Bạch Khinh vừa mới ra tù, thật ra là nhân lúc người canh ngục sơ sẩy, hắn đã trốn được. Bây giờ hắn phải tìm ả tiện nhân Mộc Thiên Nhu. Kẻ khiến hắn phải vào tù.
--- --------
Thấm thoát 1 tuần trôi qua ( 1 tuần mà giống như Mii miêu tả 1 năm vậy ) Hôm nay là ngày cưới của Hạ Vũ Kình và Mộc Thiên Nhu, trước 3h nhiều nhà báo đã đến chờ để chụp ảnh. Đài truyền hình còn đến để phát trực tiếp.
Mộc Thiên Nhu mặc váy cưới, cười rạng rỡ chụp ảnh cùng Mộc phu nhân với Mộc tổng.
Mộc Thiên Mai ghen ghét đứng bên cạnh hừ lạnh. Cô cũng là con của ba, cớ gì mà phải chịu thua thiệt chứ? Vì sao từ trước đến giờ những thứ tốt nhất đều dành cho cô ta?
Ánh mắt thù hận càng ngày càng lên cao. Tay nắm chặt lại, cô nhất định phải trả thù.
Hạ Vũ Kình bước vào cười nói:
“Nhu Nhu, đến giờ rồi.”
Mộc Thiên Nhu cười hạnh phúc:
“Vâng.”
--- ------ ---
Mọi người đều đã vào trong khách sạn các phòng viên cũng được chuẩn bị 3 bàn riêng.
Mộc Thiên Nhu khoác tay Mộc tổng bước vào lễ đường. Nhìn cô thật hạnh phúc.
Mộc tổng trao Mộc Thiên Nhu cho Hạ Vũ Kình rồi trở về chỗ ngồi.
Mọi người đều chăm chú nhìn cắp đôi chính của ngày. Không ai để ý rằng có một cô gái ở bên ngoài đang khóc.
Hạ Vũ Linh đương nhiên thấy được Như Nguyệt trong lòng thở dài. Đỗ Mạc Thần cũng quay lại phía sau nhìn, liền thấy một cô gái đang đứng khóc ở đó nhưng rất nhanh liền lấy tay lau nước mắt, cười rạng rỡ một cái rồi quay đi.
Đó chẳng phải là cô gái chủ quán ăn hôm nọ ư? Sao cô gái ấy lại ở đây? Còn khóc nữa?
Như Nguyệt rạng rỡ ra khỏi khách sạn. Tất cả thực sự đã chấm dứt rồi. Không! Nó đã chấm dứt từ lâu chỉ là cô ảo tưởng rằng anh có thể quay lại với cô thôi.
--- ---------
“Xin lỗi bác Lạc, làm phiền bác rồi.” Như Nguyệt nói.
“Không sao, cháu đã làm đồ ăn rồi mới đi mà. Ta chỉ bưng ra thôi có mệt nhọc gì đâu. Thôi ta về đây, hôm nay con gái ta từ nước ngoài trở về. Còn cả chồng nó với 2 đứa con trai nữa. Nên ta phải về chuẩn bị đây.”
“Vâng. Làm phiền bác rồi.”
Như Nguyệt tuy không muốn ăn nhưng vì đứa bé nên cô phai ăn thôi. Đang ăn thì điện thoại vang lên:
“Vũ Linh?”
“Chị Như Nguyệt, chị đừng đau lòng. Anh hai em không phải là người đàn ông duy nhất nên chị hãy tìm người khác người này nhất định phải thật yêu thương chị và 2 đứa bé.”
“Vũ Linh, em đừng lo, bây giờ chị rất ổn, đúng rồi, ngày mai là chủ nhật nên chị muốn đi mua đồ cho 2 đứa bé, em đi cùng không?”
“Tất nhiên rồi chị, em sẽ mua thật nhiều quà cho cháu trai cháu gái của em. Bây giờ muộn rồi em không làm phiền chị nữa.”
“Ừm.”
Hạ Vũ Linh vừa tắt máy liền có người hỏi:
“Linh Linh, cháu trai cháu gái là sao?”
Hạ Vũ Linh giật mình, lắp bắp nói:
“À, đứa bạn thân của con vừa phát hiện ra mình có thai nên rue con đi mua đồ.”
“Ra vậy.” Hạ phu nhân gật đầu nói. Tuy nói thế nhưng bà đương nhiên biết con gái bà đang nói giối. Bà nhất định phải tra hỏi.
Hạ Vũ Linh thở phào nhẹ nhõm, may mà mẹ tin không thì chắc mình chết mất.
--- ------ ------ -----
Tuy nói đêm nay là đêm động phòng nhưng Mộc Thiên Nhu đang có thai, làm sao là làm được ( tiếc quá, mong có thịt ) Nên Hạ Vũ Kình vừa vào phòng đã lên giường ngủ.
Mộc Thiên Nhu ở trong nhà tắm vuốt bụng mình. Cười nói:
“Con à, tuy con là con gái nhưng vẫn là Hạ tiểu thư đương nhiên vẫn có quyền thừa kế rồi. Nên con cứ bình an mà lớn lên đi. Sau này nhất định phải thật xinh đẹp, thông minh. Hahaha.”
Mộc Thiên Nhu cười lớn. Cô cuối cùng cũng đã trở thành Hạ thiếu phu nhân. Hàn Như Nguyệt rốt cuộc cũng chịu thua cô.
Nhưng cô chưa thể vui vẻ nhanh như thế được, Bạch Khinh vẫn còn đang ở đây, hắn có thể làm hại cô bất cứ lúc nào.
Cô lấy điện thoại ra:
“Thám tử Mộc. Anh hãy điều tra xem người tên Bạch Khinh, khoảng hơn 30 tuổi, vừa mới ra tù đang ở đâu.”
Cô nhất định không thể chỉ vì hắn mà công sức bấy lâu nay của cô đổ bể.
--- -------
“Chị Như Nguyệt, em thấy cái này rất đẹp, là đồ đôi đấy, xanh dương cho bé trai, màu hồng cho bé gái . Còn kèm theo tất với giày nữa.”
Như Nguyệt gật đầu, từ đầu đến giờ cô có chọn được cái nào đâu, toàn là Hạ Vũ Linh chọn.
Hạ Vũ Linh rất cao hứng. Cô vốn rất thích con nít, mà cô chưa kết hôn, mấy đứa bạn chưa có ai có con. Con của Mộc Thiên Nhu thì còn lâu cô mới thích được. May mắn có 2 đứa cháu này.
Trùng hợp hôm nay Hạ phu nhân cũng đi mua sắm bắt gặp con gái mình cùng 1 cô gái mua đồ em bé. Hạ phu nhân nhíu mày, bà chưa thấy cô gái này nhưng lại có cảm giác đã gặp ở đâu đó. Cho dù bà có hỏi thì chắc chắn nó sẽ không trả lời nên tốt nhất nên tìm thám tử. Bà không biết cô ta nên phải chụp hình rồi đưa cho thám tử:
“Thám tử Phó, điều tra cô gái này cho tôi đi.” ( Bà gửi tin nhắn chứ k phải gọi nhé. để tránh mấy nàng hiểu nhầm )
--- ------ ------ ----
Mộc Thiên Nhu lúc rời giường thì Hạ Vũ Kình đã đi từ lâu, không còn hơi ấm. Cô tức giận, đây là lần đầu tiên anh làm như vậy với cô. Lúc nào anh cũng chờ cô dậy mới đến công ty vậy mà...
Thật đáng ghét mà. Hai người dù gì cũng là vợ chồng son. Cô tức giận vào nhà về sinh rồi xuống phòng ăn.
“Bà xã dậy rồi sao? Em ăn sáng rồi chúng ta lên đường.” Hạ Vũ Kình cười nói.
Mộc Thiên Nhu có chút bất ngờ, hỏi lại:
“Đi đâu cơ?”
“Tất nhiên là đến Thái Lan để hưởng tuần trăng mật rồi.”
Mộc Thiên Nhu nghe thế mới nhớ. Đúng rồi, đương nhiên phải có tuần trăng mật. Cô liền ngồi xuống ăn.