Mộc Thiên Nhu cuối cùng cũng xuất viện, và đương nhiên là về Hạ gia. Cô mở tập hồ sơ mà thám tử gửi cho cô về Bạch Khinh.
Cũng may, hắn lâu nay chỉ làm phục vụ ở vài quán bar, cửa hàng, thỉnh thoảng đi móc túi người khác.
Mộc Thiên Nhu thở phào nhẹ nhõm. Cô cứ tưởng là hắn sẽ tìm cách tiếp cận cô chứ. Cô có nên... điều tra thông tin của Hàn Như Nguyệt không? Cô cũng muốn xem dạo này cô ta sống như thế nào.
Mộc Thiên Nhu lấy điện thoại ra bảo thám tử điều tra về thông tin của Hạ Như Nguyệt rồi nằm xuống.
.
.
.
Như Nguyệt mở cửa tiệm ra, Vương Tâm Khiết đang giúp cô lau nhà. Như Nguyệt nhớ ra cái gì đó nói:
“Chị Tâm em quên mua bột rồi, chị đi nhanh mua về được không?”
“Được, tôi đi một lát rồi về, cô lau nốt cho tôi nhé.” Vương Tâm Khiết nói.
“Vâng.”
Như Nguyệt lau nhà, cô mở TV lên.
“Hạ thiếu phu nhân vừa ra viện. Theo nguồn tin cho biết, cô suýt nữa thì sảy thai. May mắn Mộc phu nhân phát hiện ra kiệp. Và người gây ra vụ này là Mộc Thiên Mai, con nuôi của Mộc thị.”
Như Nguyệt nghe thế bất ngờ, cô ta suýt nữa sẩy thai. Chắc anh lo lắng lắm. Đương nhiên là thế rồi, họ là vợ chồng mới cưới. Mộc Thiên Nhu lại mềm mại, đáng yêu như thế, ai mà không cưng chiều cho được. Cô cười nhẹ một cái, cô đang nghĩ về cái gì thế này? Như Nguyệt tiếp tục lau nhà.
Đỗ Mạc Thần ở ngoài chứng kiến tất cả biểu cảm của Như Nguyệt. Cười thầm, xem ra cô ta vẫn còn thích anh họ.
Hắn bước vào cửa hàng. Như Nguyệt thấy thế cười tươi nói:
“Chào mừng quý khách.”
Đỗ Mạc Thần thấy Như Nguyệt cười như thế, ánh mắt lộ ra vẻ kinh diễm nhưng rất nhanh liền biến mất. Cười dịu dàng nói:
“Cho tôi 1 trứng với thụt hun khói, 1 ly cà phê nữa.”
“Vâng! Anh chờ chút.”
Tuy đâu không phải lần đầu tiên hắn đến đây nhưng hắn vẫn phải quan sát thật kĩ, mọi thứ đều rất bình thường.
“Tiểu thư, tôi mua bột về rồi.” Vương Tâm Khiết đi vào trong nói.
Tiểu thư? Sao cô gái đó lại gọi Như Nguyệt là tiểu thư? Không phải Như Nguyệt là trẻ mồ côi sao? Xem ra chuyện này không bình thường rồi. Hắn chăm chú nhìn điện thoại, xem như không có chuyện gì. Nhưng thực ra hắn đang nhắn tin cho thám tử bảo điều tra về Như Nguyệt. Thật là! Lúc trước điều tra thông tin về cô ta mà không có phần này.
Vương Tâm Khiết thở phào nhẹ nhõm nhưng ánh mắt lúc nãy nhìn rất thâm độc, rất tò mò chuyện gì đó. Cô phải cẩn thận thôi.
.
.
.
“Anh là bạn trai cũ của Mộc Thiên Nhu? Bạch Khinh?” Mộc Thiên Mai nhíu mày. Cô nhìn bộ dạng của Bạch Khinh nghi ngờ hỏi. Nhìn hắn chắc cũng đã 30 tuổi. Mộc Thiên Nhu 24, khoảng cách không lớn cũng không bé. Nhưng hắn chỉ là phục vụ trong quán Bar này, còn từng ngồi tù nữa sao Mộc Thiên Nhu có thể thích hắn được chứ?
Bạch Khinh thấy vẻ mặt nghi ngờ của Mộc Thiên Nhu cười lớn nói:
“Cô ta mê nhất là thứ đó của anh. Không phải em cũng như vậy sao?”
Mộc Thiên Nhu nghe thế gật đầu, nhưng nhớ ra chuyện gì đó nói:
“Thế lần đầu tiên của cô ta thuộc về anh sao?”
“Đâu có, cô ta nói với anh là đã thất thân năm 16 tuổi. Lúc anh với cô ta đã không còn máu.”
Mộc Thiên Nhu nghe thế cười thầm, thế mà lúc đó, cô ta bảo lần đầu tiên của mình thuộc về Kình. Thật kinh tởm! Nhưng có chuyện hay rồi đây.
.
.
.
Như Nguyệt hôm nay đến khám thai, cô cảm thấy dạo này mình hơi mệt. Nên xem thử có vấn đề gì không. Vương Tâm Khiết đương nhiên phải đi theo. Cô đã nhận được tin từ thám tủ, quả thật, đứa bé trong bụng tiểu thư chính là của Hạ tổng – Hạ Vũ Kình.
Giám đốc nghe thế suýt nữa hộc máu. Cô cũng như thế, Hạ tổng đã có 1 vợ, mà cô ta đang mang thai, mà rõ ràng cô ta mới 4 tháng còn tiểu thư gần 6 tháng rồi. Thật bất công! Cô nhất định phải làm gì đó cho tiểu thư.
“Chị Tâm. Chị Tâm, chị có chuyện gì mà ngẩn người thế?” Như Nguyệt hỏi.
Vương Tâm Khiết ra khỏi cái suy nghĩ ấy, nói:
“Không có gì ạ.”
“Thật sao? Chị dừng đèn đỏ lâu lắm rồi đấy. Đi thôi.”
“Vâng.”
Vương Tâm Khiết dừng xe trước cổng bệnh viện của Hàn thị. Như Nguyệt trầm trồ, bệnh viện gì mà không khác gì khách sạn 5 sao.
Như Nguyệt cùng Vương Tâm Khiết bước vào bệnh viện. Vương Tâm Khiết dẫn cô đến phòng khám khoa phụ sản. Bác sĩ là một người phụ nữ hơn 50 tuổi họ Tiêu. Là người đã làm việc ở đây 30 năm từ khi bệnh viện bước vào thời gian hoạt động. Nên rất được Hàn lão gia tin tưởng.
"Bác sĩ Tiêu. Đây là tiểu thư, cháu gái của giám đốc." Vương Tâm Khiết giới thiệu
"Chào bác sĩ Tiêu." Như Nguyệt hơi hơi cúi đầu nói. Tuy trên danh nghĩa là Hàn tiểu thư nhưng vẫn là hậu bối, vẫn phải chào hỏi.
Bác sĩ Tiêu gật gật đầu. Bà hỏi:
"Cô gần đây có những chiệu chứng gì?"
"Gần đây tôi cảm thấy rất mệt và khó chịu. Thỉnh thoảng còn giật mình ngồi dậy lúc ngủ." Như Nguyệt lo lắng nói.
"Nhũng triệu chứng như thế thì bình thường với những người mang thai, đặc biệt là song thai. Nên cô không cần lo lắng, chỉ cần ăn đủ bữa và ngủ đủ giấc là được." Bác sĩ Tiêu nói. Bà gặp nhiều trường hợp như thế rồi. Nên trả lời một cách nhanh chóng.
Như Nguyệt nghe thế thở phào nhẹ nhỡm. Cô cứ tưởng cái thai có việc gì chứ. Thì ra đây là chuyện vô cùng bình thường.
.
Mấy
.
Ngày
.
Sau
Mộc Thiên Nhu cầm tờ giấy trên tay, tay nắm chặt lại, gân như nổi lên. Mắt đỏ ngầu. Như vừa phát hiện ra chuyện gì đó kinh khủng.
Không được, đây chắc chắn là nói dối. Nói dối! Hàn Như Nguyệt không thể có thai được.
Nhất định không thể. Người thừa kế Hạ thị chỉ có thể từ bụng cô chui ra. Nhất định không phải là ai khác.
Cô phải đi xác thức mọi chuyện. Nhất định đây là nói dối.
Mộc Thiên Nhu nhanh chóng đi xuống tầng. Hạ phu nhân thấy Mộc Thiên Nhu gấp gáp như thế vội nói:
“Cẩn thận, đừng đi nhanh quá. Có chuyện gì mà con vội thế?”
Mộc Thiên Nhu cười cho qua nói:
“Bạn thân con mới từ nước ngoài về, nó chơi với con từ nhỏ nên là đứa bạn thân nhất. Nên con mới chạy ra sân bay để đón nó.”
“Ra vậy, vậy con bảo tài xế dẫn đi đi.”
“Không cần đâu ạ, sau đó bọn con còn đi chơi nữa nên con lấy xe riêng cho tiện.”
“Được rồi, vậy đi sớm về sớm nhé." Hạ phu nhân căn dặn.
"Vâng, mẹ đừng lo."
.
.
.
Mộc Thiên Nhu khó tin nhìn cái bụng to của Như Nguyệt. Vậy cô ta mang thai thật sao? Không được. Cô phải làm cái gì đó.