Sau khi sửa chữa xong Như Nguyệt lại về cửa hàng mặc cho Hàn lão gia hết sức ngăn cản. Cô không phải không muốn quay về nhà mà là cô muốn tiếp tục hành trình nấu ăn của mình. Muốn được hoàn thành của mình, cho dù là di truyền từ người đàn ông đó, cô cũng không quan tâm.
Vương Tâm Khiết đương nhiên đi theo Như Nguyệt để bảo vệ và chăm sóc cho cô.
Cửa hàng dạo này khá vắng khách. Như Nguyệt cũng biết lí do, mọi người đang sợ đám côn đồ đó lại đến đây. Nhưng không sao, chắc qua một thời gian khác sẽ đến đông lại thôi.
Đúng như Như Nguyệt nói, 1 tuần sau khách đến rất nhiều. Nhưng bọn côn đồ liền tiếp tục ra tay, bọn hắn chờ lúc khách đông mới hành động như thế mới hay.
Nhưng lần này Vương Tâm Khiết đã đoán được trước nên đã nhờ vài vị cảnh sát hóa trang thành khách hàng nên bọn côn đồ đã bị bắt.
Mộc Thiên Nhu tức giận, không thể cứ như thế này được. Cô phải làm cách khác. Nhưng chỉ còn 1 cách để kết thúc tất cả...
.
.
.
Hạ Vũ kình dạo này có cảm giác bồn chồn như sắp đánh mất thứ gì đó, rất quan trọng. Nhưng là cái gì mới được?
Hắn mệt rồi, hôm nay cũng không có cuộc họp nào, đi bộ về, sẵn tiện đi dạo luôn, từ khi chấm dứt với cô, hắn cũng chưa đi dạo lần nào.
Hắn chậm rãi bước đi, trời rất nóng nên hắn cởi áo khoác ngoài ra, chỉ có chiếc áo sơ mi trắng lộ ra lòng ngực rắn chắn, 2 tay đút vào túi quần, nhìn rất lãng tử. Có nhiều cô gái đi qua ngưỡng mộ, muốn chụp ảnh cùng nhưng lại bị cái khí chất lạnh lùng của hắn dọa sợ.
‘Lộp bộp’
Trời mưa rồi! Hạ Vũ Kình đi tìm chỗ trú mưa, bỗng nhưng, thấy một bóng dáng. Là cô ấy! Đúng là cô ấy rồi, nhưng cái bụng... Sao lại lớn như thế?
Hắn mặc mưa, đuổi theo cô, cô bước vào siêu thị. Hắn bước vào mới biết đây là siêu thị thuộc quyền sở hữu của hắn. Nhân viên thấy hắn người đầy nước mưa như thế định đuổi ra nhưng lại nhận ra đây là ông chủ của bọn họ vội vàng đem khăn đến.
Hạ Vũ Kình lấy khăn lau tóc một chút rồi chạy đi tìm cô. Hắn nhất định phải nói chuyện với cô, và cả cái bụng to kia nữa. Không lẽ cô ấy có thai? Cha đứa bé là ai? Nhìn cái bụng của cô chắc chắn sắp sinh rồi. Không lẽ, đứa bé là của hắn?
Chắc chắn là cô đang đến chỗ bán quần áo cho trẻ sơ sinh. Hắn đứng trước thang máy. Chết tiệt! Lâu quá. Đi thang bộ cho rồi.
Không nói nhiều nữa, hắn liền chạy lên tầng 4 bằng cầu thang bộ.
Nhưng đi tìm rất nhiều lần vẫn không có ai.
.
.
.
Như Nguyệt bắt taxi rồi về, chiếc dù lúc nãy của cô để ở chỗ đựng dù đã bị ai lấy mất nên phải gọi Taxi để về. Định đi mua khuôn làm bánh ai ngờ trời lại mưa, may mắn cô có đem theo dù.
“Đi đâu đây cô?” Tài xế hỏi.
“Đến đường P, có một quán cơm ở đó.”
“Vâng.”
Hạ Vũ Kình thở dốc, nói với quản lý:
“Thông báo cho mọi người ở trong này biết, tôi cần gặp một cô gái tên Hàn Như Nguyệt. Nhanh lên.”
“Vâng.” Quản lý thấy Hạ Vũ Kình gấp gáp như thế liền bảo nhân viên đi phát.
.
.
.
Tối đó:
“Giữ lấy đứa bé, làm ơn, cứu đứa bé.” Như Nguyệt thều thào nói
“Xin lỗi cô nhưng chúng tôi đã cố hết sức, 2 đứa bé đều đã mất, nhưng cô đừng lo, sau này cô vẫn có thể tiếp tục mang thai.”
~~
“Không, con tôi!!!” Như Nguyệt hét.
Vương Tâm Khiết từ phòng bên cạnh chạy sang, gấp gáp hỏi:
“Tiểu thư, cô sao vậy?”
“Chị Tâm, em mơ thấy con em, con em...” Như Nguyệt khó khăn nói do khóc quá nhiều, mắt đỏ hoe, nước mắt cứ rơi xuống.
“Tiểu thư bình tĩnh, chỉ là mơ thôi, chỉ là mơ thôi. Bây giờ tiểu thiếu gia cùng tiểu thư vẫn đang ở trong bụng cô.” Vương Tâm Khiết khuyên nhủ.
“Nhưng chị Tâm, giấc mơ đó rất chân thật, có phải đây là điềm báo trước không? Không được, em phải bảo vệ chúng nó.” Như Nguyệt lắc đầu nói, cô bây giờ chỉ còn 2 đứa bé, ông ngoại dù gì cũng là doanh nhân, phải đi đây đi đó.
“Tiểu thư, vậy ngày mai tôi sẽ thu dọn đồ rồi chúng ta về Hàn gia, ở đó được bảo vệ rất nghiêm ngặt, sẽ không ai dám làm hại cô.”
“Tôi muốn đi bây giờ.”
“Tiểu thư, bây giờ là nửa đêm, đi Taxi sẽ rất nguy hiểm, chờ sáng mai rồi tôi sẽ bảo tài xế đến đón. Bây giờ cô ngủ đi, nếu cô không ngủ thì làm sao đứa bé ngủ được chứ.”
Như Nguyệt gật đầu, nằm xuống. Giấc mơ đó, liệu có phải là điềm báo trước không?
.
.
.
Sáng hôm sau:
“Tiểu thư, xong rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Như Nguyệt tiếc nuối nhìn cửa hàng. Đây là nơi mà cô được phát triển niềm đam mê của mình. Nhưng đối với việc nấu ăn, con của cô quan trọng hơn nhiều. Cô xoa bụng, khẽ nói:
“Chúng ta đi thôi.”