Editor: Gà
Bông tuyết bên ngoài vẫn còn bay, sắc trời lúc này cũng đã đen, bây giờ còn
có thể đi đâu chứ? Ninh Vân Hoan nhớ đến cuộc điện thoại anh vừa nghe,
lại nghe thấy Lan Tứ nói gia chủ, trong lòng đoán được e là ba mẹ chồng
mà cô chưa gặp rồi, ngoan ngoãn lên tiếng lên lầu thay quần áo.
Hai người chuẩn bị xong thì xe dưới lầu cũng đã sớm nổ máy, điều hòa trong
xe còn chưa mở được lâu, lúc này Ninh Vân Hoan lạnh đến run cả người,
Lan Lăng Yến có chút buồn bực đẩy kính mắt trên mặt, ôm bà xã đang lạnh
đến môi tái nhợt vào lòng, lấy áo khoác ngoài của anh khoác lên người
cô.
“Ba mẹ muốn chúng ta đến thẳng Lâm gia.” Ninh Vân Hoan không
hỏi anh sao không đi máy bay. Lan Lăng Yến chưa chính thức tiếp nhận
người có thể xuất nhập máy bay tư nhân của Lan gia, không cần nói người
hiện đang quản lý Lan gia chính là ba Lan.
Vừa nghĩ tới hai vợ
chồng Lâm Mẫn mà bản thân chưa từng được gặp này, Ninh Vân Hoan có chút
khẩn trương, cô có cảm giác, xe đến thật nhanh.
Tuy nói ở Hoa Hạ thân phận Lâm gia hiển hách, nhưng kỳ thật nơi ở cũng giống với Lan Lăng Yến là một biệt thự bên trong núi.
Người ở bên ngoài đã sớm biết tin, bởi vậy xe không bị kiểm tra mà đi thẳng
một đường vào trong núi, vì ở đây là Lâm gia, thủ vệ đều là binh lính
đeo súng thật đạn thật, ánh mắt ai cũng lành lạnh, vẻ mặt đầy sát khí,
nếu không phải vẻ mặt Lan Lăng Yến còn âm lãnh hơn những binh lính này,
chỉ sợ bây giờ Ninh Vân Hoan đã bị những binh lính này hù chết rồi.
Kiếp trước cô bị một chiếc xe quân dụng mang đi, cảnh này khiến cô luôn sợ
hãi binh lính, lúc này cả người đều nép trong lòng Lan Lăng Yến, biểu
tình có chút cứng ngắc.
“Sao vậy?” Lan Lăng Yến thấy cô sợ tới
mức đôi môi phát run, vừa vỗ lưng cô, vừa ôm cô chặt hơn, biết cô sợ
hãi, nhẹ nhàng hôn trán cô, an ủi: “Còn có anh đây. Sợ gì chứ.” Giọng
nói anh mềm nhẹ, Ninh Vân Hoan nghe tim anh đập mạnh mẽ có lực, sợ hãi
trong lòng dần lắng xuống, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, nhắm mắt lại.
Người Lâm gia đã ngồi trong nhà, Lan Lăng Yến kéo Ninh
Vân Hoan xuống xe lập tức nhìn thấy ngọn đèn lóa mắt ,bóng người rực rỡ
trong biệt thự từ xa.
Mấy trăm năm phát triển, số lượng người
trong Lâm gia đều hết sức khả quan, không kể rất nhiều gia tộc khác nhau có quan hệ thông gia với Lâm gia, nhân số cộng lại thật sự khổng lồ.
Hiện nay Lâm Mậu Sơn đứng đầu gia tộc. Dưới ông có bốn người con trai.
Bốn vị này đều đã lập gia đình, bây giờ cháu trai lớn nhất của Lâm Mậu
Sơn cũng đã có con rồi, đương nhiên nhân số không nhỏ.
Lan Lăng
Yến dẫn Ninh Vân Hoan vào nhà, người hầu đã chờ sẵn giúp hai người treo
áo khoác sang một bên. Mọi người trong phòng đang trò chuyện, thấy hai
người đến thì tất cả đều ngẩn người, sau đó cười rộ lên.
Khiến
Ninh Vân Hoan phải liếc nhìn là ba người đàn ông tuổi tác không giống
nhau, ngoài ông lão lớn tuổi nhất, ánh mắt ôn hòa, đầu tóc bạc đều được
vuốt ra phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng, hai người đàn ông còn lại
đều đã hơn ba mươi. Trong đó một người có mái tóc khá dài, gương mặt nho nhã, tay cầm một tẩu thuốc, mặc tây trang màu trắng, chân bắt chéo,
khuôn mặt khá giống Lan Lăng Yến. Lúc này cầm tẩu thuốc cười như không,
hút một hơi, sau đó thở ra một vòng khói nở nụ cười nhìn Lan Lăng Yến:
“Xem như có thể mời con đến rồi.” Dáng vẻ người đàn ông này anh tuấn nhã
nhặn khi nói chuyện khiến người khác có cảm giác dịu dàng đến kỳ lạ,
dường như có thể vơi bớt phiền não, người đàn ông trung niên ngồi bên
cạnh cũng cười, chóp mũi người này thể hiện sự mưu lược, ánh mắt như
chim ưng, khiến người ta không lạnh mà run, nghe người đàn ông mặc tây
trang màu trắng vừa dứt lời, lập tức nở nụ cười:
“Lan thế huynh có người kế tục, thật sự đáng mừng.”
Người Lan gia xuất hiện ở đây, Ninh Vân Hoan nghĩ ngoại trừ ba của Lan Lăng Yến ra thì còn có thể là ai nữa chứ.
Người được xưng là đứng đầu hắc đạo này bây giờ nhìn vẻ mặt không hề có chút
hung ác nham hiểm, ngược lại giống như một đại thúc có sức quyến rũ, mặc tây trang màu trắng, mọi cử chỉ đều tràn ngập ý cười ôn hòa, Ninh Vân
Hoan hoảng hốt đầu có chút hỗn độn, nhưng người đàn ông đang nói chuyện
có vẻ mặt lợi hại mới thật sự giống hắc đạo hơn.
“Đâu có, tính
tình nó không tốt đâu, làm sao có thể so sánh với con trai lớn của Mộ
huynh.” Ba Lan nói một câu khách sáo với người bên cạnh, sau đó ngồi
ngay ngắn: “Nếu đã đến rồi, còn không lại đây.”
Mọi người nhường
đường cho hai người Lan Lăng Yến, tuy rằng vây quanh Lâm Mậu Sơn đều là
con cháu của ông, nhưng ai không biết, ở Lâm gia, thế hệ con cháu của
Lâm gia cháu nội ruột của Lâm Mậu Sơn, vẫn không bằng người cháu ngoại
mà ông tin tưởng, khi thấy hai người Lan Lăng Yến thì trên mặt ai cũng
lộ ra vẻ bất mãn và ghen ghét, nhưng Lan Lăng Yến hoàn toàn không quan
tâm, nắm tay Ninh Vân Hoan, đến trước mặt bọn họ rồi ôn hòa nói:
“Ông ngoại, ba.” Hắn dừng một chút, nhìn người đàn ông trung niên họ Mộ mà ba Lan đang tiếp đón cười cười: “Chú Mộ.”
Người mà anh chào hỏi là ba của tên giả ngu Mộ Cẩn Ngôn, Mộ Thiệu Hoa, hiện
nay đang đứng đầu giới nghị sĩ, khi ông nhìn Lan Lăng Yến thì ánh mắt
lóe lên, sau đó đứng lên nở nụ cười:
“Lăng Yến, không uổng công
nhìn con lớn lên, nghe nói lúc trước em họ Cẩn Ngôn của con làm chuyện
gì khiến con không vui phải không? Nó ngốc, nếu khiến con không vui, con rộng lượng một chút không nên so đo với nó, chú thay nó xin lỗi con
vậy.”
Mộ Cẩn Ngôn cứu người phụ nữ mà Lan Lăng Yên muốn chỉnh,
giấu được người khác, nhưng không thể gạt được một số người, ba Lan kéo
tẩu thuốc ra, cười ôn hòa đứng lên:
“Tiểu Cửu, nếu không vừa mắt ả ta, cần gì dùng biện pháp như vậy? Sử dụng thủ đoạn với loại phụ nữ như thế, không sợ làm bẩn tay con sao, nếu lần sau còn có chuyện tương tự,
trực tiếp giao cho ba đi!” Mộ Thiệu Hoa ra sức bảo vệ đứa con ngốc kia,
ba Lan cũng không thể nhìn con mình bị trưởng bối khiến cho khó xử, vẻ
mặt ôn hòa không còn ý cười, giọng điệu nói chuyện chứa sát ý lạnh như
băng:
“Chẳng qua chỉ là phụ nữ, cũng khiến con coi trọng như vậy à, thật có tiền đồ!”
Ba Lan vừa dứt lời, thần sắc Mộ Thiệu Hoa chưa hề thay đổi, cũng cười phụ
họa theo lời của ba Lan, Lâm Mậu Sơn chỉ nhìn mà không nói, Lan Lăng Yến chưa nói gì thì một giọng nữ lạnh lẽo vang lên:
“Quả thật có
tiền đồ, dáng vẻ tận lực giúp phụ nữ làm việc như vậy, mẹ thật sự sinh
được một đứa con trai ngoan rồi.” Không biết từ lúc nào đã có một người
phụ nữ mặc chiếc váy ngắn màu trắng bó sát người, bên ngoài mặc chiếc áo khoác da màu xanh ngọc, tóc dài gợn sóng bưng ly rượu tựa vào phía sau
sofa, gương mặt không trang điểm nhưng lại sử dụng loại son môi rực rỡ,
vẻ mặt thuần khiết, đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp lóa mắt, hiện tại sắc mặt
lạnh như băng nhưng không hề làm mất vẻ xinh đẹp của bà, ngược lại càng
tôn thêm khí thế của bà, tỏa sáng hơn.
Vầng trán Lan Lăng Yến khá giống ba Lan, cằm và môi lại giống hệt người phụ nữ này, nhất là khi
hai người nhếch môi, khiến người khác dễ dàng nhận ra bọn họ có quan hệ
như thế nào.
“Mẹ.” Bị người phụ nữ này chế nhạo, khuôn mặt Lan
Lăng Yến không hề tức giận, nhưng giọng nói đã vô cùng trầm thấp, Ninh
Vân Hoan sống chung với anh lâu như vậy, biết cách nói chuyện của anh
lúc này chứng tỏ trong lòng đang rất không vui.
Lâm Mẫn đưa ly
rượu cầm trên tay cho chồng, giẫm gót giày cực cao đến chỗ Ninh Vân
Hoan, trên người bà có hương thơm thoang thoảng, không giống mùi nước
hoa mà Ninh Vân Hoan thường ngửi thấy bên ngoài, ngược lại rất đặc biệt, hương vị này tựa như vô cùng mềm mại đáng yêu, rất hợp với đôi môi đỏ
mọng của Lâm Mẫn, tràn đầy quyến rũ.
Bà là thiên chi kiêu nữ của
Lâm gia, Lâm Mậu Sơn chỉ có một đứa con gái duy nhất này, đương nhiên vô cùng cưng chiều, so sánh với đám con trai, mức độ Lâm Mẫn được nâng niu ở Lâm gia, hoàn toàn không khác gì với công chúa, trên người bà tỏa ra
vẻ thục nữ xinh đẹp quyến rũ thành thục, bị bà nhìn, lập tức Ninh Vân
Hoan cảm thấy áp lực thật lớn, cô hoàn toàn bị thua trong tay bà mẹ
chồng xinh đẹp này.
Nhan sắc cũng xem như xinh đẹp, bây giờ so
sánh với Lâm Mẫn, bị đả kích ngay cả cặn bã cũng không còn, dáng người
cô xem như cũng có lồi có lõm … nhưng bà mẹ chồng này vô cùng uyển
chuyển thậm chí dáng người hơn hẳn cô một bậc, một chút lòng tự tin của
cô cũng không thể vực dậy nổi.
Ninh Vân Hoan bắt đầu hoài nghi, hàng năm nhìn người mẹ như vậy, vì sao Lan Lăng Yến còn có thể chú ý đến cô vậy?
Ánh mắt cô vừa nhìn qua, Lan Lăng Yến liền hiểu rõ, nhất thời nhịn cười,
nhéo bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó cảnh giác nhìn Lâm Mẫn đến gần, vừa
kéo bà xã ra phía sau, vừa thản nhiên nói:
“Mẹ, ngài dọa cô ấy rồi.”
Một câu cảnh cáo ngăn lại, đương nhiên Lâm Mẫn hiểu được. Tuy rằng bà với
con trai không thân lắm, nhưng không chứng tỏ bà không muốn con trai
quan tâm mình, bây giờ người phụ nữ khác đạt được điều mà bà chưa từng
được hưởng thụ, Lâm Mẫn ngẩn người, trong lòng tràn ngập phẫn nộ và bi
thương.