Lan Tâm nghe người khác phê bình Trương Khởi, thấy ánh mắt của bọn họ nhìn nàng ta không tốt, lập tức muốn chạy lấy người, nàng ta cũng không muốn ở lại chỗ này chờ những người này nói nàng ta không tốt.
Hổ Tử có ý xấu nói với Lan Tâm: "Vừa rồi vài cỗ xe la đến đây, là nhà Triệu địa chủ, ta đoán chừng là tới giúp đỡ nhà Đại Đường tỷ ngươi thu lúa, các ngươi hai nhà cách được gần như vậy, đến lúc đó còn không đem lúa nhà ngươi cũng thu lấy? A, đúng rồi, ngươi xem có thể hay không giúp một chuyện, nói bọn họ cũng giúp những nhà khác trong thôn vận chuyển lúa? Này sẽ có danh tiếng tốt đối với nhà các ngươi a! Nói thật nhà các ngươi lúc phân gia bị mất thể diện, thừa cơ hội này tìm chút ít thể diện trở lại, ngươi nói đúng không?"
Lan Tâm vừa nghe nhà Triệu địa chủ phái người đến giúp đỡ thu lúa lập tức mặt mày mang cười, như vậy nàng ta sẽ không cần làm việc! Hơn nữa sẽ rất uy phong a! Nghe được Hổ Tử vừa nói như vậy, nàng ta cảm thấy giống như thật có đạo lý a! Nàng ta sùng bái nhìn Hổ Tử, nghĩ Hổ Tử ca thật sự vừa đẹp mắt vừa thông minh, đáng tiếc nhà hắn quá nghèo, nếu không cha mẹ nàng ta đã đồng ý cho nàng ta chơi cùng hắn!
"Cám ơn Hổ Tử ca, chủ ý của ngươi thật tốt! Ta phải đi nói ngay!"
Lan Tâm xoay người bỏ chạy, thiếu chút nữa té ngã, nàng ta cũng cảm thấy mất thể diện, sau đó chầm chậm đi, còn học bước chân Mai Hương, nhìn có chút buồn cười.
Đại Hoa nói: "Nàng ta nếu là thật đi nói, có thể bị mắng hay không?"
Nhị Hoa nghĩ đại tỷ mặc dù hiện tại tính cách cải biến một chút nhưng vẫn còn có chút mềm lòng, nàng nói với Đại Hoa: "Kia là chuyện nhà nàng ta, chủ ý Hổ Tử ca cũng không có gì không tốt a, vốn là người Triệu gia giúp đỡ người trong thôn vận lúa có thể giúp bọn họ có mặt mũi, bọn họ là thân gia của Triệu gia, những người kia chỉ là gia nhân của Triệu gia, nhất định sẽ nghe lời. Đại bá phụ bọn họ nếu không đáp ứng, đó là chuyện của họ, mắng Lan Tâm cũng là lỗi của bọn họ. Cho nên đại tỷ, tỷ cũng đừng thay Lan Tâm lo lắng."
Đại Hoa cười cười không lên tiếng, trong lòng nàng nghĩ nàng căn bản không phải thay Lan Tâm lo lắng, nàng chỉ là thuận miệng nói như vậy, hơn nữa nghĩ rất có thể sẽ có chuyện.
Lô thẩm tử nói: "Mặc kệ có được hay không, dù sao Hổ Tử nói lời này rất tốt! Nếu là thật có thể giúp chúng ta, chúng ta có thể nhẹ nhàng hơn!"
Hổ Tử gật gật đầu nói: "Ta cũng là nghĩ như vậy, thu lúa rất mệt mỏi a, ta cũng là đau lòng đồng hương môn, đau lòng thẩm tử các ngươi."
Lô thẩm tử chụp Hổ Tử một cái, cười nói: "Tiểu tử ngươi, giỏi nhất nói dễ nghe, ngươi muốn đau lòng chúng ta thì ngươi giúp đỡ chúng ta làm việc đi a?"
Hổ Tử nói: "Ta đây không phải là giúp đỡ nhà Trương nhị thúc bắt châu chấu đó sao? Trương Nhị thẩm đáp ứng ta sẽ làm sốt thịt cho ta ăn!"
Lô thẩm tử cười nói: "Ngươi tiểu tử này! Bắt châu chấu có thể ăn được sốt thịt, phần công này cũng quá tốt đi! Còn mạnh hơn so với ngươi giúp đỡ nhà người ta làm việc! Vậy nếu không muốn phụ lòng sốt thịt, nhanh đi giúp đỡ bắt châu chấu đi thôi! Ta phải đi làm việc!"
Nhà Hổ Tử chỉ có tổ tôn hai người, nhà hắn có hai mẫu đất, nhưng tất cả đều là ruộng cạn, gieo xong lúa mạch trồng bắp, lúc thu lúa sẽ nhàn rỗi, cho nên hắn lúc nào cũng sẽ đi giúp đỡ nhà người ta làm việc, đương nhiên không phải là giúp không, có tiền công, kiếm được ít hơn so với người lớn nhưng cũng là có phần thu nhập. Năm nay hắn cũng đi làm giúp, có điều gia gia hắn không muốn hắn mệt mỏi, để cho hắn nghỉ nửa ngày, hắn lại vừa hay nhìn thấy mấy người Nhị Hoa, liền theo các nàng cùng nhau bắt châu chấu.
Đại Hoa mấy người bắt đầu khoan khoái bắt châu chấu, trong lúc nhất thời tiếng cười như chuông bạc vang lên, nghe tiếng cười của các nàng, người làm việc cũng cảm thấy không mệt mỏi.
Trương Thanh Thạch trở lại thì nhìn thấy chúng nữ nhi chơi trong ruộng, hắn cũng không có quấy rầy các nàng, cười đánh xe bò lại đi làm việc.
Tuyết nương nói với Trương Thanh Thạch chuyện Triệu gia phái người đến giúp, "Bốn xe la đấy, Triệu gia thật đúng là hết sức coi trọng Mai Hương a. Chàng lúc trước nói với ta Triệu gia chưa chắc là mối hôn sự tốt, ta như thế nào cảm thấy rất tốt đây?"
Trương Thanh Thạch nghĩ Tuyết nương giống như đại đa số người chỉ có thấy được mặt ngoài, Triệu gia này giữ mặt mũi rất tốt, cũng khó trách tất cả mọi người cảm thấy cửa hôn sự với Triệu gia rất tốt. Hắn cũng không muốn nhiều lời với Tuyết nương, nói nhiều cũng vô dụng, sẽ chỉ làm trong lòng Tuyết nương không thoải mái. Hắn còn không biết Tuyết nương sao? Vợ hắn thiện lương như vậy, dù có mâu thuẫn với mấy người Trương Thanh Mộc cũng sẽ vẫn đau lòng Mai Hương gả không được tốt. Nhưng hắn đã nhắc nhở đại ca, bọn họ không nghe, thậm chí ngay cả đi tra một chút cũng không làm, còn cảm thấy hắn là đỏ mắt, vậy hắn cũng sẽ không chõ mõm vào. Hắn quản quá nhiều, đến lúc đó Mai Hương thoát đi hố lửa, vậy cô nương khác thì sao? Lại không phải khuê nữ của hắn, không đáng cho hắn nhiều chuyện như vậy.
Tâm Trương Thanh Thạch ở đời trước đã trải qua nhiều cực khổ sớm đã không còn mềm yếu, hắn chỉ mềm lòng đối vợ và chúng nữ nhi của hắn, chỉ chìa tay giúp đỡ người các nàng quan tâm, về phần người khác, dù thương hại hắn chỉ biết nhắc nhở một chút coi như xong.
Đang lúc làm công việc, mấy người Trương Thanh Thạch nghe đến bên cạnh truyền đến một trận tiếng hoan hô, bọn họ quay mặt đi xem phát sinh chuyện gì, thì nhìn đến Lô gia đi đến, trên mặt tất cả đều là tươi cười.
Tuyết nương cười hỏi: "Lô tẩu tử, đây là có chuyện gì vui a? Nhìn ngươi cười đến mặt sắp thành một đóa hoa!"
Lô gia cười phất phất tay, lớn tiếng nói: "Hoa gì chứ? Là cỏ đuôi chó thì có? Tuyết nương ngươi cũng đừng khó coi ta! Có điều ta đang thật cao hứng, là có hỉ sự, nhưng không phải là một nhà của ta, tất cả mọi người có phần. Đúng rồi, nhà ngươi sẽ không có phần, nhà ngươi việc đều làm xong! Tuy nhiên hỉ sự này vừa đến, các ngươi cũng có thể làm bớt việc."
Bên cạnh có người sốt ruột, thúc giục Lô gia đừng nói lời vô nghĩa, mau nói là việc vui gì, bọn họ nhìn xem người trong ruộng bên cạnh đều nở nụ cười, cũng tò mò cực kỳ.
Lô gia nói, thì ra là nhà Triệu địa chủ phái người và xe la đến giúp đỡ nhà Trương Thanh Mộc thu lúa, kết quả Lan Tâm nha đầu kia chạy tới nói để cho người Triệu gia cũng giúp mọi người vận lúa. Người Triệu gia đáp ứng. Bốn cỗ xe la lớn, giúp đỡ mỗi nhà vận một lần cũng có thể giúp cho mấy nhà được giúp đỡ vận lúa kia thoải mái chút ít a!
Thốt ra lời này, Trương Thanh Thạch bên này cũng một mảnh hoan hô. Trương Thanh Thạch nghĩ khó trách tất cả mọi người cao hứng như vậy, có thể có người giúp đỡ làm việc, còn là gia nhân của Triệu địa chủ giúp đỡ làm việc, này chẳng những giảm bớt việc, còn nhận thức được đầy tớ Triệu gia, nói không chừng sẽ có kỳ ngộ gì đây! Cái này hắn có thể nghĩ đến, khẳng định người khác cũng có thể nghĩ đến.
Trương Thanh Thạch chính là kỳ quái Lan Tâm làm sao sẽ đề ra cái yêu cầu này, còn có chính là đại ca hắn có thể nguyện ý sao? Người Triệu gia sẽ cao hứng ư?
Lô gia nói với Trương Thanh Thạch là Hổ Tử nói với Lan Tâm, thẳng khen Hổ Tử.
Trương Thanh Thạch cuối cùng biết là vì sao, hắn nghĩ thầm Hổ Tử đứa nhỏ này thật tinh quái, có điều không ác ý. Hắn cảm thấy Hổ Tử thật sự là rất thích hợp buôn bán, có loại cơ trí gian xảo này, về sau chắc chắn sẽ không thua thiệt. Nói sao thì Hổ Tử là vì che chở khuê nữ hắn mới nói như vậy với Lan Tâm, hắn lại càng hài lòng.
Người thôn Tiểu Pha tràn ngập niềm vui, làm việc thật nhiệt tình, cũng rất nhiệt tình với đầy tớ Triệu gia, để cho trong lòng người Triệu gia bớt chút không thoải mái.
Người Triệu gia đương nhiên trong lòng không thoải mái, bọn họ vốn chỉ định giúp đỡ nhà Trương Thanh Mộc thu lúa, trong ý nghĩ của bọn họ, chỉ cần giúp đỡ vận lúa là được, bốn cỗ xe la lớn, vận không được mấy lần, việc của bọn họ miễn bàn có bao nhiêu thoải mái. Nếu như muốn nịnh nọt một chút thiếu phu nhân tương lai, bọn họ cũng chỉ cần giúp nhà Trương Thanh Mộc thu vài mẫu, cũng sẽ không quá mệt mỏi. Kết quả ai biết vừa mới đến chẳng những phải giúp nhà Trương Thanh Ngọc, cuối cùng còn phải giúp nhiều nhà ở Tiểu Pha thôn! Bọn họ không dám cự tuyệt, bởi vì trước khi đến chủ tử có nói bắt bọn họ nhất định phải tốt với người Trương gia, nhất định phải nghe lời. Làm sao có thể cự tuyệt được? Cũng có thể, bọn họ ở nhà Triệu địa chủ làm hạ nhân, như thế nào uyển chuyển từ chối bọn họ vẫn biết, nhưng bọn họ sợ người của Trương gia mất hứng a, đến lúc đó bị ghi hận thì phiền toái, cũng sợ chủ nhà biết rõ trách cứ bọn hắn. Cho nên cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
Người Triệu gia giúp đỡ Tiểu Pha thôn làm việc liên tục mệt đến chết, làm đến trời sắp tối rồi lúc này mới tìm cớ rời đi, trong lòng mỗi người đều có oán khí. Chờ trở lại nhà Triệu địa chủ, vài người trở về trước tụ lại một chỗ thương lượng một phen. Sau đó bọn họ ở trước mặt Triệu địa chủ và Triệu Thiên Tứ cười híp mắt đáp lời, chưa nói người Trương gia không tốt, thậm chí còn khen, nhưng là giữa những hàng chữ lại để lộ ra người Trương gia lên không được mặt bàn cùng cảm thấy kết cửa thân này có thể sai sử đầy tớ Triệu gia như sai sử đầy tớ nhà mình. Này khiến cho trong lòng Triệu địa chủ và Triệu Thiên Tứ có chút không hài lòng đối với Trương gia.
Triệu Thiên Tứ muốn tìm chính là một thôn cô xinh đẹp bớt lo, không phải là một người vọng tưởng gả vào cửa Triệu gia, biến gì đó của bọn họ thành gì đó của Trương gia. Người có cách nghĩ này, thì cô nương nhà này cũng không phải là người làm cho người ta bớt lo, cái này không thể được!
Lúc người Triệu gia bắt đầu do dự với cửa hôn sự này, Trương gia cũng không yên bình, Lan Tâm bị Trương Ma ma đánh, bởi vì Tôn Xảo Cô cáo trạng với bà bà, Trương Ma ma sợ hôn sự cháu gái lớn chịu ảnh hưởng, cho nên trong cơn tức giận đã đánh Lan Tâm. Nếu lúc trước bà có thể sẽ không, bởi vì nàng dâu của Tam nhi cũng không phải là dễ khi dễ, nhưng là hiện tại nàng dâu của Tam nhi trở mặt với nhà mẹ đẻ, bà không sợ nữa.
Đỗ Quyên Hồng vốn cũng muốn phát hỏa, nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh của mình, thị ta lại yên lặng.
Lan Tâm cuối cùng bị mắng một trận, sau đó nhốt vào trong phòng, nói phải làm cho nàng ta hảo hảo mà tỉnh lại.
Lan Tâm trong lòng không biết là Hổ Tử không tốt, nàng ta chỉ cảm thấy nãi nãi thiên vị, cảm thấy Đại bá phụ đại bá nương quá xấu, cảm thấy Mai Hương có việc hôn nhân tốt thì không đem nàng ta để vào mắt. Cảm thấy cha mẹ cũng không giúp nàng ta thật sự là quá ác tâm. Nàng ta hận bọn họ!