Nam Cung Lãnh Dịch nhìn cô gái ương bướng không thèm trả lời hắn lại quay sang ra lệnh X01-5, hắn híp mắt ra lệnh
”Diệp tam tiểu thư. Cô nên nhớ cô đang bị nội thương rất nặng. Ký trùng Ám hệ không phải là thứ để cô coi thường. Nếu biết điều thì ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương đừng gây thêm rắc rối cho tôi”
Diệp An xụ mặt nhìn
khế ước của mình và kẻ cô biết chắc là người mang mặt nạ bạc ở bữa tiệc
lần trước nhất quyết không cho mình đi, có chút thắc mắc.
”Tại
sao anh lại cứu tôi. Hình như anh là người đã cho tôi uống thuốc giải.
Vậy thì tôi đây thực thắc mắc không phải từ lần gặp trước anh vừa gặp đã yêu đấy chứ Nam Cung đại thiếu?”
Nam Cung Lãnh Dịch có chút vui
vẻ khi cô gái kia vẫn nhớ được hắn là ai. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có
chút tái nhợt đầy nghi hoặc với mình, hắn chẳng chần chừ vòng vo.
”Vì cô có giá trị tôi cần lợi dụng. Mạng của cô là do tôi nhặt về. Đừng
mong có ý định phản kháng. Nếu cảm thấy việc sống tiếp là thừa. Vậy thì
cô tự kết liễu chính mình đi”
Nói xong hắn đứng dậy chuẩn bị đi
thì như chợt nhớ ra điều gì, quay lại nhếch môi cười chậm rãi nói “Thuốc giải tôi cho cô uống bài trừ ký trùng Ám hệ được điều chế từ Huyết
Phượng biến dị cả thế giới chỉ có hai con duy nhất. Giá của nó bằng tổng tài sản Diệp thị nhân thêm 708 lần. Nếu cô trả đủ thì xin mời tự nhiên
ra khỏi đây”
Rồi hắn quay người đi thẳng bỏ lại Diệp An ngốc lăng miệng há hốc không nói lại được lời nào. Nhìn cánh cửa đã khép lại cô
gầm lên tức tối “Con mẹ ngươi ta đâu mượn ngươi cứu.
Tự dâng tiền lên cho ta sống lúc đó ta còn lên được tiếng phản bác sao? Đúng là ôn thần hai kiếp đập hoài không đi mà”
”Abc....xyz....”
....
Thở phì phò sau khi chửi xong cô tức giận nhìn Minh Nhiễm “Minh Nhiễm. Hắn
là chủ nhân chân chính của ngươi. Nam Cung Lãnh Dịch đúng chứ?”
Cậu nhóc rủ mái tóc loà xoà trước trán cụp mắt xuống, lí nhí trả lời “Vâng. Ngài ấy đã cứu sống em”
Nhíu mày lại, Diệp An trầm giọng “Hắn là kẻ độc đoán, với ta chỉ có thể là
kẻ thù hoặc người lạ. Nếu hắn là chủ nhân của ngươi vậy thì ngươi không
cần đi theo ta nữa. Mau cút ra ngoài” rồi nằm xuống giường trùm chăn
lại. Giờ tâm trạng Diệp An rất xấu và nặng nề. Thương thế Ám độc gây nên làm cơ thể suy nhược cộng thêm tự nhiên bản thân rơi vào tay kẻ 2 lần
là nguyên nhân làm Cố Minh Tuyền chết. Cô quả thực thấy cuộc sống của
mình sắp tới khó tránh khỏi vận mệnh bị giết rất nhanh.
Haizz...
Không biết hắn ta đã tìm thấy Cố Diệp Ninh của hắn hay chưa. Nếu chẳng
may linh hồn của Nam Cung Lãnh Dạ hoặc quái nữ họ Cố kia xuyên đến. Cô
thảm rồi. Cmn cái số muốn làm người tốt mà thiên hết thời địa vô lợi
nhân không hoà a....
Minh Nhiễm bặm môi do dự nhìn cô chủ mình ghét bỏ, đành xoay người khép cửa ra ngoài.
Ngay lúc tiếng cạch cửa đóng lại vang lên. Diệp An ngồi bật dậy ngó quanh
trong phòng. Phóng tinh thần lực dò xét mọi ngõ ngách trong và cả bên
ngoài.
Không có thiết bị theo dõi. Người canh gác chỉ có Minh Nhiễm vẫn đứng bên ngoài. Tốt lắm.
Cô vùng dậy định bụng xuống giường thì phải suýt xoa một cái. Hai bàn tay bị thương do lúc nãy bức xúc đã rách rỉ ra chút máu.
Mặc kệ thương thế bản thân, trước tiên nghĩ cách thoát ra khỏi đây cái đã.
Đứng dậy đi vài vòng trong căn phòng. Nhìn ngó tổng thể phòng như một căn hộ có đầy đủ bàn ghế tivi, bếp, tủ lạnh, quầy bar, ... mọi đồ vật trang
trí tinh xảo giá trị xa xỉ. Cmn đây còn hơn cả phòng tổng thống khách
sạn 5 sao.
Chậc. Là tù binh mà được đối đãi tốt thế này nếu cô
lúc còn là Cố Minh Tuyền thì đã tình nguyện an nhàn hưởng thụ, mỹ nam
lợi dụng xong giết cũng mãn nguyện. Nhưng giờ mang thân xác người khác,
cuộc sống cũng vô cùng sung túc, dị năng mạnh, người thân yêu thương đợi cô trở về thì tội gì phải ở lại cơ chứ.
Xuyên tường thì cô đâu phải linh hồn mà đi lại tự do được. Thu nhỏ người hay thuật tàng hình gì gì đó lại càng không.
Liếc mắt ra phía cửa sổ Diệp An chậm chạp thăm dò, bàn tay mở cánh cửa gỗ có chút khó khăn. Cửa vừa mở thì một luồng gió mang hơi mặn nhàn nhạt bay
vào mũi. Diệp An mặt đen sì nhìn khung cảnh bên dưới thầm than..
Là biển a... cô không biết bơi... Hai bên là tường nhẵn nhụi.. cô bám vào cái gì để leo a...
Tay chống cằm nhàm chán nhìn ra phía xa, Diệp An có chút lo lắng bao lâu
mới thoát được ra khỏi đây, không biết ở nhà mọi người có tìm cô không.
Cái này thì cô lo hơi thừa một chút. Ngay lúc Nam Cung Lãnh Dịch đưa Diệp
An về khu biệt thự cổ Lam Dực thì đã sai Nhất Diễm qua Diệp thị tìm gặp
ba cha con Diệp Vĩnh Thành thông báo một tiếng rồi. Tình hình lúc đó thế này.
Nhất Diễm rất tận chức tận trách mặc vest vuốt keo đeo kính đàng hoàng thể hiện thành phần tri thức hiểu lễ nghĩa, ngồi nghiêm
chỉnh trước mặt ba người đàn ông giải thích sự tình. Vận dụng tài ăn nói khéo léo do lặn lộn thương trường quá lâu, và nhất là đóng giả làm Nam
Cung đại thiếu, rất nhanh chóng Nhất Diễm đã xoa dịu được ba cha con họ
Diệp không chút gợn sóng.
”Quả thực tình hình lúc đó của Diệp tam tiểu thư rất nguy. Không những sử dụng dị năng Thuỷ hệ quá độ mà còn bị người đả thương hai bàn tay đến mức phải bó bột. May thay cậu bé khế
ước tam tiểu thư thu phục đã cầu cứu ông chủ của chúng tôi nên ngài ấy
đã giải cứu tiểu thư an toàn rồi. Tuy vậy cơ thể bị ảnh hưởng rất nặng
nên đang tĩnh dưỡng ở biệt thự. Xin mọi người hãy yên tâm.”
Diệp
Vĩnh Thành nghe xong quả thực an tâm không ít nhưng vẫn muốn được biết
con gái có thực sự an toàn hay không liền hỏi “Vậy hiện giờ con gái của
tôi đang ở đâu. Tôi có thể đến đón nó về bây giờ chứ?”
Nhất Diễm
nở nụ cười chuyên nghiệp của một chuyên gia tâm lý mềm nhẹ trả lời “Xin
Diệp gia chủ yên tâm. Tam tiểu thư hiện đang ở biệt thự cổ Lam Dực rất
an toàn. Đây là hình ảnh của cô ấy. Chúng tôi muốn đảm bảo sự riêng tư
cho tiểu thư tĩnh dưỡng nên chỉ thật sự cần thiết mới mở lên xem tiểu
thư có xảy ra điều gì bất trắc hay không”