Editor: Gà
Mộ Minh Lệ kéo tay Ninh Vân Hoan vỗ nhẹ, nhìn thấy tay cô có dấu răng lập
tức sắc mặt có chút khó coi nhìn thoáng qua Mộ phu nhân:
“Ta cảm
thấy nên dạy dỗ lại Cẩn Ngôn thật cẩn thận, tuy rằng bây giờ nó không
hiểu chuyện, nhưng cũng phải biết một ít quy củ, một đứa bé bảy tám tuổi cũng không gặp ai cũng cắn như thế, con xem cánh tay này, cắn thành
dáng vẻ như thế còn gì nữa?”
Tiếng nói của Mộ Minh Lệ ở Mộ gia
rất có phân lượng, hơn nữa bà lại gả cho người không tầm thường, người
Mộ gia muốn bà dạy dỗ họ còn không kịp, sao dám đắc tội với bà chứ, tuy
trong lòng Mộ phu nhân bất mãn tiểu bối như cô nhưng trước mặt lại bị vì trưởng bối này giáo huấn, đành phải cắn răng nhẫn nhịn xuống, nhỏ giọng nhận lỗi:
“Bác, quay về con sẽ dạy lại nó.”
“Dạy quy củ
cho tốt vào, nếu không được, đưa đến chỗ Lâm Sâm đi, là chú họ, khẳng
định nó sẽ dạy bảo Cẩn Ngôn tử tế, ta cảm thấy không có vấn đề gì, đều
do các con nuông chiều, nâng niu nó quá nên mới xảy ra vấn đề này.”
Trước tiên, Mộ Minh Lệ giáo huấn Mộ phu nhân hai câu, sau khi xả giận
cho Ninh Vân Hoan xong, mới cười nói: “Con đừng so đo với nó, chuyện
này, bà ngoại sẽ làm chủ cho con, hai ngày này đừng để miệng vết thương
dính nước, ta cho người đến xem, chắc chắn sẽ không để lại sẹo.”
Ninh Vân Hoan liên tục gật đầu, nhìn vài người Lâm gia phía trước, nhưng
hiện tại cũng không vì Mộ Minh Lệ nói hai ba câu liền sinh ra hảo cảm
với bọn họ.
Người trong giới thượng lưu đều như thế, lời nói có
thể lừa gạt mười phần, cô cũng không muốn dễ tin vào lòng người như vậy, nên nói chuyện luôn hết sức cẩn thận. Mộ Minh Lệ thấy thái độ cô như
vậy cũng không để ý, nói vài câu, ngược lại như lơ đãng hỏi:
“Đúng rồi Hoan Hoan, ta nghe tiểu Cửu nói vì con mà nó có xung đột với họ Cố
nào đó, lần trước còn đụng phải Cẩn Ngôn, đúng không?”
Thân phận
Cố Doanh Tích như thế nào những người này sao không điều tra rõ ràng
chứ, chẳng qua vì ngốc tử nhà họ khó khăn lắm mới thích một cô gái, mà
không phải là một món đồ chơi hoặc lấy cha mẹ ra làm trò chơi cho hắn,
hai vợ chồng Mộ Thiệu Hoa đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.
“Đúng vậy.” Không biết vì sao Mộ Minh Lệ đột nhiên lại hỏi đến chuyện của Cố
Doanh Tích. Nhưng Ninh Vân Hoan nghĩ vẫn nên thành thật trả lời, Mộ Minh Lệ dừng một lát rồi nói:
“Ta có thể hỏi vì sao cô ta lại đắc tội với con không?” Nói xong, Mộ Minh Lệ thấy dáng vẻ Ninh Vân Hoan kinh
ngạc, lại nói: “Cẩn Ngôn nhà chúng ta từng cứu cô ta, con có biết, Cẩn
Ngôn không giống những đứa nhỏ khác, nếu đã xảy ra chuyện gì, chú Mộ và
dì Nhiếp của con nhất định sẽ vô cùng thương tâm.
Mộ Minh Lệ hoài nghi Cố Doanh Tích có dã tâm hay không, muốn cố ý tiếp cận Mộ Cẩn Ngôn.
Dù sao gia đình giống như bọn họ, không biết có bao nhiêu người chủ động
bước lên lấy lòng cầu này cầu nọ. Tuy rằng trước mắt nhìn Cố Doanh Tích
không giống cô gái có lòng như vậy. Nhưng gần đây ả ta vẫn tìm Mộ gia
vay hai mươi vạn. Điều này làm cho trong lòng Mộ phu nhân kinh ngạc, nếu chỉ là một số tiền cỏn con cũng không sao cả, xem như bỏ tiền mua món
đồ chơi cho con trai, nhưng nếu Cố Doanh Tích có tâm tư khác thì sao.
Hơn nữa con của họ kính trọng ả như vậy, đến lúc đó Mộ gia lo sợ sẽ
khiến Mộ Cẩn Ngôn bị thương.
Nghe rõ ý tứ của Mộ Minh Lệ, cũng rõ lý do bà đến nói chuyện với cô, trong lòng Ninh Vân Hoan khẽ động, nhịn không được nở nụ cười.
Đời trước quan hệ của Cố Doanh Tích và Mộ Cẩn Ngôn không phải là anh hùng cứu mỹ nhân, ngược lại vì ở yến hội,
mọi người bí mật khi dễ Mộ gia nhị công tử thì Cố Doanh Tích xem không
vừa mắt, bảo vệ hắn như một đứa em trai. Ngược lại ả bị chỉnh đến vô
cùng chật vật.
Trong một khắc đó, Mộ Cẩn Ngôn liền để ả trong
lòng, lúc nào cũng chú ý đến ả, thậm chí sau này khi ả bị mấy người đàn
ông khác ức hiếp, vì giúp ả mà không tiếc bại lộ thực lực của mình sớm
như vậy. Cuối cùng có thể trở thành một trong số những người đàn ông của ả, tình cảm của Mộ Cẩn Ngôn đối với Cố Doanh Tích phức tạp nhất, mà
người này cũng vô cùng khó chơi.
Đời này Ninh Vân Hoan không theo kịch bản kiếp trước, nguyên nhân Cố Doanh Tích gặp Mộ nhị công tử lần
đầu cũng bắt đầu thay đổi, rất nhiều việc dường như đã thay đổi. Đời
trước, vì Cố Doanh Tích biết hai người Ninh Vân Thành và Tạ Trác Doãn
nên mới có cơ hội đặt chân vào thế giới mà ả chưa từng bước vào, sau này biết thêm ba người nữa, được họ giới thiệu, rồi tiến vào xã hội thượng
lưu, cuối cùng gặp được Mộ Cẩn Ngôn, vì Mộ Cẩn Ngôn có quan hệ với Lâm
gia nên biết được Lan Lăng Yến, từ đó chỉ một lòng hướng về anh.
Nhưng mà lần này Cố Doanh Tích đã biết Lan Lăng Yến trước rồi, rồi sau đó vì
có quan hệ với Lan Lăng Yến mà gặp Mộ Cẩn Ngôn, những người mấu chốt
trong đó vẫn chưa xuất hiện.
Trừ hai anh em đang ở nước ngoài ra, mặt khác còn có một người Anh ở Brooklyn chỉ nghe tên hắn mà chưa bao
giờ thấy mặt, nhưng bây giờ Mộ Cẩn Ngôn khéo thế nào lại gặp Cố Doanh
Tích trước.
Cho dù số mệnh đã định họ là tình yêu, Ninh Vân Hoan
nghĩ, bản thân cô phải khiến hắn thất bại, mặc kệ có thể tách tình yêu
của Cố Doanh Tích và Mộ Cẩn Ngôn ra hay không, ít nhất cũng làm cho
người Mộ gia biết rõ ngọn nguồn, không nên giống kiếp trước họ đều không hề phòng bị Mộ Cẩn Ngôn, cuối cùng khiến Mộ Cẩn Ngôn trở thành người
chiến thắng cuối cùng của Mộ gia, không những tiếp thu toàn bộ Mộ gia,
cuối cùng còn trở thành hậu thuẫn cường đại của Cố Doanh Tích.
Kiếp này nếu không làm bạn với Cố Doanh Tích, lại vì Lan Lăng Yến, Cố Doanh
Tích chắc chắn sẽ hận cô, Ninh Vân Hoan cảm thấy bản thân nên làm một ít chuẩn bị trước đã.
Nghĩ vậy, cô dừng một hồi lâu, sắc mặt của đám người Mộ Minh Lệ đã dần ảm đạm, Ninh Vân Hoan mới thở dài nói:
“Đúng ra ba mẹ đã từng dạy không nói xấu sau lưng người khác, nhưng trưởng
bối có chuyện, con cũng không dám không nói. Chuyện khác của vị Cố học
tỷ này thì con không biết, nhưng đối với phương diện đàn ông, chị ta có
phương pháp rất đặc biệt, không chỉ dụ dỗ anh hai con cam nguyện cùng
sống cùng chết với chị ta, hơn nữa còn vô cùng cuồng dại chị ta. Con
nghe Cửu ca từng nói, Mộ nhị công tử đã cứu chị ta, bản thân con vì Cửu
ca, nên mới nhắc nhở Mộ phu nhân ngài một câu, trăm ngàn lần phải trông
coi hai vị công tử thật cẩn thận.”
Ninh Vân Hoan nói đến đây, đưa vết thương trên tay lên môi khẽ thổi: “Con nghĩ vừa nãy Mộ nhị công tử
biết con có thù oán với chị ta, nên mới đến trút giận thay chị ta.”
Nói xong, biểu tình Mộ phu nhân có chút xấu hổ, đồng thời vẻ mặt cũng hoài
nghi, nhưng bà ta tin con trai bị ngốc, bất mãn khi Ninh Vân Hoan nhân
cơ hội cáo trạng con mình, miễn cưỡng nở nụ cười:
“Chỉ sợ con suy nghĩ nhiều rồi? Tính cách Cẩn Ngôn của chúng ta từ nhỏ đã không tốt,
sao có thể cố ý trút giận thay cô ta được?” Hơn nữa Cố Doanh Tích là thứ gì, có tư cách gì khiến con mình trút giận thay.
Khóe mắt nhìn
thấy ở cửa hình vòm treo chúc mừng hôn lễ có một thanh niên thân hình
cao lớn dựa lưng vào vách tường hút thuốc lá, bỗng nhiên Ninh Vân Hoan
nở nụ cười, cố ý đề cao âm thanh, giả vờ giật mình:
“Cái gì? Mộ
phu nhân nói như thế? Con nghĩ có người cố ý hãm hại sau lưng nhị công
tử đó! Con thấy nhị công tử rất tốt mà, nói chuyện trật tự rõ ràng, ánh
mắt thanh chính, vừa rồi không làm chuyện gì khác thường, do người bên
ngoài hiểu lầm hắn, sau lưng nói vài câu, có thể tìm ra được vài người
để làm chứng cho chuyện này không?
Ninh Vân Hoan không trực tiếp
nói Mộ Cẩn Ngôn giả ngu, dù sao qua nhiều năm như vậy, hắn chịu đựng lâu đến thế, bị người cười nhạo khi dễ nhiều năm, mặc kệ thủ đoạn giả ngu
của Mộ Cẩn Ngôn như thế nào, tóm lại khả năng nhẫn nại của hắn thật sự
kinh người. Người Mộ gia không hề nghi ngờ chuyện hắn bị ngốc, nếu cô
nói trắng ra, không chỉ khiến Mộ Cẩn Ngôn càng thêm phòng bị với cô mà
sau lưng còn muốn hạ độc thủ, chắc chắn người Mộ gia sẽ không tin tưởng
lời cô nói, chỉ nghĩ cô cố ý cười nhạo Mộ Cẩn Ngôn mà thôi.
Đối với người thông minh, chỉ cần nói một chút là đủ, ngược lại nói nhiều quá cũng không tốt.
Hơn nữa Ninh Vân Hoan tin tưởng, lời nói vừa nãy của cô cố ý muốn Mộ Cẩn
Chi nghe được, nếu anh ta thực sự có ý nghĩ như vậy, khẳng định sẽ hoài
nghi rồi đi điều tra Mộ Cẩn Ngôn, bất kể như thế nào, chỉ cần anh ta cố
tình đi thăm dò, dù Mộ Cẩn Ngôn có cẩn thận đến đâu cũng sẽ lộ ra một ít dấu vết, chỉ cần anh ta có phòng bị, sẽ gắt gao nhìn chòng chọc Mộ Cẩn
Ngôn, cả đời này Mộ Cẩn Chi sẽ không dễ sụp đổ, nếu Mộ Cẩn Ngôn muốn
được như đời trước, cuối cùng còn tùy ý đến chỉnh cô, cũng không dễ dàng vậy đâu!
Nghĩ đến đời trước Mộ Cẩn Ngôn và Bruce Green giam lỏng cô ở nước ngoài không cho phép về nước, sau đó còn chế nhạo và uy hiếp, Ninh Vân Hoan lập tức nở nụ cười lạnh.
“Con nói cũng đúng.” Mộ
phu nhân nhìn Ninh Vân Hoan thuận mắt hơn nhiều, bất kể ra sao, chuyện
con thứ là kẻ ngốc luôn khiến mọi người cười nhạo Mộ gia, bà ta cũng rất hận khi người ta nhắc đến chuyện con thứ của mình, nhưng bây giờ Ninh
Vân Hoan luôn nói con bà ta không ngốc, cũng giải thích rõ hành vi của
Mộ Cẩn Ngôn khiến trong lòng Mộ phu nhân thoải mái không ít, ánh mắt
cũng không giống như lúc nãy, nói chuyện với cô trở nên nhu hòa hơn một
chút.
Ninh Vân Hoan cười cười, ngược lại cảm thấy mắt những người này đều mù hết rồi phải không, hay vì Mộ Cẩn Ngôn là nam chủ của cuốn
thịt văn này, chuyện hắn giả ngu là ngụy trang bình thường của hắn, mặc
kệ hắn giả kém như thế nào, cũng không ai phát hiện được!
Một
người bị cho là kẻ ngốc, nhưng chưa bao giờ chảy nước miếng lại chưa ăn
bùn đất, càng không làm chuyện đần độn, quá lắm đôi lúc cố ý phản ứng
chậm vài nhịp nói vài lời ngốc nghếch, như vậy có thể lừa hết mọi người
luôn rồi ư! Những người khôn như khỉ này, đều bị Mộ Cẩn Ngôn lừa gạt,
thậm chí Mộ Cẩn Chi được xưng là ngôi sao mới trên bầu trời chính trị
cũng bị hắn giam lỏng ở nước ngoài hết nửa cuộc đời, kiếp trước đầu óc
của những này đến cùng là bị sao vậy?