Không ít người trong thôn đến đưa đoàn người Cổ Khánh Minh, vốn chuẩn bị đi về, nghe được lời Trương Thanh Ngọc toàn bộ đều dừng bước. Trong lòng bọn họ cũng biết Trương Thanh Ngọc đây là đỏ mắt, lúc bọn họ ở riêng đã lừa Trương Thanh Thạch một phen từ đó có thể nhìn ra bọn họ rất yêu tiền, hiện tại Trương Thanh Thạch thoáng cái được nhiều bạc như vậy, nếu chưa ở riêng tiền này không phải đều là quỹ chung sao? Hiện tại thì không phải. Có điều bọn họ cũng cảm thấy Trương Thanh Ngọc nói không phải không có chút đạo lý, Trương Thanh Thạch ở riêng thống khoái như vậy không phải là dựa vào tay nghề nấu ăn này chứ?
Trương Thanh Thạch nhàn nhạt nói: "Ở riêng là các ngươi nói, gạt ta cũng là các ngươi. Trong tay ta có tay nghề này cũng là lần trước đi lao dịch học được, ta lúc trở lại đã bị thương, lúc ở riêng thương còn chưa lành lặn, làm sao có cơ hội làm những thứ này? Hiện tại ta đã khỏe, ở riêng, chỉ có hai mẫu đất, nếu không nghĩ chút ít biện pháp thì người một nhà sẽ cùng nhau bị đói bụng, ta lúc này mới nhớ tới làm chút ít mua bán nhỏ trợ cấp gia dụng. Như thế nào đến trong miệng Tam đệ ta liền trở thành loại tiểu nhân âm hiểm đây? Tam đệ, ngươi trước khi nói những lời này cần phải tự vấn lương tâm mình đi."
Mọi người vừa nghe liền rối rít gật đầu, phải a, Trương Thanh Thạch trước khi ở riêng còn bị thương kìa, nào có tâm tư làm những thứ này? Nói sao trong thôn bọn hắn là đại nam nhân chỉ cần trong nhà có nữ nhân đều sẽ không nghĩ tới nấu ăn, Trương Thanh Thạch sao có thể nhớ tới? Đây cũng là muốn kiếm tiền mới đem việc này nghĩ tới a.
Mọi người lại bắt đầu đồng tình Trương Thanh Thạch, vốn trước khi đến còn bởi vì hắn được thưởng nhiều bạc mà không ít người sinh ra ghen tị, dù sao hắn cũng đáng thương a, trước bị người trong nhà lừa dối, bây giờ còn bị người trong nhà oan uổng, thật đúng là không có duyên thân nhân. Vừa không có duyên thân nhân, lại còn không có con trai, dù có tiền thì có ích lợi gì đâu?
Trương Thanh Ngọc nghe tất cả mọi người nói hắn ta không đúng, mặt liền hồng, "Các ngươi không thể nghe hắn nói cái gì chính là cái đó a, nếu không phải là hắn và khuê nữ hắn liên hợp gạt chúng ta, chúng ta có thể nghĩ tới ở riêng sao? Phỏng đoán kể từ lúc đó bọn họ đã tính kế ở riêng! Bởi vì muốn gạt chúng ta ra để họ sống ngày tốt lành mà thôi!"
"Ta nói đó là ta và khuê nữ nói chuyện xưa, chẳng lẽ ta cũng không thể kể chuyện xưa cho khuê nữ ta? Ngược lại ngươi không có việc gì lại đi nghe lén, hiểu lầm rồi cũng không sốt ruột thay ta, ngược lại nghĩ tới tìm cách để ở riêng. Nếu như các ngươi có chút tình nghĩa đối với ta, cũng sẽ không vào thời điểm kia bỏ đá xuống giếng với ta. Rõ ràng là các ngươi nghĩ muốn gạt ta ra để hưởng ngày tốt lành, hiện tại lại oan uổng ta, thật sự là ngươi lúc nào cũng chiếm lý." Vẻ mặt Trương Thanh Thạch lộ ra tức giận và khổ sở, "Tam đệ, lúc chưa ở riêng ta còn cảm thấy ngươi không tệ, kết quả hiện tại ngươi tựa như thay đổi thành một người khác, xem ra ngươi là thật không để Nhị ca ta đây vào mắt."
Trương Thanh Ngọc bị Trương Thanh Thạch nói cho á khẩu.
Lý chính lúc này đứng ra nói với Trương Thanh Ngọc: "Được rồi, ngươi nếu là không có việc gì thì nhanh về nhà đi thôi, dù nói thế nào Thanh Thạch cũng là Nhị ca ngươi, ngươi cũng đừng quá đáng."
Đỗ Quyên Hồng lúc này từ một bên xông tới, kéo Trương Thanh Ngọc nói: "Được rồi, chúng ta về nhà đi, nhị thúc có thể trải qua ngày tốt lành là chuyện tốt."
"Ngươi vừa rồi kéo ta làm cái gì? Sao không thay ta nói vài lời?"
Sau khi Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng đi ra thật xa hắn ta hỏi thị ta, vợ hắn há mồm sẽ lợi hại hơn so với hắn.
Đỗ Quyên Hồng trừng mắt nhìn hắn ta nói: "Nói hắn có ích lợi gì? Nên nói ngươi cũng đã nói, ta nói hữu dụng sao. Chúng ta đừng đem quan hệ với nhị thúc làm quá nghiêm, bế tắc rồi thì có ích lợi gì? Nói cho cùng chúng ta cũng không cừu không oán, ngươi nói có đúng hay không? Trong tay hắn có chút ít tay nghề, lại có nhiều bạc như vậy, về sau khẳng định sẽ sống khá giả, chúng ta nói không chừng cũng có thể chiếm chút ít tiện nghi. Mai Hương nhà Đại bá tìm được nhà tốt, ngươi xem bọn họ thật đắc ý, chúng ta không thể đắc tội bọn họ, cũng không thể đắc tội nhị thúc, về sau mọi việc sẽ thuận lợi!"
Trương Thanh Ngọc vừa nghe cảm thấy có đạo lý, hắn ta có chút hối hận vừa rồi nói Trương Thanh Thạch như vậy, nếu như hắn ta không trêu chọc Trương Thanh Thạch tức giận, nói không chừng còn có thể cùng Trương Thanh Thạch bán sốt thịt gì gì đó, lại có thể thu phương pháp đó vào tay, đến lúc đó tiền còn không phải là ào ào như nước chảy vào tay hắn ta sao? Đáng tiếc bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Hai người bắt đầu thương lượng làm như thế nào để bù đắp lại.
Lý chính đuổi một đám người xem náo nhiệt đi, hắn ta và Trương Thanh Thạch cùng đi.
"Thanh Thạch a, trong tay ngươi đã có tiền, đừng giữ trong tay, hoặc là mua đất hoặc là đắp phòng, mau nghĩ sinh kế đi, đỡ phải để bạc trong nhà sẽ không yên ổn."
Lý chính nói với Trương Thanh Thạch, hắn nghĩ Trương Thanh Thạch có thể là nửa đời trước vận rủi đều đã qua hết, hiện tại vận khí đã đến, xem, lúc này mới tới trưa thì có nhiều bạc như vậy, nhà người ta làm bao nhiêu năm cũng tích góp không tới a! Vẫn là mau tiêu bớt đi, miễn cho người đỏ mắt nhớ kỹ, đến lúc đó bất kể là bị người đánh cắp hay bị người mượn đều không phải là chuyện cao hứng gì, cũng bớt lo.
"Lý chính thúc ngài nói rất đúng, ta dự định ở trong thôn tìm mảnh đất đắp gian phòng ốc. Ta nhìn mảnh đất góc tây bắc thôn không sai, ngài có thể để mảnh đất kia cho ta không?"
Hiện tại trong thôn đắp phòng đều là hướng phía tây đắp, mặt khác ba mặt đều có đất, chỉ có phía tây có chỗ, Trương Thanh Thạch đã nhìn chằm chằm mảnh đất phía tây bắc, chỗ đó thanh tĩnh.
"Được, mảnh đất kia để cho ngươi, ngươi dự định khi nào thì đo?" Lý chính hỏi.
Trong thôn đắp phòng cũng không phải là cho không, phải giao tiền, nhà người bình thường thì giao ba lượng bạc, có thể đắp năm gian phòng ở, còn có sân trước.
Trương Thanh Thạch nghĩ tới về sau mang theo nương tử nữ nhi đi trấn trên sống qua ngày, nhưng trong thôn cũng phải có gian phòng ốc, về phần phòng này lớn nhỏ ra sao, chờ nương tử chúng nữ nhi trở lại thương lượng đi. Nghĩ như vậy, hắn nói với Lý chính bảo ngày mai lại đo, hắn muốn đi nhà mẹ đẻ của nương tử đón nương tử khuê nữ, bây giờ không rảnh.
Lý chính gật gật đầu, cho hắn mượn xe bò, đi nhanh về nhanh.
Trương Thanh Thạch cám ơn Lý chính, nói lập tức đi mượn xe bò nhà bọn họ.
Trương Thanh Thạch về đến nhà đem bạc trên người lấy ra, nhìn nhiều bạc như vậy trong lòng cũng thật cao hứng, nghĩ hôm nay thu hoạch thật sự là không nhỏ, nương tử cùng khuê nữ biết rõ nhất định sẽ thật cao hứng.
Hảo hảo thu bạc vào, lại cho con gà duy nhất trong nhà ăn, Trương Thanh Thạch đến nhà Lý chính mượn xe bò, lắc lư đi đến thôn nhà mẹ đẻ Tuyết nương.
Nửa đường đã gặp được mấy người Tuyết nương, Trương Thanh Thạch có chút kinh ngạc, trời vẫn còn sớm, các nàng sao sớm như vậy đã chuẩn bị về nhà? Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện? Nếu không thì Tuyết nương đã lâu không trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, sao không ở lại thêm một chút?
"Cha! Cha tới đón chúng con? Thật tốt, còn là mang xe bò đến!"
Nhị Hoa chạy như bay tới, vuốt lưng bò, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn hồng phác phác thật đáng yêu.
Trương Thanh Thạch chứng kiến nụ cười trên mặt Nhị Hoa, nghĩ tới hẳn không phải là đại sự, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Cha!" Đại Hoa ôn nhu kêu, có thể nghe được sung sướng trong giọng nói của nàng.
"Phụ thân! Bò!" Tiểu Hoa gọi cha xong liền nhìn bò.
Trương Thanh Thạch cười ôm bé đến trên xe bò, một bên kéo bò đem xe đến, kêu Tuyết nương các nàng lên xe, hắn đỡ Tuyết nương lên xe, thấy hai khuê nữ đã ngồi đàng hoàng, hắn cũng ngồi đến trên xe, vung roi một cái, một tiếng giòn vang lên, xe bò đi, người một nhà thẳng hướng về nhà.
Trương Thanh Thạch hỏi nàng sao sớm như vậy đã trở lại, vừa hỏi mới biết được nhà mẹ đẻ Tuyết nương cũng sống không yên ổn, các nàng tại đó đợi cũng không thoải mái, lại không giúp được cái gì, cho nên đều trở về.