kia sắp công kích trúng người Tư Lăng, không gian đột nhiên xuất hiện hai sự dao động, theo đó là hai luồng pháp lực lợi hại hơn đụng vào pháp lực của 3 Yêu Tu kia. Sức mạnh cực hạn làm cho cả không gian đều vặn vẹo, đại dương dậy sóng, ầm ầm vang bên tai không ngừng.
Bọn Tư Lăng, Lâm Dương cũng bị dư chấn lan đến, hất bay ra ngoài, rất nhanh liền được hai luồng linh lực nhu hòa đón đỡ.
Khi nhìn thấy hai người vừa xuất hiện thì mọi người đều kích động.
“Đại ca!”
“Đảo chủ!”
Tư Lăng cùng Hàng Ương lên tiếng, trong thanh âm đều tràn đầy vui sướng.
Tư Hàn vẫn là bộ dáng băng lãnh không nhân khí kia, chỉ là đưa mắt nhìn Tư Lăng, khoanh tay đứng giữa không trung, đạo bào màu trắng bay phấp phới trong luồng khí xoáy tụ, tay áo tung bay.
Một gã tu sĩ mặc áo bào tím cũng đồng dạng nhìn thoáng qua, bất quá tầm mắt không phải dừng trên người Hàng Ương, mà là đặt trên mặt Tư Lăng.
Tư Lăng như là bị người ta hất chậu nước lạnh, tất cả vui sướng đều không còn, da đầu run lên mặc cho người nọ nhìn kỹ hắn mặt một tấc một tấc một.
Sau một lúc, người nọ khẽ cười một tiếng, mặt mày sâu xa, như trăng sáng gió mát phất vào mặt, lại như Minh Nguyệt thương xót???, hết sức mê người.
“Vệ Quan Nhai!”
Một người trong Yêu Tu kêu một tiếng, tức giận trừng tu sĩ áo tím, một bộ dáng vừa sợ vừa giận lại oán hận. Nhìn vẻ mặt này của hắn, có lẽ ăn không ít thiệt trong tay đối phương.
Vệ Quan Nhai thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ba người Yêu Tu kia, nhịn không được lại nở nụ cười, hết sức vui sướng vẫy tay với bọn họ, “Ô, lão bằng hữu, lại gặp mặt rồi!”