"Đại Hoa."
Mai Hương lúc cách Đại Hoa còn rất xa đã bắt đầu hít sâu, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt. Trong lòng nàng ta rất thống khổ, bởi vì đã từng Đại Hoa chỉ là một đám bèo xanh làm nền cho nàng ta, mà bây giờ Đại Hoa sống tốt hơn nàng ta. Đã từng nàng ta có thể dễ dàng ở trước mặt bất kỳ người nào giả vờ ôn nhu nhất xinh đẹp nhất, đặc biệt là Đại Hoa loại nữ hài tử trước mặt này nàng ta căn bản không để vào mắt, nàng ta có thể đơn giản nghiền ép các nàng, nhưng bây giờ không còn dễ dàng nữa! Nàng ta biết rõ đó là bởi vì nàng ta đã từng cao cao tại thượng, từ trong lòng nàng ta cảm giác mình so với bất kỳ cô nương nào trong thôn đều mạnh hơn, nhưng bây giờ nàng ta biết rõ Đại Hoa mạnh hơn nàng ta, cho nên nàng ta không còn sức ở trước mặt Đại Hoa giả vờ giả vịt. Mai Hương tinh tường ý thức được những thứ này, nàng ta có thể không thống khổ sao?
"Đại Đường tỷ."
Đại Hoa cười đáp lại Mai Hương, nàng cũng không thích Mai Hương, nhưng cũng không đặc biệt chán ghét, lúc Mai Hương bị lui hôn sự nàng còn có chút đồng tình Mai Hương, bị từ hôn coi như xong, lại còn bị người từng là bạn tốt đoạt đi hôn sự, thật sự là vô cùng nhục nhã. Thời gian qua Đại Đường tỷ tâm cao khí ngạo chắc bị đả kích nhiều lắm? Đại Hoa mềm lòng, bởi vì phần thương tiếc này, thái độ của nàng đối với Mai Hương vẫn tương đối mềm mại.
Mai Hương nhìn nụ cười Đại Hoa đoan trang khéo léo, trong lòng nàng ta thở phào nhẹ nhõm, nàng ta sợ nhất bị Đại Hoa không nhìn đến, ba năm nay nàng ta mỗi lần đi ra ngoài cũng sẽ nhận được một chút ánh mắt, lời nói làm cho nàng ta không vui, cho dù bản thân nàng ta cố gắng làm cho người ta thích, nhận được người đồng tình cũng ngăn cản không được một số người đáng hận cười nhạo nàng ta. Nhiều đến nỗi nàng ta lười phải ra khỏi nhà. Bây giờ nhìn Đại Hoa cũng không có coi thường ý của nàng ta, nàng ta mới buông lỏng, cảm giác bản thân đều tinh thần không ít, toàn tâm chuẩn bị tiến công.
"Đại Hoa, ta mấy hôm trước ngã một trận bệnh, hôm nay thân thể tốt hơn chút mới đi ra ngoài, không nghĩ tới liền đụng phải ngươi, tỷ muội chúng ta thật là có duyên. Ta những ngày này vẫn nhớ tới ngày xưa chúng ta cùng một chỗ thêu hoa nói chuyện phiếm, khi đó thật khoái hoạt a! Ta nghĩ lại những chuyện cũ thì cảm thấy mình phải hảo hảo mà sống, nên muốn mau chút ít tốt lên để có thể tìm ngươi chơi. Hiện tại bệnh của ta đỡ rồi, lúc này mới vừa ra tới đã gặp được ngươi, ta thật cao hứng."
"Đại Đường tỷ phải bảo trọng, ngươi còn trẻ, cuộc sống sau này dài lắm."
Đại Hoa cười nói, trong lòng nghĩ Đại Đường tỷ vẫn là giống như trước sẽ nói như vậy, có điều từ trước nàng ta cũng không nói qua lời dễ nghe như vậy với mình. Nàng từ trong lòng không muốn lui tới với thúc bá nãi nãi bên kia, mấy năm này cuộc sống nhà nàng ngày càng tốt hơn, bên kia mặc dù không có cãi lộn, nhưng tâm tư chưa từng nghỉ ngơi. Đại Hoa không ngốc, tâm mặc dù mềm thế nhưng đã hết hy vọng với mấy người Trương Ma ma, nàng chỉ ngóng trông những người kia vĩnh viễn đừng lui tới với nhà mình mới tốt. Hiện tại nói chuyện với Mai Hương nàng đang hồi hộp đây, vừa nghe Mai Hương nói nàng lập tức đã hiểu ý tứ Mai Hương. Muốn chơi đùa cùng nàng ta? Muốn chơi đùa thì phải đi nhà nàng ta? Lại chơi đùa thì quan hệ sẽ khôi phục? Chủ ý này ba năm nay, số lần thúc bá nãi nãi bên kia đánh tới nàng đều đếm không hết!
"Hôm nay trong nhà làm hội thưởng hoa, đây cũng không phải là bí mật gì, Đại Đường tỷ nghĩ đến cũng biết, là muốn đi đến nhà mình đi?" Đại Hoa trong lòng nghĩ, "Đại Đường tỷ mặc dù bị chút ít đả kích, nhưng tâm tính thật đúng là không có thay đổi, thực làm người ta thất vọng."
Đại Hoa cảm thấy Mai Hương lớn lên không kém, tay lại khéo, nấu cơm thêu hoa đều rất tốt, mặc dù bởi vì chuyện Triệu gia từ hôn, danh tiếng hư một chút, nhưng là chỉ cần kiên nhẫn vẫn có thể tìm được một cửa hôn sự môn đăng hộ đối, đến lúc đó còn sợ ngày qua không tốt sao? Đáng tiếc Đại Đường tỷ vẫn giống như còn tâm tư đông sơn tái khởi, còn muốn lợi dụng nhà nàng, mặc dù nàng ta đáng thương, nhưng mình cũng sẽ không như ý của nàng ta.
Mai Hương gật gật đầu, nhìn từ trên xuống dưới Đại Hoa cười nói: "Đúng vậy, ta còn trẻ, về sau ngày còn dài mà! Nói đến ngươi cũng đã trưởng thành, còn cao hơn ta. Nhớ năm đó ta lúc lớn cỡ như ngươi vậy ngươi còn thấp hơn ta nhiều. Còn nhớ khi đó ta đem váy của ta cho ngươi mặc, còn dư một khúc lớn. Ai, hiện tại ngươi rốt cuộc không cần mặc váy của ta, nhìn ngươi mặc thật đẹp mắt a. Đúng rồi, ngươi hôm nay tại sao mặc đẹp như vậy? Này một thân đều là bằng lụa đi? Trước đây ngươi đều mặc vải mịn."
Mai Hương là muốn cho Đại Hoa nói ra chuyện nhà nàng mở hội thưởng hoa, như vậy thuận mồm nhắc tới mình, mình còn không thể đi sao? Như vậy ít nhất có thể giữ lại một chút mặt mũi.
Đại Hoa từ nhỏ chính là mặc xiêm y cũ của Mai Hương, nàng cũng không ghét bỏ, nhưng bây giờ nghe Mai Hương nhắc lại cũng không cảm kích, dù sao khi đó tất cả tiền đều là công trung, Mai Hương mặc quần áo mới, nàng chỉ được mặc quần áo cũ, không có oán Mai Hương đã là không tệ, làm sao lại đi cảm kích? Nàng cảm thấy Mai Hương nói lời này hình như là có dụng ý muốn kích thích lòng cảm kích của bản thân, thật không rõ Mai Hương thông minh như vậy làm sao lại nghĩ rằng mình sẽ cảm kích nàng ta? Chẳng lẽ trước kia mình biểu hiện rất ngu ngốc sao? Còn hỏi tại sao mình mặc y phục bằng lụa, còn nhớ được mình trước kia không thích mặc y phục bằng lụa, nàng ta cũng thật biết quan sát. Bây giờ nói cái này không là phải đem đề tài hướng thưởng hoa hội nàng mới không tin.
"A, hiện tại khí trời tốt, mặc y phục này sẽ không bị gió lùa."
"..."
Mai Hương nghe được trả lời của Đại Hoa trong lúc nhất thời không nói gì được, nàng ta đang nghĩ ngợi không bằng nói thẳng đi nhà nàng xem hoa đi, còn chưa kịp nói đã bị Đại Hoa cắt đứt.
Đại Hoa cười nói: "Đại Đường tỷ, ngươi là đi ra tản bộ a? Vậy ngươi tiếp tục, ta còn có việc, đi trước một bước. Tiểu Nha, chúng ta đi!"
Tiểu Nha lớn tiếng đáp ứng một tiếng, ngăn cản giữa Đại Hoa và Mai Hương, nhe răng cười một tiếng với Mai Hương, ánh mắt kia sáng ngời cười nhạo. Nàng ấy là cố ý, đối với những chuyện của nhà chủ tử nàng ấy biết hết, nàng ấy thật xem thường mấy người Trương Ma ma, Mai Hương mặc dù biểu hiện được hết sức đáng thương, nhưng là nhị tiểu thư có nói nàng ta cũng không phải là người tốt. Cho nên Tiểu Nha đề phòng Mai Hương, Đại Hoa khách khí, nhưng nàng ấy cũng sẽ không che giấu ánh mắt của mình, chính là muốn chọc tức những người lui tới này, để cho bọn họ biết khó mà lui, nàng ấy cũng là vì phân ưu cho chủ nhà a!
Mai Hương bị Tiểu Nha dùng ánh mắt cười nhạo đó nhìn, nàng ta nhất thời không có phòng bị, bị tức đến sắc mặt đại biến.
"A! Đại Hoa tỷ tỷ! Nàng ta trừng ta!"
Tiểu Nha lớn tiếng kêu ầm lên: "Nhất định là tỷ quá bận rộn, không chịu nói chuyện với nàng, nàng ta tức giận, không dám phát hỏa với tỷ nên trừng ta! Đại Hoa tỷ tỷ, thật sự là làm ta sợ muốn chết!"
Tiểu Nha vẻ mặt ủy khuất cáo trạng với Đại Hoa, Nhị Hoa tỷ tỷ nói qua với nàng ấy phải tìm mọi cách kéo xa khoảng cách giữa người nhà Trương gia và bọn họ, lúc ấy lão gia cũng ở đó, một chút ý tứ phản đối cũng không có, còn cười với nhị tiểu thư, có thể thấy được chủ nhân cũng nghĩ như vậy, nàng ấy đương nhiên phải nghe lời. Nhất là ở trước mặt đại tiểu thư có chút mềm lòng nàng ấy càng muốn dùng lực kéo ra Mai Hương muốn đến gần. Cô nương này bị nàng ấy trừng mắt liếc một cái đã dữ như vậy thật không phải là người tốt!
Mai Hương gấp đến tức chết rồi, nàng ta nghĩ Tiểu Nha chết tiệt kia muốn làm cái gì? Vừa rồi ở một bên đứng như cái đầu gỗ không phải là rất tốt sao? Làm sao đột nhiên có thể náo loạn như thế? Thì ra vừa rồi đều là đang giả bộ, tức chết nàng ta! Nàng Mai Hương thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, thế nhưng ngay cả cái nha đầu sai sử cũng dám như vậy đối với nàng!
"Ta không có! Ngươi tiểu nha đầu này làm sao có thể nói bậy? Đại Hoa, quản hảo đầy tớ nhà ngươi!"
Mai Hương nói với Đại Hoa, nàng nghĩ mình bị người trong thôn cười nhạo thì thôi, lại còn bị một hạ nhân cười nhạo, còn dám oan uổng nàng ta, thật sự là buồn cười!
Tiểu Nha nhìn Đại Hoa nói: "Đại Hoa tỷ tỷ, nàng ta chính là trừng ta!"
"Ta trừng ngươi là bởi vì ngươi cười nhạo ta!"
Mai Hương tức giận lớn tiếng nói, chờ nói xong nàng ta mới hối hận, nàng ta nói cái này làm cái gì? Chẳng lẽ còn chưa bị người cười nhạo đủ sao? Nhất là thấy mấy bá nương thẩm tử đang đến gần nàng ta càng không muốn nhắc tới chuyện mình bị hạ nhân xem thường, thật mất thể diện.
Tiểu Nha trừng mắt một đôi mắt đen láy nói: "Là ngươi tự mình chột dạ đi? Nếu không vì sao cảm thấy ta đang cười nhạo ngươi? Còn tức thành cái dạng kia? Mấy vị phu nhân nói có đúng hay không?"
Tiểu Nha hỏi mấy phụ nhân đang đến gần.
Mấy người phụ nữ đều là dân chúng bình thường, bình thường nhìn thấy những người được gọi là phu nhân, tiểu thư đều muốn tránh đi, bọn nha đầu của mấy vị phu nhân kia nhìn mấy bà cũng sẽ không thèm gọi các bà phu nhân, còn khinh khỉnh mấy bà, được Tiểu Nha xưng hô như vậy trong lòng các bà đều vui thích, hơn nữa từ trong lòng các bà đều nghiêng về nhà Trương Thanh Thạch, vừa nghe Tiểu Nha nói chuyện với các bà, các bà lập tức rối rít gật đầu, bảy miệng tám lời giúp đỡ Tiểu Nha nói chuyện.
"Mai Hương a, thẩm tử biết rõ ngươi bị Triệu gia lui thân trong lòng nghẹn khuất, cũng biết ngươi bị người chê cười qua, nhưng ngươi cũng không thể oan uổng Tiểu Nha a? Nha đầu kia rất khách khí với chúng ta, làm sao cười nhạo ngươi? Ngươi khẳng định hiểu lầm!"
"Đúng vậy, ngươi khẳng định hiểu lầm a, ngươi cũng không thể bởi vì trong lòng không thoải mái mà muốn tìm quả hồng mềm để bóp."
"Đại Hoa là thật có việc gấp, nếu không thì chúng ta vừa rồi cùng với nàng ấy nói thêm mấy câu, nàng ấy không phải cố ý không muốn nói chuyện với ngươi, ngươi tức giận cũng đừng phát hỏa trên đầu nha đầu người ta a? Phát hỏa với nha đầu người ta không phải là phát hỏa với Đại Hoa đó sao? Đại Hoa cũng không có gì sai."
"Không phải là muốn đi tham gia hội thưởng hoa nhà Đại Hoa kết quả không thành mới tức giận như vậy a?"
"Nói không chừng đây là mượn cơ hội sinh sự muốn cho Đại Hoa đau lòng mời nàng ta đi."
Thẩm tử đại nương phía trước nói chuyện khá lịch sự, đằng sau có hai phụ nhân không hợp với nhà Trương Ma ma miệng cũng không lưu tình.
Mai Hương mặt thoáng cái đỏ bừng, không phải là mắc cỡ, là tức giận, nàng ta nghĩ như vậy tự mình nghĩ đường đi tham gia tiệc thưởng hoa không phải triệt để không thể thực hiện được sao?! Chẳng những con đường này đi không thông, còn để cho nhà nhị thúc phụ lại không thích nàng ta, ngay cả người trong thôn càng thêm xem thường nàng ta. Không được, tuyệt đối không được là hậu quả này!
Mai Hương lập tức gạt bỏ nước mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Đại Hoa, nói: "Đại Hoa, không phải như thế, ngươi phải tin tưởng ta!"
Đại Hoa nói: "Đại Đường tỷ, ta biết rõ trong lòng ngươi khổ, cho nên mới hiểu lầm Tiểu Nha. Ta không trách ngươi. Các vị bá nương thẩm tử, Đại Đường tỷ cũng thật đáng thương, chúng ta chớ nói chuyện này nữa."
Mấy người phụ nữ lập tức rối rít khen Đại Hoa tâm địa thiện lương, nói không nói chuyện này nữa, để cho nàng mau đi làm việc của nàng.
Đại Hoa cười gật gật đầu, lập tức dẫn Tiểu Nha đi.
Mai Hương tức giận đến nước mắt cũng ngừng rơi, nàng ta muốn nói chuyện, lại bị mấy người phụ nữ ngăn cản, vài người ngươi một câu ta một câu khuyên nàng ta, có người nói chuyện mềm dẻo có người nói chuyện cứng rắn, nhưng đều làm cho nàng ta hết sức không thích nghe. Có người nói nàng ta sống yên ổn một chút mau tìm người gả cho, còn có người nói muốn làm mai cho nàng ta, nhưng toàn là hán tử thôn phụ cận, nàng ta mới không cần, nhất là những người này vừa rồi đều không giúp nàng ta còn giúp Đại Hoa và Tiểu Nha, nàng ta hận chết bọn họ. Nàng ta thật vất vả mới nhịn xuống không có cãi nhau cùng với mấy người này.
Đại Hoa đi xa mới hỏi Tiểu Nha: "Ngươi mới vừa rồi trừng nàng ta phải không?"
Tiểu Nha lập tức thành thật nói: "Ta chỉ là không thích nàng ta. Còn có Nhị Hoa tỷ tỷ nói với ta không cần khách khí với bọn họ, có thể để cho bọn họ trở mặt mới tốt. Đại Hoa tỷ tỷ, ngươi mềm lòng làm không được chuyện như vậy, để ta làm là được, chỉ cần ngươi không trách ta là tốt rồi, trách ta cũng không có việc gì, chỉ cần đừng không cho ta ăn cơm là được!"
Đại Hoa nhịn không được cười lắc đầu, điểm ót Tiểu Nha, "Ngươi a! Chỉ thích nghe Nhị Hoa nha đầu kia, quả thực đều bị nàng dạy bậy!"
Tiểu Nha cười không ngừng, nàng ấy cũng biết đại tiểu thư sẽ không trách nàng, trong nhà những chủ tử này đều là người đặc biệt tốt, người tốt như vậy nàng ấy nhất định phải bảo vệ, như vậy nàng ấy và người nhà của nàng ấy mới có thể trôi qua tốt!
Mai Hương một người trơ trọi đứng ở trên đường, nhìn nhìn đại trạch viện cách đó không xa, nhìn lại một chút Đại Hoa Tiểu Nha đã đi đến cửa thôn, nàng ta oán hận dậm chân, nghĩ tới không tham gia được lần thưởng hoa hội này coi như xong, nhưng là nàng ta nhất định sẽ làm cho Đại Hoa hối hận không để cho nàng tham gia lần thưởng hoa hội này!
Mai Hương lại đi lòng vòng trên con đường ở bên ngoài thôn, sau đó lại chuyển đến con đường phía sau thôn, nghĩ tới hôm nay là thưởng hoa hội, có lẽ có khách đến sớm, như vậy nàng có thể đụng phải, nhưng là nàng ta vận khí không tốt lắm, gặp được Thiết Tử và thê tử Thiết Tử, Thiết Tử chỉ là nhìn thoáng qua nàng ta, nữ nhân kia đã hướng về phía nàng ta mắng mỏ, còn muốn hung hăng đến đánh nàng ta, may mà có Thiết Tử ngăn cản. Mai Hương bị hù dọa lập tức chạy.