Trùng Sinh Nông Phu

Chương 5: Chương 5: Âm thầm nghĩ cách làm giàu




Ăn cơm trưa xong, uống thuốc, nghỉ ngơi một hồi, đợi đến chạng vạng, Trương Thanh Thạch hạ sốt, người có tinh thần hơn, kiên quyết không nằm trong phòng để giải quyết “đại sự”, hắn được Nhị Hoa đỡ ra phòng.

Nhìn sân nhỏ trước mắt, Trương Thanh Thạch trong lòng nặng trịch.

Trương gia có năm gian chính phòng, rất lớn, hơn nữa đáng giá nhất là ba gian phòng chính giữa là nhà ngói gạch xanh! Hai gian hai đầu mặc dù không hoàn toàn là gạch xanh, tường phòng ở nửa đoạn trên là bùn đất, nửa đoạn dưới là gạch xanh! Nóc phòng cũng là mái ngói! Ở thôn xóm này mà nói đã là trội hơn hẳn, ngoại trừ nhà lý chính và mấy hộ phú hộ hơn hẳn nhà bọn họ! Nên biết nhà ngói đắp gạch xanh cần dùng rất nhiều tiền, mà người trong thôn đại đa số đều dựa vào vài mẫu ruộng cằn sống qua ngày, cho dù có chút ít tay nghề thì quanh năm suốt tháng cũng tồn không được bao nhiêu tiền, cho nên mọi người đều ở phòng bằng bùn đất, ở nhà ngói gạch xanh là nhà giàu có, đặc biệt có mặt mũi!

Trương gia có thể đắp được năm gian phòng ở có ngói này cũng không dễ dàng, nói đến cũng là bởi vì đã xảy ra một món thảm sự mới có thể có tiền đắp phòng.

Chín năm trước, trụ cột Trương gia Trương Hữu Lương bị xe ngựa đụng phải, lúc ấy người đã hấp hối, mang về ban đêm cùng ngày ra đi. Người đụng là người có tiền có thế, hơn nữa lúc ấy người khác đều trốn hết, chỉ còn Trương Hữu Lương ngốc tại đó, cho nên nhà này lấy lý lẽ đó mà chối bỏ trách nhiệm, cuối cùng cấp một khoản bạc, việc này liền coi như xong. Về sau vì không để cho người trong thôn nhớ kỹ số tiền kia, cũng là vì thể diện, Trương Bà Tử làm chủ đắp nhà ngói gạch xanh, đối ngoại nói bạc toàn bộ dùng hết, cho nên có hai gian phòng không dùng toàn bộ bằng gạch đá, chỉ dùng nửa đoạn bằng bùn đất. Về sau Trương gia mặc dù cũng trêu chọc một số người đỏ mắt, nhưng nói tóm lại không có trêu chọc đến mao tặc.

Ngoại trừ năm gian chính phòng, hai bên sân nhỏ còn có sương phòng ở phía đông tây mỗi cái ba gian, đều là phòng cỏ tranh, bùn đất.

Trương gia nhà ở phân phối như sau, Trương Bà Tử ở tại chính phòng đông thứ gian, con trai lớn Trương Thanh Mộc cùng con dâu Tôn Xảo Cô ở tại đông sao gian. Trương Khởi, Trương Tráng không ở cùng cha mẹ ở tại tây thứ gian, lão Tam Trương Thanh Ngọc cùng Đỗ Quyên Hồng ở tại tây sao gian. Về phần thứ tử Trương Thanh Thạch cùng vợ của hắn Tuyết nương, ngụ ở tây sương phòng, trừ gian phòng của bọn họ, còn dư lại hai gian một gian là phòng Đại Hoa Nhị Hoa, còn một gian là bếp. Đích tôn khuê nữ Mai Hương và Lan Tâm tam phòng ở gian phía nam Đông sương phòng, còn dư lại hai gian phòng là gian đồ lặt vặt, để lương thực và củi. Trong nhà cũng nuôi hai đầu heo cùng mấy con gà, đều tại hậu viện, chỗ đó có đất trồng rau, nhà xí cũng tại đó.

Nói tóm lại Trương gia cũng không tính là hộ nghèo khó, nhưng Trương Bà Tử luôn để cho người khác cảm thấy nhà bọn họ nghèo rớt mồng tơi, con thứ hai thương gân động cốt đưa tới sốt cao, sắp chết, mà bà ta còn có thể nghĩ tới tiết kiệm tiền! Kỳ thật chỉ cần là người biết chuyện cũng hiểu được trong lòng Trương Bà Tử, một nhà con thứ hai không đáng giá ra tiền, nhị phòng ở Trương gia có địa vị thấp nhất, nếu không thì tại sao đời cháu còn có lão Tam đều ở ở chính phòng, mà nhị phòng lại ở tại sương phòng? Không nói đến sương phòng, tây sương, đông sương đều thuộc về đích tôn cùng nữ nhi tam phòng!

Lúc trước phân phối nhà ở, Trương Bà Tử chia ra rất có lý có cứ, bà là trưởng bối, đương nhiên phải ở chính phòng, có lý! Đại tôn tử là trụ cột tương lai trong nhà, lại không muốn cách môn nghe được động tĩnh trong phòng của con trai con dâu, nên để cho tôn tử ở bên kia nhà chính! Trương Thanh Mộc là con trai lớn, phải ở chính phòng, đương nhiên là có lý! Trương Thanh Ngọc từ nhỏ thể cốt không tốt, cưới con dâu trong nhà lại là trấn trên, từ nhỏ yếu ớt, không phải chính thất thì không làm, nên để cho bọn họ ở, Nhị ca ngươi chẳng lẽ không có ý tốt muốn cho đệ đệ không lấy được con dâu sao? Cứ như vậy! Đông sương phòng vì cái gì cũng để cho đích tôn cùng nữ nhi tam phòng ở? Vì cái gì không để cho nhị phòng hoặc là khuê nữ của họ ở? Bởi vì Mai Hương thân thể không tốt a, Lan Tâm cùng Mai Hương tình cảm hảo, nên để cho các nàng ở tại đông sương đi! Đại Hoa Nhị Hoa cần phải quan tâm cha mẹ, cách cha mẹ gần chút ít mới tốt, cho nên ở tại tây sương đi! Bởi như vậy, nhị phòng tất cả đều ở tại tây sương, mặc dù nói phòng ở cũng không phải là đặc biệt rách nát, nhưng chỉ cần là người hiểu chuyện, sẽ phát hiện nhà này không biết lớn nhỏ, ở loạn thất bát tao.

Người trong thôn mặc dù biết chữ không nhiều lắm, nhưng nói quy củ cũng không ít người biết, dưỡng nhi dưỡng nữ, không phải đến khi già có người hiếu thuận sao? Cho nên càng để ý những quy củ này. Trương gia phân phối nhà ở tự nhiên cũng bị người nói thầm, cuối cùng vẫn là Trương Thanh Thạch tự mình nói với mọi người là chính bọn họ nguyện ý ở tại đó, mới tiêu tan tin đồn của mọi người.

Trương Thanh Thạch chính là người hiếu thuận như vậy, hiếu thuận đến mức chịu mọi ủy khuất, còn che giấu thay người nhà, hắn như vậy là có nguyên nhân.

Năm đó Trương Hữu Lương chết có liên quan tới hắn, không chỉ như thế, hắn còn vứt bỏ muội muội duy nhất của mình - Trương Thanh Thúy!

Năm ấy trấn trên họp chợ, Trương Hữu Lương muốn đi trấn trên, Trương Thanh Thúy cũng nháo muốn đi, nàng tuổi còn nhỏ, Trương Hữu Lương chỉ muốn mang theo con trai cùng đi. Năm ấy Tuyết nương mang thai, thân thể không thoải mái, Trương Thanh Thạch trong tay vừa vặn có vài cái tiền, nghĩ tới giúp Tuyết nương mua chút ít đồ chua cho nàng ăn đỡ thèm, cho nên nói hắn cũng muốn đi. Trương Bà Tử khi đó mặc dù thiên vị tiểu nhi tử, muốn cho tiểu nhi tử đi trấn trên, như vậy hắn không cần ra ruộng làm việc, nhưng cuối cùng vẫn để cho Trương Thanh Thạch đi. Kết quả là tại lần đó, đảo mắt một cái Trương Thanh Thúy bị người bắt mất, Trương Hữu Lương cùng hắn (TTT) điên cuồng tìm kiếm Trương Thanh Thúy, Trương Hữu Lương bị xe ngựa đụng phải, cuối cùng chết.

Trương Bà Tử trách Trương Thanh Thạch không coi chừng muội muội, hại chết phụ thân, Trương Thanh Thạch cũng tự trách, từ đó về sau cảm giác mình thành tội nhân trong nhà, thề muốn hảo hảo hiếu thuận mẫu thân hữu ái huynh đệ, sẽ đối một nhà người tốt. Tuyết nương cũng cảm thấy bởi vì chính mình muốn ăn đồ chua, Trương Thanh Thạch mới đi trấn trên, trong lòng nàng cũng khó thụ, cho nên Trương Thanh Thạch vô luận làm cái gì nàng đều theo. Vợ chồng hai người cứ như vậy thành người làm việc trong nhà nhiều nhất lại ít được cám ơn nhất, ngay cả con của bọn họ cũng cùng nhau đi theo bị ủy khuất.

Trương Thanh Thạch vẫn cảm thấy chính mình phải hiếu thuận, phải trả giá cho tội lỗi của mình, vì thế hắn nguyện ý trả giá, thế nhưng chết đi sống lại, hiện tại trùng sinh Trương Thanh Thạch nhìn nóc phòng rách nát, nhìn chỗ ngủ của tiểu nữ nhi mảnh mai không xa, trong lòng thẳng mắng mình là một người ngốc. Dựa vào cái gì? Hắn bị ủy khuất thì thôi, dựa vào cái gì còn để cho thê tử chúng nữ nhi cùng theo một lúc chịu tội? Dù hắn đối cái nhà này có thua thiệt, đời trước hắn cũng trả xong rồi. Hắn thề, đời này hắn sẽ để cho thê tử chúng nữ nhi ở phòng ở tốt, không để cho họ làm trâu làm ngựa cho cái gia đình không tim không gan này!

Lúc này đúng là mùa xuân, đất trồng rau bên trong hậu viện chỉ có một chút rau chân vịt qua mùa đông là xanh, đất còn lại đều mới vừa lật, trước và sau cốc vũ, rau dưa đủ loại, bây giờ chưa đến lúc. Mà lúc này đây rau cải trắng cùng củ cải khoai tây gì gì đó vào mùa đông đã ăn hết rồi, đúng là lúc mọi nhà đào rau dại để ăn.

Nhị Hoa chờ Trương Thanh Thạch từ nhà xí đi ra, đỡ hắn, cười nói: "Cha, người hảo hảo dưỡng thân thể, chờ cha khỏe lên, con đỡ cha ra ngoài một chuyến, hiện ở bên ngoài rau cỏ đều mọc lên rồi, hoa đào cùng hoa nghênh xuân đều đã nở, trắng hồng vàng, rất là đẹp. Đến lúc đó cha ngồi bên cạnh chơi cùng Tiểu Hoa, con đào rau dại."

Mặc dù Trương Thanh Thạch mới tỉnh lại nửa ngày, còn có phần lớn thời gian là ngủ, nhưng Nhị Hoa cảm giác được Trương Thanh Thạch thay đổi, ông thay đổi làm cho nàng cảm thấy rất thân cận, nàng hận không thể trò chuyện cùng cha nàng nhiều như vậy, nghĩ tới để cho cha cao hứng, cứ tiếp tục như vậy thì tốt rồi.

Trương Thanh Thạch cười nói: "Hảo, đến lúc đó cha kết lẵng hoa cho ba tỷ muội các con."

"Thật sự a?! Vậy đến lúc đó chúng ta đi tây cống đi, bên kia hoa dại nhiều nhất!" Nhị Hoa nói, tây cống chỗ đó thường xuyên có nữ hài tử, nàng nghĩ tới đến lúc đó cha kết lẵng hoa cho các nàng, không biết sẽ có bao nhiêu nữ hài hâm mộ đâu! Tại thôn này không phải là không có người sủng nữ hài, bất quá cha kết lẵng hoa, vòng hoa cho khuê nữ mình còn chưa có đâu, Nhị Hoa đạt được hứa hẹn của phụ thân, tự nhiên muốn để những người thường nói cha nàng không thích ba nha đầu các nàng xem một chút.

Trương Thanh Thạch tự nhiên không có ý kiến, cười đáp ứng, đồng thời trong mắt chợt lóe sáng, khóe miệng tươi cười càng lớn.

Trương Thanh Thạch đột nhiên nhớ lại một sự kiện, một món có thể làm cho hắn mau chút ít kiếm được tiền.

Tây cống danh xứng với thực là một con sông, ở về phía tây thôn, bên trong sông có nơi cạn nơi sâu, nơi sâu đến mùa mưa thì ngập đầy nước, cỏ lau rất nhiều, nơi cạn toàn là cỏ hoang, nếu chỉ có vậy sẽ không ai thích đi, bất quá bên cạnh chỗ đó có từng mảng lớn hoa dại, hái đều hái vô tận hoa dại, mà dọc theo phiến hoa dại đi lên hai dặm sẽ có vài toà núi nhỏ. Gọi núi nhỏ cho hay, kỳ thật chỉ có thể xưng là một chút sườn núi, gọi là Dã Tây dốc. Bên trong Dã Tây dốc không có dã thú lớn, ngay cả thỏ hoang, gà rừng, tiểu dã vật đều rất ít gặp, nếu có người có thể bắt được một con thỏ hoang hay là gà rừng, đó chính là đại vận.

Không ai biết được ở Dã Tây dốc có một vật trân quý, dã lan!

Trương Thanh Thạch còn nhớ mùa hè năm nay, cháu trai Cổ Đại Thành nhà giàu trấn trên tự nhiên mang theo mấy người đồng bạn chạy đến Dã Tây dốc, vài thiếu gia mang theo tùy tùng bọn sai vặt chạy tán loạn trên sườn núi, cuối cùng mới biết được nguyên nhân là do mấy vị thiếu gia nhàn rỗi không chuyện gì làm, bèn đi săn so xem ai trước tiên ở trên sườn núi đánh được con mồi, xem ai bắt được nhiều. Kết quả là trong lúc đi săn, một vị thiếu gia té từ trên sườn núi xuống, vừa vặn ngã vào bên cạnh hai gốc cây dã lan, nhưng mà người thiếu gia này cũng là có mắt không tròng, thế nhưng không biết đây là dã lan thượng đẳng, tức giận đem dã lan xé nát, đợi đến lúc đồng bạn của hắn có người biết nhìn hàng phát hiện được đã là quá muộn. Hai gốc hoa lan hư hại đến cùng vẫn bị mang đi, kết quả như thế nào, người trong thôn không biết được. Nhưng sau đó mấy ngày, sườn núi nhỏ đều rất náo nhiệt, là Cổ Đại Thành phái người đến tìm kiếm xem còn có dã lan hay không, nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì.

Trương Thanh Thạch nhớ đến lúc ấy hắn đi lên núi đốn củi, còn thường thấy người trong thôn tìm lung tung bốn phía, muốn nhìn một chút có thể hay không tìm được dã lan, sẽ phát đại tài. Hắn lúc ấy cánh tay đã bị phế, cảm giác mình chẳng những không thể giúp được cái nhà này, còn liên lụy họ, cho nên cũng ngóng trông mình có thể tìm được một gốc cây dã lan, hắn cũng biết rõ hai gốc cây dã lan kia là ở nơi nào bị phát hiện. Đáng tiếc, hắn cuối cùng không thể tìm được một gốc cây nào.

Đời này Trương Thanh Thạch thề phải kiếm được khoản tiền tài trời giáng này, hai gốc cây dã lan kia là của hắn!

Trương Thanh Thạch càng nghĩ càng kích động, nhưng trên mặt lại không chút nào hiển lộ ra thần sắc kích động, hắn muốn âm thầm làm giàu, hắn muốn đem hai gốc cây dã lan này kiếm tiền toàn bộ cho thê tử và nữ nhi, không thể để cho người trong nhà hay người ngoài biết rõ. Trước khi xong việc, hắn thậm chí sẽ không để cho vợ và nữ nhi hắn biết, tránh cho các nàng không cẩn thận nói cho người ta.

Trước khi trở về phòng, Trương Thanh Thạch quay đầu lại nhìn xuống ngôi nhà này, muốn từ nơi này rời đi, hắn sẽ để vợ và nữ nhi của hắn ở phòng ốc tốt hơn, các nàng sẽ không còn cùng mình chịu ủy khuất ở tây sương phòng, mà là ở tại chính phòng, không phải là chính phòng nửa gạch xanh nửa bùn đất, là nhà ngói gạch xanh nghiêm chỉnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.