Hít sâu một hơi, Diệp An huy động Tinh Thần hệ lan toả kiểm tra xem
xung quanh có ai không, sau đó tinh thần lực trong cơ thể điều
động đến hai bàn tay. Tay phải chẳng mấy chốc đã ngưng tụ cây
kiếm băng dài chạm đất tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, tay trái một
đống gai băng sắc nhọn từ từ kết tinh thành một chiếc khiên
bán kính 40cm, điểm trên mặt khiên là hình thù bông tuyết tượng trưng cho dị năng của cô. Diệp An đưa khiên ra chắn phía trước,
trọng tâm dồn về sau, ánh mắt nhìn đăm đăm sẵn sàng nghênh
chiến.
Diệp Môn không chút
biểu cảm ngạc nhiên nào, chỉ nhạt một câu “Lên đi” sau đó Lam
Đông Đông như được kẻ điều khiển rối cắt đứt dây trói mà lao
nhanh về trước, cây Thanh Đằng nhọn hoắt vươn cành về phía Diệp An cực nhanh, đập phải tấm khiên cứng hơn kim cương mà tạo ra âm thanh rít rít chói tai vô cùng. Cô lập tức dùng khiên nhanh
nhẹn vung ra 4 hướng chắn cành cây tấn công trước mặt mình, nhún
chân xoay người bật lên thật cao, tay kia dùng kiếm chặt xuống
đến tận gốc Thanh Đằng gần bàn tay của Lam Đông Đông rồi nhẹ
nhàng tiếp đất.
Nhưng chưa được 1s,
cảm ứng nguy hiểm cực cao khiến chân cô tự động lùi nhanh về
sau 1 bước dài. Cái chỗ Diệp An vừa đứng đang bốc lên khói đen
ăn mòn toàn bộ cỏ và đất bị chúng chạm phải.
Là Hắc Diễm.
Trong dầu Diệp An lập tức nghĩ ra dị năng Hỏa hệ biến dị ở mạt thế cô từng chứng kiến
này. Màu đen đặc và khí tức u ám kia, chứng tỏ đã vượt qua
cấp 5. Dị năng của Diệp môn không lẽ lúc tang thi hóa đã kích
thích biến dị rồi sao.
”Mày biết mục đích hôm nay tao đến đây để làm gì không”
Diệp An nắm chặt
thanh gươm trong tay thủ thế, nhìn Diệp Môn đang dẫm từng bước
lên đám đất bị Hắc Diễm ăn mòn, cô nhíu mày “Tại sao anh lại
chấp nhận biến thành tang thi làm thuộc hạ cho Chu gia?”
Diệp Môn khinh bỉ
cười gằn “Chấp nhận? Tao chưa bao giờ chấp nhận biến thành cái thứ ghê tởm này cả. Chỉ vì mày... tất cả chỉ tại mày mà
tao mới mất đi Tiểu Vệ”
Dứt lời, xung quanh cơ thể Diệp Môn xuất hiện vô số hỏa cầu bé bằng đầu ngón tay
cái bắn về phía Diệp An với tốc độ nhanh như đạn. Băng Thủ
dưới chân cô thi triển nhanh chóng tạo nên tấm chắn cực dày ngăn lại hầu hết Hắc Hỏa Cầu, thế nhưng vẫn tạo nên vài đạo vết
thương trên gò má và cánh tay phải. Dị năng ăn mòn khiến Diệp
An nhăn mặt lại vì đau đớn, cô phải vận động Băng hệ kết tinh
trên miệng vết thương nhằm làm dừng lại hoàn toàn tốc độ ăn
mòn. Đôi môi tô son đỏ rực mím lại nhìn Lam Đông Đông đang tấn công
mình một lần nữa bằng cây Thanh Đằng, Diệp An “chậc” một tiếng nhỏ rồi
dồn sức về chân trái bật người lên lap vào ngay giữa lúc cây Thanh Đằng
đang sinh trưởng rất mạnh, vươn chiếc lá sắc bén về phía mình.
”LÔI ĐOẠN !!!!”
Quát lên một tiếng, lập
tức những luồng điện to bằng cổ tay từ cây kiếm Băng hệ chém xuống khiến Lam Đông Đông không chỉ bị gặp tác động lên cơ thể rất lớn, lại còn
xung kích điện từ khiến cả người bị dòng điện tím bao phủ, xẹt xẹt liên
hồi rồi lập tức bị đánh bay về phía sau rất xa.
Cây Thanh Đằng đã cào
rách tà váy và vài đạo vết thương mới trên người cùng hai cánh tay, Diệp An thở ra một hơi nhìn Lam Đông Đông có chút chật vật đã hoàn toàn bất
tỉnh, sau đó quay về phía Diệp Môn
”Thằng nhóc này không liên quan, đây là trận chiến của tôi và anh”
Trong lúc đó, Nam Cung
Lãnh Dịch và Tĩnh Sa đang bận rộn xử lý đám tang thi thối rữa ghê tởm,
mỗi con ít nhất phải đạt cấp 2 trung kì không ngừng gào thét ý đồ tấn
công vào bên trong lễ đường. Hắn và đám thuộc hạ nếu đánh hết khả năng
thì hơn 1000 con này có thể dễ dàng đánh bay, nhưng vấn đề quan trọng ở
đây là Giang Hạ, Kim Ảnh và Nhất Diễm đã bị khống chế đang đứng về phe
địch mà tấn công bọn họ.
Tĩnh Sa nghiến răng “Cmn hai người kia mới từ đảo M về chưa ghê sao đã dễ dàng bị thao túng rồi? Nếu lỡ Giang Hạ của tôi mà bị tang thi nào cào trúng tôi sẽ tính sổ lên cả hai người”
Nam Cung Lãnh Dịch đánh
bay được hai con tang thi nữa quay sang nói “Vô nghĩa, bọn họ bị Tinh
Thần hệ của Chu Ái Lan khống chế, cấp bậc ả là thứ các cậu không thể
chống lại được. Ả ta không có ở đây nghĩa là có kẻ nào đó là trung gian
cho tinh thần lực của ả. Giết hắn thì họ mới được cứu”
Sau đó hắn liền quay sang Minh Nhiễm và đám ám vệ tinh nhuệ “Mau ra phía sau lễ đường tìm bảo vệ Diệp An”
Minh Nhiễm không do dự
tuân lệnh rồi rút nhanh khỏi trận chiến. Lúc chạy qua sảnh, khách khứa
dự lễ đang được người của Lam Dực đứng xung quanh bảo vệ, Minh Nhiễm
thấy Diệp Kiến Nguyên và Diệp Viễn Thiếu đang tiến về phía mình, không
khỏi dừng lại.
”Minh Nhiễm, ngươi có thấy Diệp An đâu không? Có đi cùng Nam Cung đại thiếu không?”
Minh Nhiễm biết không
được vô lễ với anh trai của cô chủ nếu không cô ấy sẽ tức giận như lần
trước ở Diệp gia, nên kiên nhẫn giải thích “Tôi đi bảo vệ tiểu thư, cô
ấy đang ở phía sau giao thủ với tang thi”
Khi Diệp Viễn Thiếu đang muốn hỏi tiếp thì bỗng giọng nữ có vài phần tức giận cất lên
”Tại sao lễ đính hôn của chúng tôi lại bị gặp rắc rối thế này? Rốt cuộc đang có chuyện gì xảy
ra? Nếu chuyện này giải quyết không ổn thoả thì danh tiếng của Diệp gia
và Triệu gia sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ. Ngươi mau báo cấp trên của đám
người này đến giải thích với khách khứa giúp chúng ta đi”
Minh Nhiễm nhìn Diệp Hoa mang vẻ mặt khó chịu vừa chạy đến chỗ mình nói linh tinh không khỏi cảm thấy tức giận. Đã bảo vệ không công cho đám người các ngươi còn không
biết điều?
”Chủ nhân của ta là ai
cũng không đến phiên ngươi được phép nhắc đến. Ngươi cũng chỉ là đứa con gái không được vào cửa Diệp gia đàng hoàng lấy quyền gì chất vấn hai vị chủ nhân của ta?”