Giọng nói của Lan Lăng Yến cũng không lạnh lùng như trước, nhưng thân thể Ninh Vân Hoan vẫn không tự chủ mà run lên. Cô
dường như đã quên người trước mắt mình là ai, còn dám nói điều kiện với
hắn. Tuy rằng cô rất muốn trở về nhà, nhưng so sánh với Lan Lăng Yến thì cha Ninh và mẹ Ninh dễ nói chuyện hơn nhiều. Bởi vậy, tuy Ninh Vân Hoan không quá cam tâm tình nguyện nhưng vẫn cắn răng gật đầu mà đồng ý ký
kết cái hiệp ước không công bằng này. Cũng may là cô đã đồng ý, lúc này
Lan Lăng Yến mới nhịn xuống sự hối hận sắp xông lên não, gật gật đầu ý
bảo cô có thể thu dọn đồ đạc mà rời khỏi đây.
Hiện tại Ninh Vân Hoan trở về cũng tốt, vừa vặn hắn cũng có chuyện
khác muốn làm. Lá gan của tên nhóc Tạ gia kia cũng không nhỏ, hắn ta đã
dám chặn người của mình lại thì hôm nay thuận tiện cũng nên cho cái tên
Tạ Trác Doãn đó một “hố” ra trò, xem như là có qua có lại vậy!
Sau khi đã thu dọn xong đồ đạc của mình, lúc mà Ninh Vân Hoan đeo một cái ba lô nhỏ trên lưng đi xuống lầu thì bóng dáng Lan Lăng Yến đã sớm
không thấy đâu. Vì vậy mà Ninh Vân Hoan nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô
thật sự sợ hắn một lát nữa sẽ đổi ý, nhưng mà Lan Lăng Yến không ở đây,
cô lo lắng mình có nên đi thẳng một mạch ra ngoài hay không? Tòa trang
viên này của Lan gia tuy nằm ở trung tâm thành phố nhưng diện tích của
nó lại không hề nhỏ. Nếu như không có xe đưa đón, ít nhất phải mất nửa
tiếng đi bộ mới ra ngoài được. Thời tiết giờ này rất nóng nực, nếu đi
thẳng một mạch ra ngoài sẽ ăn không ít đau khổ, nhưng nếu đi tìm Lan
Lăng Yến để mượn xe đưa cô về thì cô lại có chút sợ hãi.
Khi cô còn đang do dự thì có một người đàn ông mặc áo vest màu đen đi vào từ bên ngoài cửa, anh ta tiến lại gần cô rồi nhẹ gật đầu chào, sau
đó anh ta trầm giọng nói: “Ninh tiểu thư, xe đã chờ sẵn ở bên ngoài
rồi!”
Ninh Vân Hoan vốn đang sợ hãi chuyện mình phải đi tìm Lan Lăng Yến
mượn xe thì có bị hắn giữ lại hay không, nhưng cô lại không ngờ được
người ta căn bản không có ý định lưu mình lại, trong lòng Ninh Vân Hoan
bỗng chốc có chút mất mát, ậm ừ gật đầu, cô nhịn xuống ý tưởng trong
lòng mà tranh thủ lên xe.
Xe dừng lại ở bên ngoài biệt thự tư nhân của Ninh gia, Ninh Vân Hoan
không muốn để người tài xế này đưa cô đến tận cửa mà đeo balô nhảy xuống xe. Trước khi về đây thì cô cũng không có gọi điện báo trước cho cha mẹ biết, lúc này trong nhà chắc không có ai ở nhà, cô dự định tranh thủ
tắm rửa một lát. Trong vài ngày ở chung với Lan Lăng Yến, không có buổi
tối nào mà cô được ngủ thoải mái cả, nếu không bị hắn náo loạn thì cũng
bị hắn “vùi dập”, mà ban ngày khi đến trường thì lúc nào cũng lo lắng đề phòng và sợ gặp phải ngôi sao chổi Cố Doanh Tích kia. Lúc này vất vả
lắm mới về tới nhà, cô cũng thở dài một hơi, đi được nửa khắc đồng hồ
(khoảng mười lăm phút), khi đến trước cửa biệt thự Ninh gia thì cô cảm
thấy bầu không khí hôm nay yên tĩnh đến kỳ lạ.
Tình huống như vậy thì có chút quỷ dị. Tuy Ninh gia không phải gia
đình đại phú đại quý gì, nhưng dẫu sao trong nhà cũng có mười hai người
giúp việc, ngoại trừ người chuyên quét dọn vệ sinh bên ngoài, còn cần có người nấu cơm giặt quần áo. Nếu trong nhà lúc này yên tĩnh cũng thôi
đi, đằng này cả khuôn viên bên ngoài đến nửa bóng người cũng không có,
sự yên tĩnh này có chút kỳ quái. Ninh Vân Hoan lau mồ hôi trên trán, lúc đi đến cửa phòng khách thì cô nghe thấy một âm thanh ám muội mập mờ
‘Ân...a’ truyền tới, tiếp theo là một giọng nam trêu chọc vang lên:
“Bảo bối, em thật mềm mại a, anh thật sự muốn ở trong này mãi luôn?”
“Ninh đại thiếu thích vậy à? Người ta mới nhìn trúng một đôi hoa tai ở cửa hàng…” Ninh Vân Thành vừa nói xong thì một giọng nói nũng nịu liền
vang lên.
“Đó là đương nhiên, nếu em thích thì cứ mua đi, trực tiếp tính cho
anh là được!” Ninh Vân Thành đã quen với chốn trăng hoa như thế này,
biết rõ đạo lý không thể tay không chơi gái, nên hắn liền vui vẻ đồng ý, khiến người kia càng hứng tình ưm nhận lời.
Ninh Vân Hoan câm như hến mà đứng ở ngoài cửa, cửa sổ lớn sát đất,
rèm bên trong cũng không bị kéo che lại, vì thế mà cô có thể chứng kiến
rõ ràng tình cảnh thân thể trần truồng quyến rũ của một người nữ đang
nằm ngửa trên ghế salon, mắt cá chân của cô ta còn vướng một cái quần
lót viền tơ màu tím nhạt, lúc này hai chân cô ta đang kẹp ngang hông
Ninh Vân Thành, mặt mũi tràn đầy vẻ ửng hồng gợi tình.
May mắn lúc này Ninh Vân Thành còn mặc quần áo, cái quần cộc bị kéo
xuống một chút, nếu không để Ninh Vân Hoan chứng kiến thì cũng khó đảm
bảo được rằng cô có lấy nước lạnh tạt cho hắn một gáo hay không nữa?
Không biết có phải là do đặc ân về khoản nhục dục (quan hệ xác thịt)
hay không(*), mà nữ chính giống như là tên trộm có bàn tay vàng, những
tên đàn ông qua tay cô ta đều là lưu luyến không rời mà bảo vệ cô ta.
Còn cô là con gái khổ sở tám đời chỉ có thể đứng ngoài xem xét tràng
cảnh quan hệ của cô ả vì nhục thể của cô khác biệt với ả ta hay sao? Lúc trước nhìn Cố Doanh Tích chơi trò dã ngoại với kẻ nào đó trước mặt mọi
người, giờ lại nhìn thấy cái cảnh này của Ninh Vân Thành, khóe miệng
Ninh Vân Hoan nhịn được không co rúm lại, trong nội tâm cô nghĩ đến sau
này Ninh Vân Thành mà biết được mục tiêu của hắn đã sớm bị người khác ăn trước thì vẻ mặt y lúc đó sẽ như thế nào nhỉ?
(*) Ý nói về tư chất cơ thể, trong tiên hiệp người ta hay gọi là “trời sinh mị cốt” đó.
Ở Đế đô này tuy thân phận của Ninh Vân Thành không cao, nhưng y lại
tâm cao khí ngạo, chơi gái cũng không giống với người khác. Kiếp trước,
lý do mà Cố Doanh Tích có thể mê hoặc y đến mức thần hồn điên đảo, ngoại trừ chuyện nữ chính Cố Doanh Tích có cơ thể thiên phú dị bẩm ra, chủ
yếu là vì Ninh Vân Thành là người đàn ông đầu tiên của Cố Doanh Tích.
Hôm nay người đàn ông đầu tiên của Cố Doanh Tích đã là người khác, không biết khi Ninh Vân Thành và cô ả Có Doang Tích kia có một chân với nhau
(làm tình nhân) có thể bởi vì chuyện này mà tức ghen tức đến chết hay
không đây?
Khi nội tâm Ninh Vân Hoan đang còn thống khoái, thì khóe mắt người nữ đang say mê trong nhục dục và kêu khàn cả giọng kia lơ đãng thấy được
thân ảnh Ninh Vân Hoan ngoài cửa sổ, cho nên ả giật mình kêu lên một
tiếng, theo bản năng đẩy thân thể Ninh Vân Thành đang nằm úp sấp trên
người mình ra.
Có lẽ đang ở lúc sắp tới đích, Ninh Vân Thành không ngờ người nữ kia
bỗng dưng nổi điên, tháng cái bị cô ta đẩy ngã lảo đảo. Vốn hai người
đang nằm trên mặt đệm salon, chỗ cũng không rộng, thân thể Ninh Vân
Thành vừa bị cô ta đẩy thì cũng ngả ngửa ra sau, cái mông từ trên salon
rơi xuống đất. Khó khăn lắm mới chống tay ổn định lại cơ thể, chẳng qua
là cái cây gậy mới ở trong thân thể người nữ kia thoáng cái lộ ra rõ mồn một. May mắn là Ninh Vân Hoan đã có dự đoán trước nên từ lúc người đàn
bà kia thét chói tai đã quay người đi chỗ khác, nếu không nhìn thấy một
màn này thì còn không bằng tự chọc mù hai mắt.
“Bên ngoài có người…” Người nữ kia giật mình cả kinh mà kêu lên một
tiếng, một lát sau thì tiếng mắng chửi của Ninh Vân Thành vang lên. Có
lẽ vì chuyện tốt bị phá hỏng giữa chừng nên hắn rất tức giận, thanh âm
cài dây thắt lưng truyền đến rõ rang vào tai Ninh Vân Hoan, đột nhiên
trong nội tâm cô nảy ra một ý niệm, Ninh Vân Thành ở bên trong đã kéo
quần lên, cô lại không ngại ngùng mà quay phắt người lại, Ninh Vân Thành ở bên trong càng mắng lớn hơn:
“Sao mày đột nhiên trở về làm cái gì?”
Lúc này người nữ kia vội vàng mặc lại quần áo, chuyện tốt bị người
khác phá hỏng, dù da mặt có dày như thế nào thì cũng cũng cảm thấy xấu
hổ, hơn nữa thần sắc lúc này của Ninh Vân Hoan rất tỉnh táo, càng khiến
cho người ta cảm thấy cổ quái.
“Thành, cô gái này là ai?” Ninh Vân Hoan điều chỉnh biểu lộ trên mặt
một chút, thoắt cái vọt vào trong, không chút nghĩ ngợi liền đẩy người
phụ nữ quần áo không chỉnh tề mà quát mắng: “Mày dám câu dẫn người đàn
ông của bà à!”