Lúc Tư Lăng quan sát
cảnh vật chung quanh, mấy tên đệ tử phái Thiên Tông cũng phát hiện tiền
bối môn phái của bọn hắn ở trong đám người, hơn nữa còn là hai vị sư bá
Kim Đan kỳ, theo thứ tự là Chân Thủy chân nhân và Tịnh Thủy chân nhân,
mà vị Tịnh Thủy chân nhân kia là một nữ tu Kim Đan kỳ.
Tiêu Trạc
lập tức mang theo bọn Tô Hồng Phi đến bên cạnh hai vị tiền bối môn phái. Ở vùng đất không biết tên đầy hung hiểm này, dĩ nhiên là ở cùng tu sĩ
cấp cao của môn phái mới tương đối an toàn. Nguyệt Thiên Dạ chần chừ một chút, đến lúc Tịnh Thủy chân nhân nhàn nhạt nhìn sang thì áy náy mà
liếc nhìn Tư Lăng, cũng vội vàng đi theo.
Tư Lăng nhún vai không
để ý, hiện tại hắn không chỉ cần quan sát hoàn cảnh chung quanh, chú ý
những người kia muốn làm gì, còn phải phòng ngừa con yêu thú kích động
mà nhào vào sơn cốc. Bên người mang theo con yêu thú kỳ lạ này, so với
người bên ngoài Tư Lăng càng biết nhiều hơn một chút. Hắn biết chắc dị
bảo trong sơn cốc này tuyệt đối hoàn toàn khác biệt, như thế mới làm nó
nóng nảy như vậy.
Bởi vì trước sơn cốc có tu sĩ Kim Đan bảo vệ,
cho nên những người khác dù cho có muốn vào bên trong dò xét cỡ nào thì
cũng phải cân nhắc một tý. Quy tắc tu tiên giới chính là như vậy, người
mạnh là vua, ngươi không có thực lực không có vốn liếng, như vậy chỉ có
thể cho nhường đường cho kẻ mạnh, tuân thủ quy củ mà kẻ mạnh định ra.
”Chân Thủy sư bá, Tịnh Thủy sư bá.” Đám người Tiêu Trạc cung kính hành lễ.
Chân Thủy chân nhân hờ hững gật đầu, liền quay đầu chuyên chú nhìn vào sơn cốc.
Tịnh Thủy chân nhân mỉm cười với bọn họ, mà bên người Tịnh Thủy chân nhân,
một hồng y thiếu nữ nhìn thấy mấy người họ thì hai mắt toả sáng, trực
tiếp nhảy qua kéo lấy ống tay áo Tiêu Trạc, ngây thơ kêu một tiếng:“Tiêu sư huynh ~~ “
Tiêu Trạc không dấu vết kéo tay áo về, trên mặt mang theo nụ cười khéo léo hờ hững, vuốt cằm nói: “Thanh Ly sư muội.”
Liễu Thành Phong và Tô Hồng Phi cũng sôi nổi chào hỏi cùng thiếu nữ này, xem ra khá là quen thuộc. Đồng thời, Tô Hồng Phi cũng không vết tích mà
liếc nhìn Nguyệt Thiên Dạ, khóe môi mỉm cười, tựa hồ hơi có ý vị cười
trên sự đau khổ của người khác.
Thiếu nữ này tên là Lý Thanh Ly,
là cháu gái của Tịnh Thủy chân nhân , tu vi chỉ có Luyện Khí kỳ tầng
mười, nhưng người ta lại có vị cô cô Kim Đan kỳ, vì lẽ đó nên ở Thiên
Tông phái cũng được cho là nhân vật nghênh ngang mà đi tắt[1]. Mà người ở phái Thiên Tông đều biết nàng ta ngưỡng mộ Tiêu Trạc, trông mong có thể cùng Tiêu Trạc kết thành đạo lữ song tu. Lúc này thấy được Tiêu Trạc,
nàng ta tự nhiên là quấn lấy hắn nói chuyện, đồng thời vô tình hay cố ý
bài trừ Nguyệt Thiên Dạ ở ngoài.
[1]
横着走: đi ngang. Ở đây là chỉ người có chỗ dựa, thay vì phải khó khăn vượt qua con đường thì có thể đi tắt ngang, nhanh hơn.(?? @-@)
Nguyệt Thiên Dạ rõ ràng địch ý của nàng ta đối với mình, đối diện với ánh mắt
áy náy của Tiêu Trạc, chỉ là cười nhạt một tiếng, một bộ dáng không để ở trong lòng.
Tịnh Thủy chân nhân tâm tư khá là tinh tế tỉ mỉ,
nhìn biểu hiện của mọi người ở trong mắt, không hề nói gì, ôn hòa mà
cười nói: “Tiêu Trạc, lát nữa vào sơn cốc các ngươi phải cẩn thận, bất
luận bên trong là cái dị bảo gì, đoạt không được cũng không quan trọng,
cố che chở mấy sư đệ cùng sư muội của con là được.” Sau đó liếc nhìn
Nguyệt Thiên Dạ đứng ở phía sau cùng, ánh mắt hơi u ám.
Tiêu Trạc trong lòng rùng mình, biết mình gần đây giao du thân thiết cùng Nguyệt
Thiên Dạ, làm trưởng bối trong môn phái chú ý tới Nguyệt Thiên Dạ. Bất
quá lại suy nghĩ, Nguyệt Thiên Dạ rất có thiên phú, còn là luyện đan sư
tứ phẩm, đủ để trở thành đệ tử nội môn. Nếu như Nguyệt Thiên Dạ tương
lai lại thêm tiến bộ mà được tiến vào, khi đó hắn muốn cùng Nguyệt Thiên Dạ kết làm đạo lữ song tu có lẽ trưởng bối trong phái cũng sẽ không
phản đối. Nghĩ như vậy, liền thản nhiên.
Mà Nguyệt Thiên Dạ lúc
này căn bản không chú ý tới Tịnh Thủy chân nhân cùng Lý Thanh Ly đang
nhìn mình với ánh mắt bất thiện, tâm thần đã bị sơn cốc hấp dẫn, không
tự chủ được mà xoa xoa lòng bàn tay phải. Không ai biết được, nơi này kỳ thực có một cái tuỳ thân không gian không thuộc về thế giới này. Không
giống với những cái giới tử không gian kia[2], không gian này vô cùng kỳ lạ hiếm thấy, không chỉ có linh tuyền, tỉ lệ thời gian của không gian
và thế giới hiện thực là 1: 10, càng hiếm thấy hơn chính là, đây là một
cái tuỳ thân không gian có thể thăng cấp.
[2]Cũng là không gian, không giống Túi trữ vật chỉ có thể chứa đồ vật không có
sự sống, Giới tử không gian có thể chứa sinh linh có sinh mệnh.
Nàng căn bản vốn không phải người ở thế giới này, ở một lần làm nhiệm vụ thì bị bằng hữu bán đứng bỏ mình, sau đó bám thân vào trên người “Nguyệt
Thiên Dạ” ở thế giới này. Vốn khối thân thể này chỉ là ngũ linh căn kém
cỏi nhất, sau đó phát hiện cái tuỳ thân không gian thần kỳ kia, có được
trợ giúp của lượng lớn linh thảo, linh đan trong không gian, còn có pháp bảo đếm mãi không hết hỗ trợ, mới làm cho tu vi của nàng tăng tiến,
không tới một năm thành công được Trúc Cơ.
Mà ngay mới vừa rồi,
trong sơn cốc đột nhiên truyền đến một trận dị động, làm cho không gian
trong lòng bàn tay nàng rục rịch, chắc hẳn là đồ vật có thể làm cho
không gian thăng cấp. Nguyệt Thiên Dạ mím môi, trong lòng đã có quyết
định, dù thế nào nàng cũng nhất định phải lấy được thứ trong sơn cốc.
Không chỉ Nguyệt Thiên Dạ có thể cảm giác được dị động trong sơn cốc, hơn
mười người tu sĩ Kim Đan kỳ ở đây cũng cảm giác được, nhất thời hơi biến sắc. Làn sóng linh khí tinh khiết mạnh mẽ như vậy, vô cùng hấp dẫn tâm
hồn của người khác, khiến người ta không nhịn được muốn đi vào tìm tòi
hư thực. Hơn nữa tu vi càng cao, chịu đựng hấp dẫn càng lớn.
Bởi
vì không biết là món đồ gì, hơn nữa trong sơn cốc lại có bày cấm chế,
lại có tu sĩ Kim Đan kỳ canh giữ ở lối vào sơn cốc, chỉ cần bọn họ không đi vào, những người khác cũng khó có thể đi vào tra xét.
”Chư vị, xem tình huống này dị bảo sắp xuất thế rồi!” Một vị tu sĩ Kim Đan trầm giọng nói.
Lời vừa nói ra, sơn cốc là một trận vắng lặng trầm mặc, tựa hồ cả hô hấp cũng cực kỳ cẩn thận.
Lúc này, một vị tu sĩ Kim Đan phái Thanh Vũ - Lương Quân hỏi: “Trần đạo hữu có biết được là dị bảo gì không?”
Sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì vị Trần đạo hữu - Trần Mẫn Nhiên này là người có tu vi cao nhất trong bọn họ, đã là Kim Đan hậu kỳ đỉnh cao, chỉ
thiếu chút nữa liền có thể kết thành Nguyên Anh. Bất quá muốn kết thành
Nguyên Anh cũng không dễ dàng, không biết thế gian này có bao nhiêu tu
sĩ Kim Đan chính là không cam lòng ngã xuống ở cửa ải cuối cùng này.
Trần tu sĩ lắc đầu, nói rằng: “Tạm thời còn không cách nào biết là dị bảo
gì, nhưng qua luồng khí tức này, có lẽ là một loại linh thảo -- không,
không đúng, là Yêu Liên!” Trần Mẫn Nhiên đột nhiên cảm nhận được cái gì, sắc mặt đại biến, thất thanh sợ hãi kêu: “Yêu Liên xuất thế rồi!”
Không chỉ Trần Mẫn Nhiên có thể cảm giác được, tu sĩ nắm giữ Mộc linh căn ở
đây cũng có thể cảm giác được loại xao động cực hạn kia, linh căn thuộc
tính Mộc trong cơ thể dường như muốn đáp lời với cây Yêu Liên nơi phương xa này, trong thần sắc si mê liền muốn bước vào sơn cốc. Đến tận lúc bị tu sĩ Kim Đan canh giữ ở trước sơn cốc đánh bay, thì mới khôi phục lý
trí.
Nhìn thấy tình cảnh này, người ở chỗ này ồ lên, nghị luận
sôi nổi. Tu sĩ cấp thấp và tán tu chắc hẳn không biết Yêu Liên là vật
gì, nhưng phần lớn xuất thân từ danh môn đại phái, các đệ tử ở đây tất
nhiên biết được, vì lẽ đó những người không rõ cũng lén lút vểnh tai lên lắng nghe người chung quanh giải thích.
Hoá ra Yêu Liên cũng
không thuộc vật của thế gian, mà chính là dị bảo do thiên địa sinh ra,
nghe nói điều kiện sinh trưởng cực kỳ khắc nghiệt, hơn nữa có tính ngẫu
nhiên, cũng không phải sinh trưởng lớn lên ở một địa phương cố định.“Yêu Liên” này đã có một chữ “Yêu”, như vậy chính là có chút quan hệ
cùng yêu thú. Nó xưa nay chỉ sinh trưởng ở nơi yêu thú sinh sống, mỗi
khi Yêu Liên xuất thế, đều cần mấy triệu thậm chí mấy chục triệu máu
tươi của yêu thú tưới lên mới có thể nở hoa kết quả. Ở đại lục Thương
Vũ, trăm ngàn năm qua số lần Yêu Liên xuất hiện có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mỗi một lần xuất hiện không biết tử thương bao nhiêu
yêu thú mới có thể thúc đẩy Yêu Liên chín mùi kết hạt, hơn nữa mỗi lần
kết quả, đều sẽ tạo thành một trận gió tanh mưa máu.
Hơn nữa tác
dụng của Yêu Liên vô cùng nghịch thiên, yêu thú cấp cao ăn nó lập tức có thể hóa thành hình người, không cần trải qua lôi kiếp, đối với yêu thú
mà nói đây là cái mê hoặc không thể coi thường. Mà nhân tu ăn nó, không
chỉ có thể tăng tiến tu vi, trực tiếp vượt hai cấp, thậm chí tăng thêm
hai ngàn năm tuổi thọ. Phải biết, tu luyện đến Kim Đan kỳ, tu sĩ cũng
chỉ có tuổi thọ 2000 năm, nếu như đạt được thêm 2000 năm nữa, trên con
đường Vấn Đỉnh [3] Thiên Đạo này có thể đi được càng xa, kết Nguyên Anh
càng là điều chắc chắn.
[3]Vấn đỉnh 问鼎: Chỉ sự tranh đoạt quyền lực, địa vị,.... ở đây là Thiên đạo.
Còn có nghĩa là một đỉnh, một ngưỡng cửa cần vượt qua.
Chờ nghe xong giải thích này, hết thảy những người tu tiên đều động lòng .
Tư Lăng tự nhiên cũng động tâm, nhưng rất nhanh liền tỉnh lại. Tư Lăng có
suy tính của mình, hắn xưa nay không phải người lỗ mãng vô tri, rất rõ
ràng thực lực bây giờ của bản thân. Hắn chỉ là một tán tu cấp thấp,
trên người vừa không có cái pháp bảo gì bảo mệnh, căn bản không thể cùng những tu sĩ Kim Đan kỳ danh môn đại phái kia cướp giật Yêu Liên; hơn
nữa, bị Yêu Liên hấp dẫn đến còn có những yêu thú cấp cao ở Thập Vạn Sơn Mạch, có thể nói là nguy hiểm tầng tầng, hơi không cẩn thận liền có thể bị người cùng đến cướp dị bảo sát hại.
Yêu Liên tuy tốt đến
nghịch thiên, nhưng cũng phải có mệnh đi cướp mới được. Vì lẽ vũng nước
bẩn lần này hắn vẫn là không đến góp vui thì tốt hơn.
Có cùng ý
nghĩ như Tư Lăng cũng không ít, cho nên khi mấy tu sĩ Kim Đan đồng thời
phá cấm chế ở cửa sơn cốc, rất nhiều người ào ạt bay vào sơn cốc, thì
còn có rất nhiều người không nhúc nhích. Ánh mắt bọn hắn lấp loé một
chút, cuối cùng rút lui.
Tư Lăng đang muốn theo những người kia
cùng nhau rút lui ly khai nơi này, ai biết lại bị con yêu thú trên bả
vai kia ngậm lỗ tai trái của hắn, tàn nhẫn mà cắn một cái, tuy rằng
không có cắn đứt lỗ tai, nhưng cũng đau đớn vô cùng. Càng làm cho hắn sợ hãi chính là, không biết nó đã làm gì, thế nhưng lại khiến toàn thân
hắn tê dại, không thể động đậy.
Tư Lăng trong lòng kinh hãi không ngớt, nhận thức đối với con yêu thú này lại một lần nữa đổi mới.