Ninh Vân Hoan trước
đây có thể xem là nhân vật nổi bật bậc nhất trong lớp, nếu không phải là sau này bởi vì xuất ngoại cho nên mọi người mới dần quên đi cô, thì
không chừng lúc này cô đã là một trong những nhân vật nổi danh Đế Đô
rồi, nhưng lúc này cô trở về, lại thêm lời nói của Phó Viện, làm cho
những bạn học này nghĩ lại những chuyện xảy ra trong một năm qua, đều tò mò nhìn chằm chằm phía bên này.
”Mình vốn dĩ có việc muốn nói
với cậu, nhưng có lẽ là cậu đã biết rồi! Tạ công tử hiện nay đã không
còn là người kế thừa nhà họ Tạ nữa rồi, cậu đã biết chưa?” Phó Viện nói
tới đây, có chút vui sướng khi người gặp họa, năm đó người nổi tiếng như Tạ Trác Doãn tới tìm Ninh Vân Hoan làm cho cô ta cảm thấy chua xót ghen tỵ, nhưng sau đó đi kèm với sự xui xẻo của Tạ Trác Doãn, cô ta giống
như tìm thấy điểm cân bằng, lúc này nói ra là cố tình muốn kích thích
Ninh Vân Hoan, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của cô ngay cả một chút phản ứng
cũng không có, liền cắn cắn môi, cố ý nói lớn tiếng:
”Hoan Hoan,
cậu biết không? Những người ở huyện Bình Sơn Thành Giang Tân cũng tới,
nửa tháng trước đã tới rồi, nói là do cậu không gửi tiến tới đó, những
học sinh ở đó còn đang đợi tiền cậu gửi để đóng học phí đi học, một năm
nay cậu đều không gửi tiền tới đó, họ cho rằng cậu xảy ra chuyện gì, đặc biệt vội vàng tới đây tìm cậu, sau khi đến Đế Đô không tìm thấy cậu
đâu, suýt nữa lưu lạc đầu đường bị người khi dễ, may mà họ gặp được
mình.”
Lúc Phó Viện nói tới đây, cả khuôn mặt đắc ý, Ninh Vân
Hoan thực sự không ngờ có người lên Đế Đô tìm mình, lúc này mới dừng lại động tác sửa sang sách vở trong tay mà ngẩng đầu lên nhìn cô ta một
cái, người vừa rồi tay trong tay với Phó Viện lúc này mới bước tới, có
chút hiếu kỳ hỏi:
”Viện Viện, người huyện Bình Sơn nào vậy?” Cô
gái này là tiểu thư Lý gia năm nay mới chuyển từ nước ngoài về đại học
Đế Đô, tính cách ôn nhu thiện lương, Phó Viện rất nhanh đã kết bạn với
Lý tiểu thư này, giao tình của hai người vô cùng thâm sâu, lúc này Phó
Viện khơi mào ra truyện kia, không thấy Ninh Vân Hoan đáp lời đang cảm
thấy phiền chán, lại thấy Lý Phán Phán kia chủ động mở lời, trong lòng
Phó Viện vui vẻ, hất hất cằm, chỉ vào Ninh Vân Hoan nói:
”Phán
Phán, đây là bạn tốt trước kia của mình Ninh Vân Hoan, cậu gọi cậu ấy
Hoan Hoan là được, mặc dù gia đình nhà Hoan Hoan có tiền, nhưng cậu ấy
là người tốt lắm, lúc đầu để dành tất cả tiền tiết kiệm được, giúp đỡ
mười đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn tại huyện Bình Sơn, cho mấy đứa nhỏ
được đi học được ăn cơm, những người đó đều vô cùng sùng bái cậu ấy,
nhưng năm ngoái Hoan Hoan được trường học cử đi nước ngoài làm sinh viên trao đổi, có lẽ là cậu ấy quá bận, cho nên quên không gửi tiền cho
những đứa trẻ đáng thương kia, do đó bọn nhỏ không có tiền đi học, cho
nên mới lên thủ đô tìm cậu ấy, nhưng Hoan Hoan vẫn chưa trở về nước, gia đình của mấy học sinh kia vốn dĩ đã rất nghèo khó, nghe nói ngay cả
kinh phí lên thủ đô cũng là đi vay mới có, họ không tìm thấy người,
trong tay lại không có tiền, suýt nữa thì lưu lạc đầu đường xó chợ bị
người ta đánh đập, may mắn mình bắt gặp được họ!”
Phía sau câu
chuyện cô ta may mắn bắt gặp được những người đó không kể hết ra, nhưng
mọi người đều có thể suy đoán ra, khẳng định là những người kia may mắn
gặp được cô ta, Phó Viện sẽ lấy tiền ra cứu bọn họ chứ sao.
Thiếu nữ thuần khiết tên Lý Phán Phán kia nghe tới đây, đầu tiên là có chút
kính phục nhìn Phó Viện, sau đó mới cau mày nhìn Ninh Vân Hoan nói:
”Vốn dĩ làm từ thiện là chuyện tốt, trước đây cô đều làm rất tốt, tại sao sau này lại không thể tiếp tục kiên trì cơ chứ?”
Ninh Vân Hoan biết cô gái này, là cháu gái của một vị tướng trong quân đội ở thủ đô, con cháu Lý gia rất nhiều, nhưng lại không có con gái, cả nhà
đều mong muốn có một đứa con gái phấn điêu ngọc mài, bởi vậy đợi rất
lâu, trước khi Lý Phán Phán được sinh ra, cả Lý gia đều mong đợi cô gái
này, sau khi siêu âm xác nhận đúng là con gái, một trong những vị tướng
quân khai quốc đầu tiên đã đặt tên cho cô ta gọi là Phán Phán.
Cũng bởi vì gia thế nhà họ Lý không tầm thường, tại thủ đô được coi như một
nhân vật nổi danh vang dội, con cháu trong gia tộc đều có mặt ở khắp mọi nơi đảm nhiệm chức vụ, cho nên thế lực trong nhà rất lớn, đứa con gái
duy nhất Lý Phán Phán ở trong nhà rất được sủng ái, không chỉ có ba mẹ
cô ta thích cô ta, ngay cả cô dì chú bác anh em họ hàng đều xem cô ta
như bảo bối, đều rất sủng ái cô ta, điều này mọi người ở thủ đô đều
biết.
Có điều vị đại tiểu thư này được gia đình bảo vệ rất tốt,
tính cách thiên chân hồn nhiên, ở đời trước, vốn dĩ cô ta là một trong
những sinh viên trao đổi được cử sang Anh, mãi đến sau khi tốt nghiệp
mới trở về cưới thanh mai trúc mã của cô ta là một người họ Tần, gia
đình chồng của cô ta cũng có thế lực ngang bằng, nhưng chồng của cô ta
sau khi gặp được Cố Doanh Tích, liền nhất kiến chung tình, từ đó đối xử
lạnh nhạt với cô ta.
Có thể nói cô ta cũng là một trong những nạn nhân của Cố Doanh Tích, nhưng do thân phận lai lịch của nạn nhân này vô cùng cường đại, do đó ở đời trước, trước khi Ninh Vân Hoan chết đi thì
Lý Phán Phán này tuy sống không được hạnh phúc cho lắm, nhưng cũng không giống như những người phụ nữ khác bị Cố Doanh Tích hại cho thê thảm,
sau cùng rơi vào kết cục thê thảm.
Trước khi Ninh Vân Hoan chết,
mặc dù trong lòng cô ta không vui vẻ, nhưng vẫn sống trong cẩm y ngọc
thực, chỉ là thiếu đi sự yêu thương của người chồng mà thôi. Nhưng theo
kịch tình mà nói, loại gia đình như Lý gia, một khi đối đầu với nữ chủ,
chính là sau này có phát triển thế lực thế nào đi chăng nữa, gia thế có
thâm căn cố đế đến thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ bị nữ chủ nhổ cả gốc
lên mà thôi.
Thực ra trước đây Ninh Vân Hoan có ấn tượng rất tốt
đối với Lý Phán Phán, sau khi người chồng ở kiếp trước của cô ta bị cướp đi mất, cô ta cũng không hề oán hận, cũng không bị biến thành người xấu xa tính cách vặn vẹo, ngược lại cô ta vẫn luôn đơn thuần thiện lương
như cũ, e rằng cho đến cuối cùng cô ta cũng không hạ độc thủ với Cố
Doanh Tích, là một người thuần khiết hiếm có.
Nhưng lúc này Ninh Vân Hoan nghe thấy cô ta chỉ trích mình, trong lòng không thể vui vẻ nổi.
Đại tiểu thư Lý gia được mọi người sủng ái từ nhỏ tới lớn, từ trước tới nay cô ta chưa từng tiếp xúc, cưa từng cọ xát với mọi việc trong cuộc sống, cho nên luôn cho rằng thế giới này vô cùng chân thiện mỹ, lại thêm thói quen ai ai cũng sủng ái cô ta, cô ta liền cho rằng tất cả mọi người
trên thế giới này đều phải ưu ái cô ta như vậy, bộ dáng chỉ trích người
khác như điều đương nhiên, cũng không quản người ta có bao dung cô ta
như người nhà của cô ta hay không.
”Lý tiểu thư, tôi là người như thế nào cũng không cần cô đến chỉ trích.” Lời nói không khách sáo này
của Ninh Vân Hoan làm cho sắc mặt Lý Phán Phán trở nên đỏ bừng, cô gái
nhỏ có chút không biết làm sao mà nắn nắn những ngón tay, ánh mắt khiếp
sợ, nhìn giống như có chút tức giận, nhưng lại không biết nên làm như
thế nào để phản bác, bộ dáng giống như một chú thỏ đơn thuần, biểu tình
có chút giống với Cố Doanh Tích.
Nhưng đó là tính cách thật sự
của cô ta, tính cách này do người nhà chiều chuộng mà thành, chứ không
phải giả vờ như Cố Doanh Tích, cho nên Ninh Vân Hoan nhìn thấy dáng vẻ
này của cô ta, cũng không cảm thấy phiền chán như trước nữa, nhưng cũng
không thể vui vẻ lên được, nói xong liền không thèm để ý hai người họ
nữa, nhưng ánh mắt của Phó Viện lại sáng lên, giống như là bắt được
nhược điểm của Ninh Vân Hoan vậy, vội vàng lớn tiếng nói:
”Hoan Hoan, sao cậu lại như vậy, Phán Phán cũng là có lòng tốt, sao cậu lại nói với Phán Phán như vậy cơ chứ!”