"Ta cũng không muốn nhiều lắm, một gốc cây phong lan một trăm lượng bạc, hai gốc cây hai trăm lượng."
Trương Thanh Thạch mặt không đổi sắc mở ra giá tiền, hắn cảm giác giá tiền này rất công bằng, có lẽ có người sẽ cảm thấy giá tiền này quá cao, không phải chỉ là hai cây lan giống như bụi cỏ thôi sao? Sao lại đáng hai trăm lượng chứ? Sẽ có người cảm thấy hắn quá tham lam. Dù sao hai trăm lượng này ở trong thôn có thể xây được một cái nhà ngói gạch xanh lớn đặc biệt tốt, còn có thể mua trên hai mươi mẫu ruộng tốt, nói không chừng còn có chút còn thừa lại. Nếu là ở trấn trên sinh sống, còn có thể mua chỗ đặt chân làm tiếp chút ít buôn bán làm ăn. Hai trăm lượng bạc trong mắt rất nhiều người đó là số tiền cả đời kiếm không được, nghĩ thế nào mà hai bụi cỏ lại bán hai trăm lượng bạc, thật sự là nằm mơ! Trương Thanh Thạch thì không cảm thấy mình đang nằm mơ, cũng không cảm giác mình tham lam, hắn chỉ là nói một cái giá công đạo mà thôi.
Cổ Đại Thành đem nước trà kém chút phun ra kia nuốt xuống, cẩn thận không có làm cho mình bị sặc, hắn đặt ly trà đến trên bàn bát tiên, bắt đầu bày ra thái độ nghiêm túc nói chuyện làm ăn.
Cổ Đại Thành nói: "Trương huynh đệ, giá tiền này có phải nói quá cao hay không? Không phải hai gốc cây hoa cỏ thôi sao? Nếu đáng đồng tiền, hai trăm lượng bạc có thể mua phòng ốc mua đất làm tiểu địa chủ. Giá tiền này ngươi ra cũng quá cao đi."
Nhị Hoa nhìn Trương Thanh Thạch, khuôn mặt nhỏ nhắn siết lại, trong lòng đặc biệt căng thẳng, nàng vừa rồi cũng bị cha ra giá hai trăm lượng bạc làm cho hết hồn. Mặc dù nàng đã từng nghĩ tới về sau nàng trưởng thành sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, kiếm được thật nhiều tiền đồng đến không giữ được chỉ có thể đổi bạc gửi, hai trăm lượng bạc nàng cũng nghĩ tới, nhưng là chỉ nghĩ mà thôi, dáng vẻ của cha a, này há miệng là hai trăm lượng! Nhị Hoa cảm thấy cha lúc này thật sự là quá uy vũ! Trong lòng nàng lại suy nghĩ cái giá hai trăm lượng bạc này có thể được sao? Nghĩ đến cha những ngày này trở nên thông minh, quyết đoán, nàng cảm thấy có hi vọng!
Nhị Hoa không cản cha nàng, nàng muốn giúp cha, "Hai trăm lượng bạc không cao, hai gốc cây phong lan này phẩm tướng rất tốt, lại là mọc hoang, rất khó tìm! Cổ lão gia, bỏ lỡ lần này sẽ không còn cơ hội nữa đâu!"
Trương Thanh Thạch thật lòng kiêu ngạo vì khuê nữ mình, xem, thật thông minh, thật lớn gan, thật biết nói chuyện!
Cổ Đại Thành nhìn Nhị Hoa, trong lòng nghĩ thật đúng là có dạng cha nào sẽ có khuê nữ đó a, vốn cho rằng một hán tử nông thôn khẩu khí đã đủ lớn, không nghĩ tới khuê nữ hắn cũng biết ăn nói giống vậy.
Trương Thanh Thạch không đợi Cổ Đại Thành nói tiếp, lại nói: "Cổ lão gia, như lời khuê nữ ta nói, hai gốc cây phong lan như vậy rất khó tìm. Dù cho ngài về sau còn có thể tìm được cây tốt như vậy, thậm chí tìm được tốt hơn, nhưng cơ hội lần này sẽ bị bỏ qua. Đến lúc đó dù đưa cho vị công tử kia, vị công tử kia cũng không nhất định sẽ thích, chớ đừng nói chi là đến lúc đó còn có thể đem hoa lan đưa đến trước mặt công tử kia hay không. Tận dụng thời cơ, thời cơ không thể mất!"
Cổ Đại Thành thừa nhận Trương Thanh Thạch rất biết bán đồ, lời hắn nói đều chọc trúng chỗ yếu hại của mình, kỳ thật ra hai trăm lượng bạc mua hai gốc cây hoa cũng không có gì, dù sao vẫn có hoa lan còn đắt hơn.
Trương Thanh Thạch nhìn ra Cổ Đại Thành đã giãn ra, không ngừng cố gắng, "Cổ lão gia, kỳ thật ta mở cái giá tiền này thật không nhiều, hai gốc cây phong lan nếu như bán tại thị trấn hay là phủ thành khẳng định có thể bán ra cái giá rất cao, chỗ đó nhất định là có người nguyện ý mua. Chỉ là ta biết rõ Cổ lão gia làm người trượng nghĩa, trong nhà lại có khách nhân đọc sách, nên muốn tới chỗ ngài trước xem một chút có thể đem hai gốc cây phong lan này bán đi hay không. Nếu như có thể bán đi, chúng ta cũng coi như kết cái duyên phận. Ngài ngẫm lại xem quần áo vải vóc mặc trên người và gạo ăn vào trong miệng đều được gọi là vải và gạo, nhưng có mắc có rẻ, đó là do phẩm tướng. Vải và gạo cũng giống nhau, giá ở trấn trên mua không thể so với mua trong huyện thành, đem hai gốc cây phong lan này bán cho người làm cỏ dại cho gà ăn cho heo ăn, còn không bằng bán cho ngài đi đặt trên thư án của vị công tử kia. Trong chuyện này khác nhau là rất lớn! Cho nên ta muốn cái giá tiền này thật sự là không nhiều lắm, bởi vì phong lan này thực sự tốt, phong lan là bán cho ngài đi làm đại sự! Ngài còn cảm thấy hai trăm lượng bạc này có nhiều không?"
"Hai trăm lượng bạc đối với Cổ lão gia ngài mà nói thật không nhiều lắm, cũng chỉ là đi mấy lần tửu lâu trên thị trấn mà thôi!"
Nhị Hoa thật bái phục cha nàng, nàng cảm thấy cha sao lại nói có đạo lý như vậy, những lời này nếu để cho nàng nói nàng khẳng định nói không nên lời.
Trương Thanh Thạch trong lòng cũng đang bội phục khuê nữ, nghĩ đứa nhỏ này tương lai nhất định là có đại tiền đồ a, mặc dù lời nói không nhiều lắm, nhưng là luôn nói đến trên điểm quan trọng!
Cổ Đại Thành bây giờ là bội phục sát đất hai cha con nhà này! Hai cha con này thật đúng là không phải nông dân bình thường a, không nói trước bọn họ sẽ nói như thế, chỉ nói thái độ bọn họ lúc nói những lời này, thật là không kiêu không nịnh a, có phần tài ăn nói tâm cơ này cùng thái độ không hề nhượng bộ chút nào đối với tiền tài, làm sao có thể có dáng vẻ này chứ? Cổ Đại Thành nhìn xiêm y cũ rách đánh miếng vá trên người Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa, trong lòng có chút tò mò.
"Các ngươi sẽ không sợ ta nói hai gốc cây phong lan này là của ta, đuổi các ngươi ra ngoài sao?" Cổ Đại Thành hỏi, hắn đương nhiên không có ý này, chỉ là muốn hiểu rõ hơn hai cha con nhà này.
"Cổ lão gia danh tiếng rất tốt, cha ta nói Cổ lão gia là người chính trực, tuyệt sẽ không làm chuyện như vậy." Nhị Hoa mở to mắt to nhìn Cổ Đại Thành, giọng nói thanh thúy ca ngợi người khác làm cho người nghe thoải mái. Nàng mới không nói cho Cổ Đại Thành lúc ở đại môn trước khi vào Cổ gia nàng còn đang sợ bảo bối phong lan bị người ta cướp mất đây!
Cổ Đại Thành chau chau mày, trên mặt lộ ra một nụ cười, "Tiểu nha đầu, ngươi chẳng lẽ không biết càng là người có danh tiếng người tốt nếu làm chuyện xấu thì người khác càng sẽ không hoài nghi sao? Ngươi có tin hay không ta hôm nay đem hai gốc cây phong lan này lưu lại, đại đa số mọi người sẽ tin lời của ta a?"
Nhị Hoa vội vàng nhìn cha nàng, nàng đương nhiên không phải là sợ hãi, nàng nhìn ra Cổ Đại Thành trêu chọc nàng, loại tình huống này đương nhiên phải xem cha trả lời thế nào.
Trương Thanh Thạch cười nói: "Chỉ cần vị công tử kia có một chút hoài nghi là được rồi. Hơn nữa, con đê ngàn dặm, bị hủy bởi tổ kiến. Thanh danh của Cổ lão gia cho dù là tốt, nhưng làm nhiều việc ác nhỏ, một ngày nào đó sẽ dẫn tới người khác hoài nghi. Ta tin tưởng, việc ác cứ làm dần cuối cùng sẽ khiến cho danh tiếng bại hoại. Cổ lão gia cũng không phải là người tự cho là thông minh."
"Ngươi thật đúng là không giống người làm ruộng, rất có kiến thức!"
Cổ Đại Thành tán thưởng nói, hắn là thật có vài phần kính trọng đối với nông phu một thân quần áo cũ rách nhưng sạch sẽ, loại người này trước kia mặc kệ trải qua dạng ngày gì, về sau nhất định sẽ có ngày nổi danh!
Trương Thanh Thạch cười nói: "Đa tạ Cổ lão gia tán thưởng, ta cũng chỉ là một người nông phu. Những thứ kiến thức này cũng không tính cái gì, chỉ là vì sinh kế cả ngày luồn cúi mà thôi."
Cổ Đại Thành gật gật đầu, "Hai gốc cây phong lan ta đều mua, đúng hai trăm lượng!"
Trương Thanh Thạch trong lòng vui mừng, cuối cùng đã bán được phong lan, mặc dù hắn cũng biết hai gốc cây phong lan này chắc chắn sẽ không bị hủy ở trong tay, sẽ có người có tiền nguyện ý dùng tiền mua, nói thí dụ như trực tiếp đi tìm vị công tử Cổ Đại Thành muốn nịnh bợ kia, nhưng có thể thuận lợi bán cho Cổ Đại Thành, biết được đại tài chủ nổi tiếng ở đây, đối với dự định về sau đến trên trấn ở lại làm buôn bán mà nói thì trọng yếu hơn nhiều so với bán thêm được vài đồng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Nhị Hoa tuy căng thẳng, nhưng khóe mắt đuôi mày nhịn không được toát ra nồng đậm vui sướng. Hai trăm lượng a, đây chính là bạc a! Có thể xây nhà hoặc là mua phòng ốc, có thể mua đất làm buôn bán, không phải thắt lưng buộc bụng nữa! Trong nhà cuối cùng có thể trải qua ngày tốt lành!