Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng sắc mặt Lâm Mẫn lại càng lạnh như băng,
tay vốn đang duỗi ra lại gấp vào vuốt vuốt tóc, bên khóe miệng chứa một
tia lãnh đạm, vui vẻ:
“Tư sắc như vậy, con cũng có thể để ý? Khi nào thì mẹ dạy ra ánh mắt con kém như vậy?”
Lâm Mẫn hết lần này đến lần khác làm khó dễ, Ninh Vân Hoan nghe được,
trong lòng bị đả kích lớn. Ba Lan ở một bên khẽ nhíu chân mày, chỉ là
trong ánh mắt có chút điện mà thôi, sau đó lại biến thành bộ dáng lạnh
nhạt như trước.
Lan Lăng Yến vô cùng bao che khuyết điểm, người mà hằng ngày anh đều
nâng trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng sợ tan, làm sao có thể để
người khác tới làm lãng phí. Ánh mắt anh lạnh xuống, che chở Ninh Vân
Hoan lùi về sau hai bước, nho nhã lễ độ nói:
“Xin hỏi mẹ một chút, chẳng biết người đã dạy ánh mắt của con lúc nào? Có lẽ là trong lúc mẹ ngủ mơ sao?”
Bộ dạng mắt xếch của anh và ba Lan rất giống nhau, như cười như không,
đôi lông mày anh tuấn kia ép cực thấp xuống gần mắt, mang theo một loại
cảm giác bén nhọn, Lâm Mẫn giống như nhìn thấy chồng lúc còn trẻ, ngẩn
người, khẽ hoảng hốt trong chốc lát, bà nhớ tới năm đó chồng bà vẫn
không thể hoàn toàn khống chế tâm tình lúc nổi giận, bộ dáng chính là
như vậy.
So với chồng bà thì những gì Lan Lăng Yến làm được còn tốt hơn, thật ra
sinh được một đứa con trai, không phải là không có thời điểm Lâm Mẫn cảm thấy kiêu ngạo, đúng là tình cảm của hai mẹ con luôn không thật là tốt, Lâm Mẫn từng nghĩ muốn tới gần con, cũng không ngờ không đợi được đến
lúc bà có cách để đến gần, bên cạnh con đã có một người có thể làm cho
nó bật cười.
Nhất thời trong lòng Lâm Mẫn cảm thấy không thoải mái, đợi đến lúc lấy
lại tình thần, nhớ lại con trai vì một người phụ nữ mà đối chọi gay gắt
với bà, ánh mắt bà càng thêm u ám.
Rốt cuộc là đi theo ba Lan nhiều năm như vậy, không biết đã xông pha qua biết bao mưa gió, lúc này mặc dù trong lòng Lâm Mẫn giận dữ, nhưng vẻ
mặt cũng không biểu hiện ra chút nào, chỉ coi như không nghe được ý mỉa
mai trong lời nói của Lan Lăng Yến, lui về phía sau một bước, cười nói:
“Ninh tiểu thư, nghe nói tiểu Cửu đã cùng cô kết hôn. Đúng là không biết trước khi kết hôn, cha mẹ Ninh tiểu thư có dạy cô hay không? Hôn nhân
đại sự, vẫn phải là nói một tiếng với cha mẹ.” Lâm Mẫn khẽ cười, ánh mắt rét run:
“Hoặc là cha mẹ Ninh tiểu thư đã biết, nhưng căn bản liền đồng ý Ninh tiểu thư làm như vậy?”
Vừa nghe lời này, trong lòng Ninh Vân Hoan cũng cảm thấy không cao hứng, lúc trước muốn kết hôn cũng không phải là do cô nghĩ, cô cũng là bị Lan Lăng Yến bức cho vội vã, hiện tại Lâm Mẫn lại lộ ra bộ dạng giống như
nhà mình nhìn trúng gia thế của Lan Lăng Yến nên lập kế muốn gả cho anh. Sắc mặt Ninh Vân Hoan có chút khó coi, vừa muốn mở miệng thì ba Lan
ngồi ở một bên tay cầm cái tẩu, tay cầm ly rượu mới đứng lên. Đưa tay
nắm bả vai Lâm Mẫn, ánh mắt có chút rét run:
“Mẫn Mẫn, em uống rượu say.”
Bị chồng chơi chiêu như vậy, Lâm Mẫn dừng một chút, nở nụ cười: “Ông xã! Anh có biết hay không, vị Ninh tiểu thư này đúng là người có bản lãnh,
còn dám bạt tai Thiến Thiến của chúng ta, nếu không phải là Thiến Thiến
gọi điện thoại nói cho em, em còn thật không biết ánh mắt con trai chỉ
có như vậy mà thôi.”
Lan Lăng Yến mặt lạnh lôi kéo Ninh Vân Hoan, muốn xoay người đi: “Ánh
mắt của con chỉ có như vậy, có thể thấy được ánh mắt của mẹ cũng không
khác mấy.” Lâm Mẫn không có ánh mắt mới tìm được người chồng như vậy rồi lại sinh ra thêm một đứa con trai không có ánh mắt, Lan Lăng Yến đi một vòng lớn đâm Lâm Mẫn một hồi, Lâm Mẫn kịp phản ứng, sắc mặt lập tức khó coi. Lúc này đám người Lâm gia đang có chút lúng túng, bỗng nhiên một
hồi xôn xao, một tiếng kinh hô vang lên, đám người bị chen lấn ra, một
bóng người cầm bình sữa lảo đảo đánh tới, “phù phù” một tiếng liền đụng
phải Ninh Vân Hoan. Toàn bộ sữa đổ lên người cô không nói, lại còn muốn
đưa tay lên nắm lấy ngực Ninh Vân Hoan.
May mắn Lan Lăng Yến phản ứng nhanh hơn, một tay kéo Ninh Vân Hoan có
chút ngây người về bên cạnh mình, nhưng bóng người kia vẫn bắt lấy tay
Ninh Vân Hoan như cũ, gom hết sức lực cắn một cái. Ninh Vân Hoan hít vào một hơi khí lạnh, còn chưa kịp đẩy hắn ra thì bóng người cao lớn liền
tự mình té ngã đặt mông lên mặt đất, giống như là vừa rồi Ninh Vân Hoan
đẩy hắn té, khóc lên:
“Sữa của tôi…”
Mộ Thiệu Hoa vốn đang đứng bên cạnh Lâm Mậu Sơn xem kịch vui giờ lại có
chút ngồi không yên. Ninh Vân Hoan cũng nhận ra được người đàn ông đang
té lăn dưới mặt đất kia, cái bộ dạng mắt mũi, dung mạo có chút xinh đẹp
này không phải là người giả ngu ở đời trước Mộ Cẩn Ngôn thì còn là ai
nữa?
Lúc này tay cô đã được bỏ ra, Lan Lăng Yến kéo tay cô nhìn vào lòng bàn
tay, thấy một hàng dấu răng in trên đó đã có chút rớm máu, lập tức nắm
chặt quả đấm muốn đi lên. Ba Lan vốn đang ngăn đón vợ, nhìn thấy tình
huống này, liền ngậm cái tẩu vô trong miệng, đi nhanh tới trực tiếp chụp Lan Lăng Yến lại, tùy tiện kéo quấn quít vào tay anh, sau đó lấy cái
tẩu xuống cười:
“Làm sao vậy?”
“Sữa của tôi, trả sữa cho tôi.”
Ninh Vân Hoan chứng kiến bộ dáng nắm tay lúc này của hai cha con Lan
Lăng Yến, mí mắt giựt giựt, một tay Lan Lăng Yến ôm lấy cô, một tay kia
bị ba Lan vòng tay vào. Nếu mà phong thái nhẹ nhàng của ba Ninh đang lôi kéo một mỹ nữ thì đó là hình ảnh cực kỳ kích thích ánh mắt, mà kéo một
người đàn ông còn có thể trấn định tự nhiên như vậy thì…, khóe miệng
Ninh Vân Hoan co giật, đã nói không ra lời.
Hai cha còn này cơ hồ cao bằng nhau, nhìn ra được dáng người Lan Lăng
Yến giống như cha, hai người đàn ông đẹp trai không cùng độ tuổi ý nhị
đứng cùng một chỗ, đột nhiên trong đầu Ninh Vân Hoan sinh ra ý niệm là
mình có cần phải ảm đạm rời đi hay không.
“A? Anh Mộ, đây là nhị công tử nhà anh sao?” Ba Lan cười cười, quay đầu gọi Mộ Thiệu Hoa tới.
Vốn là Mộ Thiệu Hoa chứng kiến con trai mình giống như bị Ninh Vân Hoan
đẩy ngã xuống mà có chút nổi giận, giờ nình thấy ba Lan nở nụ cười,
trong lòng có chút bất mãn lại có chút lúng túng.
Cả đời ông thuận buồm xuôi gió trên con đường chính trị, mà còn sinh ra
đứa con lớn kiệt xuất không thua bản thân, có thể nói cả đời này nếu
không phải có sự tồn tại của Mộ Cẩn Ngôn thì cuộc đời ông là hoàn mỹ,
không có điểm nhơ nào. Cũng bởi vì năm đó Mộ Thiệu Hoa quá coi trọng
công việc mà bỏ qua con trai, cuối cùng khiến cho nó sau khi bị thương
dẫn tới sốt cao không lùi mà đốt thành ngốc luôn, trong lòng ông vẫn
luôn áy náy với đứa con trai này, cũng chính là bởi vì như thế, ông có
con trai lớn và đứa nhỏ làm cho người ta đau lòng này là được, sau đó
cũng không có sinh thêm.
Với địa vị của Mộ gia, theo lý mà nói không có ai dám không có mắt mà
nhắc đến đứa con nhỏ ở trước mặt ông, có thể ba Lan không biết, ở nước
ngoài ông cũng xem như là nhân vật có thể một tay che trời, về Hoa Hạ
lại cưới Lâm gia đại tiểu thư, như Mộ gia chỉ có thế lực ở Hoa Hạ mà
không có kéo gia tộc ra nước ngoài được, hẳn là ông nhìn không thuận
mắt.
Bởi vậy khi người nói chuyện là ba Lan, Mộ Thiệu Hoa cũng không dám trở
mặt, nhưng trong lòng lại có chút bất mãn với đứa con thứ hai mà ông
nhắc tới, lại xem bộ dáng nó ngồi dưới đất khóc rống lên, Lâm gia tổ
chức gia yến, mời tới đều là nhân vật có mặt mũi lớn, lúc này bị mọi
người thấy cảnh con trai ngồi dưới đất, Mộ Thiệu Hoa chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, có chút không ngẩng đầu lên được.
Mặc dù ông có thể mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhưng trước mặt đứa con trai này lại không có biện pháp nào.
“Anh Mộ đúng là hổ phụ vô khuyển tử, con trai lớn thông minh nhanh nhạy, con thứ lại thiên chân hồn nhiên như thế, làm cho người ta trìu mến.”
Ba Lan nói xong lời này, cười ha ha hai tiếng rồi đưa tay sờ sờ đầu Mộ
Cẩn Ngôn đang ngồi dưới đất, bộ dạng đối đãi với đứa bé, da mặt Mộ Thiệu Hoa căng cứng.
“Anh Lan quá khen.” Lời này giống như là Mộ Thiệu Hoa nặn từ trong hàm
răng đi ra, nói xong mới quay đầu quát khẽ vợ ông đứng đây từ lúc nào:
“Còn không mau đưa nó đi, thật mất mặt, xấu hổ!”
Tuy nói Lâm gia và Mộ gia có quan hệ thông gia, nhưng con của mình làm
xấu hổ như vậy, trong lòng Mộ phu nhân đương nhiên là mất hứng, bà cũng
không bỏ được con trai, nhất là bà luôn luôn nâng con trai trong lòng
bàn tay, có thể lại hận Ninh Vân Hoan, vừa rồi Mộ Cẩn Ngôn chính mình
làm động tác ngã xuống đất, nhưng ai nhìn thấy cũng giống như Ninh Vân
Hoan đẩy hắn ngã xuống. Lúc Mộ phu nhân dụ dỗ kéo con trai lên, ánh mắt
oán độc nhìn thoáng qua Ninh Vân Hoan.
Ninh Vân Hoan cảm thấy tay hơi đau, lúc này trong lòng cô có nhận thức hoàn toàn mới về ba Lan.
“Đợi chút đi, lát nữa ta đi cùng.” Ba Lan khẽ cong khóe miệng, trên mặt
lộ ra vui vẻ mê người, gật đầu nhẹ với mọi người xung quanh, lúc này mới kéo con trai tới gần nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Lan Lăng Yén đen nhánh, lúc này mới rút tay từ trong khủy tay
ông ra, vừa lắc lắc tay vừa nén xúc động muốn xé ống tay áo: “Lâm gia
không chỗ cho ba ở?”
“Ha ha ha, tiểu Cửu, con thật nghịch ngợm!” Ba Lan vỗ vỗ bả vai của Lan
Lăng Yến, hào sảng cất tiếng cười to. Đôi mắt Lan Lăng Yến lạnh lùng
nheo lại, môi mỏng mím thành đường thẳng: “Thật đa tạ ba khen ngợi.”
Tuy nói chuyện với ba Lan cũng không khoái trá, nhưng ba Lan đã nói như
vậy với Lan Lăng Yến, hai người Ninh Vân Hoan tự nhiên cũng không có
cách nào rời đi trong lúc này.
Lâm Mậu Sơn ngồi bất động đầu bên kia nhìn hai người đùa giỡn hồi lâu,
sau đó cho người đến tìm Lan Lăng Yến đến nói chuyện cũ, mà vài người
phụ nữ trong Lâm gia tuổi tác không giống nhau lại đến lôi kéo Ninh Vân
Hoan đến chỗ khác của biệt thự chúc mừng hôn sự.
Bởi vì chuyện Lâm Thiến lúc trước, nên Ninh Vân Hoan đối với người của
Lâm gia cũng có nhiều vướng mắc ở trong lòng, nhưng ngoài dự liệu, chủ
mẫu Lâm gia hiện tại Mộ Thạnh cũng không phải là một người khó chung
đụng. Bà cũng không có vẻ đẹp bên ngoài sắc bén như con gái Lâm Mẫn,
ngược lại là bộ dáng ôn nhu thân thiết. Mộ Thạnh năm nay sáu mươi tuổi,
bà vốn là cô của Mộ Thiệu Hoa, năm đó dựa vào liên hôn giữa hai nhà mà
gả đến Lâm gia. Hôm nay mặc dù tuổi đã lớn, sinh được mấy người con
nhưng trên người bà lại có loại khí chất mà phụ nữ trẻ tuổi không có
được, rất dễ làm cho người ta cảm thấy yêu mến.
“Đứa nhỏ này, đều do tiểu Cửu che dấu, liên tục không có mang tới cho
chúng ta xem một chút, Lâm Thiến tính cách như đứa bé, nếu như nó có chỗ nào làm không đúng, con đến đây nói cho bà ngoại biết, bà giúp con xả
giận.”