Lúc này, sắc mặt
của Ninh Vân Hoan đỏ bừng, hai tay nắm thật chặt thành đấm. Nếu như bây
giờ Ninh Vân Thành đứng trước mặt cô, cô nhất định sẽ cho anh ta một cái tát! Chỉ vì thỏa mãn niềm vui của Cố Doanh Tích, anh ta sẽ thỉnh thoảng đưa cô ta ra nước ngoài chơi bằng máy bay riêng của mình. Ăn sung mặc
sướng, tiêu dao khoái hoạt. Theo như những gì mà Lan Lăng Yến nói, mỗi
lần dùng máy bay riêng, bay qua bay lại sẽ tốn rất nhiều tiền bạc, thêm
vào việc sau khi đám người đó qua nước ngoài thì giống như một bước lên
trời, coi Cố Doanh Tích như một nữ vương mà phục vụ, thử hỏi có cái nào
mà không lãng phí tiền bạc chứ?
Mà Tạ Trác Doãn lại là con trai
trưởng của nhà họ Tạ, nhà họ Tạ cũng rất giàu có, thế nhưng cũng không
chịu được cái kiểu một tháng tiêu đến mấy ngàn, thậm chí mấy triệu bạc.
Cho dù nhà họ Tạ có của cải giàu sang, phát triển qua vài chục năm, núi
vàng núi bạc hẳn phải vơi bớt hơn phân nửa! Huống hồ, tuy đám phú nhị
đại đó thích Cố Doanh Tích, vì cô ta mà vơ vét sạch của cải trong nhà,
nhưng bọn họ cũng chưa được thừa kế sản nghiệp của gia đình trong kiếp
trước! Đến bây giờ Ninh Vân Hoan mới hiểu. Để duy trì cuộc sống xa hoa
của Cố Doanh Tích, để lấy lòng một người phụ nữ như cô ta, tất cả bọn
đàn ông vây quanh đều nghĩ cách để kiếm thật nhiều tiền. Khó trách tên
đàn ông cặn bã như Tống Thanh Vân muốn chiếm hết của hồi môn của vợ
mình, không để lại cho người vợ thanh mai trúc mã một đồng nào. Khó
trách Ninh Vân Thành muốn tước bỏ quyền thừa kế của cô. Hóa ra, nguyên
nhân của tất cả sự việc chỉ là để cung cấp cho Cố Doanh Tích một cuộc
sống xa hoa như nữ vương!
Đáy lòng Ninh Vân Hoan trở nên lạnh lẽo. Cô cảm thấy kiếp trước mình sống không hề đáng giá chút nào.
Cái gọi là chị em tốt, dịu dàng lương thiện – Cố Doanh Tích lại là con
sâu hút máu trên cơ thể người khác. Những tên đàn ông vì cô ta thì không cần bàn tới. Ninh Vân Thành lại dám lừa gạt khiến cô từ bỏ quyền thừa
kế, khiến ba cô tức chết, sau cùng lại vì một người phụ nữ như Cố Doanh
Tích, cung cấp tiền bạc cho cô ta sống tốt, thỏa mãn niềm vui của cô ta! Rốt cuộc thì anh ta có nghĩ tới cô em gái này hay không? Anh ta lấy
lòng Cố Doanh Tích, vậy anh ta đặt người thân ở vị trí nào? Còn cả Cố
Doanh Tích không biết tốt xấu kia nữa. Cô ta ăn của cô, dùng đồ của cô,
nói chuyện với cô rất có khí khái, vậy mà cuối cùng lại hại cô chết thê
thảm!
”Em sao vậy?” Lan Lăng Yến hơi cau mày, ánh mắt
lại như sóng êm biển lặng. Tuy rằng chỉ thuận miệng hỏi, nhưng anh lại
quan sát toàn bộ vẻ mặt của Ninh Vân Hoan, sau đó bâng quơ ném ra một
câu: “Chẳng lẽ em lo anh không nuôi nổi em sao?”
”Đương
nhiên là không rồi.” Lúc này, Ninh Vân Hoan rất kích động, cả người
không ngừng run rẩy. Sau khi biết rõ chân tướng kiếp trước, cô nhất thời không chịu nổi, thậm chí cô còn có ý nghĩ muốn lấy dao đâm vào đám cẩu
nam nữ kia.
Lan Lăng Yến nhìn ra được vẻ mặt của cô có
gì đó không bình thường. Anh chợt nhớ tới việc cô nhắc đến nhà họ Tạ,
ánh mắt lập tức trở nên nguy hiểm, hai mắt hơi nheo lại nói: “Em lo nhà
họ Tạ sẽ tìm em gây phiền phức sao?” Ninh Vân Hoan phá hỏng chuyện tốt
của Tạ Trác Doãn hai lần. Tên nhóc họ Tạ kia chẳng làm được tích sự gì,
chỉ giỏi ở chỗ chơi đùa phụ nữ. Lan Lăng Yến không coi trọng hắn ta một
chút nào, nhưng điều đó không có nghĩa Tạ Trác Doãn sẽ không làm hại nhà họ Ninh.
Việc Ninh Vân Hoan mang thai là ngoài ý muốn,
nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự sắp xếp của anh. Nghĩ đến việc không
lâu nữa họ sẽ tới Ý, lúc đó anh có thể nghe được tin tức của nhà họ Tạ
rồi. Lan Lăng Yến nắm tay Ninh Vân Hoan, khóe miệng lộ ra nụ cười xen
lẫn sự giận dữ.
Ngồi trên máy bay hơn mười mấy tiếng
đồng hồ, có thể là do chân tướng kiếp trước quá kích thích, lại thêm
việc bản thân đang mang thai khiến cho Ninh Vân Hoan cảm giác rất là
buồn ngủ, hai người ăn một chút, sau đó đọc sách và xem TV về cách chăm
sóc trẻ con rồi ngủ một giấc. Sau khi tỉnh lại, máy bay đã sắp hạ cánh.
Lúc máy bay cất cánh và hạ cánh thường khiến hành khách khó chịu, đối với
phụ nữ mang thai thì còn đáng sợ hơn. Cảm thấy đầu óc choáng váng, Ninh
Vân Hoan nhịn không được mà chạy vào nhà vệ sinh, nôn ra một hồi. Sau
khi cô súc miệng xong xuôi, máy bay cũng vừa hạ cánh. Trước đó, bởi vì
máy bay điều chỉnh sai giờ, hiện tại, ở Ý vẫn là ban ngày. Máy bay hạ
xuống một vòng, còn đang chạy tà tà ở sân bay, đã có thể nghe được tiếng sóng biển vang đến từ bốn phía. Từ trên máy bay nhìn ra, là bầu trời
xanh mây trắng, bờ biển xa xa tựa như nối nhau ở phía chân trời, tạo nên một vùng xanh lam mướt mắt.
Xem ra, nơi này không giống sân bay ở Ý mà giống như đang ở trên một hòn đảo. Bên ngoài đã sớm có
xe hơi đợi họ, nhìn thấy máy bay hạ xuống liền chạy đến bên này để đón.
”Sau khi trở về, em nghỉ ngơi trước đi.” Ánh mắt anh thoáng nhìn qua phía
xa. Lúc này, Lan Lăng Yến mới mỉm cười nói với cô. Hiện tại sắc mặt Ninh Vân Hoan có chút tái nhợt. Anh sửa lại mái tóc bị gió biển thổi đến mức rối bời của cô: “Nếu như tên nhóc đó không có mắt, em không cần phải
quản, anh sẽ thu thập hắn cho em.” Tuy nói năm đó, một vài anh em họ của nhà họ Lan đã bị anh hạ độc thủ, chết đi không ít, gia huấn của nhà
cũng có nói rằng được phép tùy ý chọn người để cạnh tranh, hỗ trợ. Mỗi
lão hổ đều là những người được bảo vệ, sau lưng cũng tránh không được
việc có vài người âm thầm giúp huyết mạch con cháu chính thống của mình
được duy trì. Vì thế, tuy rằng nhiều người bị loại trừ, nhưng huyết mạch vẫn được tiếp nối.
Nhà họ Lan lấy việc buôn bán trong
bóng tối để lập nghiệp. Đám đàn ông, trừ bỏ việc tranh quyền đoạt lợi,
thì thú vui yêu thích nhất của họ chính là nuôi dưỡng phụ nữ, sinh hạ
con cháu đời đời. Qua mấy trăm năm, con cháu đạt đến số lượng khổng lồ,
giết mãi mà không hết!
Ninh Vân Hoan không biết ý anh là gì. Cô nhìn ra khoảng không bao la, bất giác mím chặt môi.
Mãi cho đến khi ở lại nhà họ Lan năm tháng, Ninh Vân Hoan mới hiểu ý của
Lan Lăng Yến khi anh thốt ra câu nói với cô ở sân bay có nghĩa là gì.
Chuyến đi đến Ý này của cô là để đăng ký kết hôn, mà nguyên nhân chính Lan
Lăng Yến đưa cô qua Ý là để ghi tên cô vào gia phả, chính thức đặt cô
vào vị trí chính thất. Người nhà họ Lan cũng chẳng phải người tốt lành
gì, qua mấy trăm năm truyền thừa, thế lực to lớn đến mức khó tưởng
tượng, thậm chí còn có phong tục kỳ dị được truyền từ đời tổ tông truyền xuống.
Mỗi người đàn ông họ Lan chỉ có một người vợ
chính duy nhất. Tuy bên ngoài họ cũng có không ít người phụ nữ khác,
nhưng cùng lắm cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, một thứ đồ chơi dùng để sinh con trai, nếu bọn họ có dã tâm thì phải tự dựa vào chính mình mà tranh
đoạt, còn nếu không thì đành phải an phận làm vợ thứ. Đương nhiên, có dã tâm cũng tốt. Con cháu nhà họ Lan vốn đã quen tranh đoạt, dù là giành
nhau dưới ánh sáng hay trong bóng tối đều được cổ vũ. Nếu như thất bại,
nhà họ Lan sẽ không thèm dòm ngó đến nữa.
Đúng là một
gia tộc máu lạnh, có thể sống sót ở nơi đấy cũng có nghĩa là người cười
cuối cùng. Khó trách, trong ấn tượng của cô, Lan Cửu là một người hung
tàn như vậy.
Vốn dĩ cô cho rằng mình ở lại nơi đó sẽ
phải dè dặt cẩn thận, nhưng nào ngờ sự việc lại vượt ngoài dự liệu của
cô, tất cả người trong nhà đều sợ Lan Lăng Yến. Tuy rằng ngẫu nhiên cũng khó tránh có kẻ để lộ một chút ác ý và ý muốn giết người, nhưng hạng
người ấy, chỉ cần qua ngày hôm sau, cô tuyệt đối không còn nhìn thấy kẻ
đó nữa.
Mấy tháng qua đi, không hề có một chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh trên người Ninh Vân Hoan, ngược lại, cô được bảo vệ
cực kỳ tốt. Đại bản doanh của nhà họ Lan nằm trên một hòn đảo tư nhân,
phong cảnh tuyệt đẹp không nói, thậm chí còn an toàn đến mười phần,
phương tiện đầy đủ. Trừ bỏ việc Ninh Vân Hoan không thể thường xuyên ra
ngoài do mang thai, ở đây so với thành phố Hoa Hạ còn tự tại hơn được
vài phần.
Cô vốn cho rằng không thể gặp cha mẹ của Lan
Lăng Yến, trái lại được nói chuyện qua điện thoại một lần. Trong ấn
tượng, đối với cha chồng và mẹ chồng, thông qua giọng nói, cô cảm nhận
được một khí thế bức người từ họ. Tuy không tận mắt nhìn thấy bọn họ,
nhưng cảm giác bức bách ấy lại xuyên qua âm thanh mà truyền đến. Lan
Lăng Yến từng nói, trước khi cô sinh con, có lẽ tạm thời sẽ không gặp
được hai người họ. Cũng vì vậy, tuy nói hai người đã đăng ký kết hôn,
nhưng vẫn chưa cử hành hôn lễ. Ninh Vân Hoan biết mình đã không trốn
khỏi Lan Lăng Yến được nữa. Cô giống như bị ép vậy, kết hôn một cách bất đắc dĩ, ít nhất cô cũng hy vọng ba mẹ mình có thể tham gia hôn lễ của
cô, nhưng lại bởi vì ba mẹ Lan Lăng Yến không ở trên đảo mà đành trì
hoãn hôn lễ.
Tám tháng trôi qua thật nhanh. Ngày ngày
trôi qua vô cùng nhàn nhã. Ninh Vân Hoan thậm chí còn cảm thấy nếu không có kiếp trước, không có trách nhiệm, không có cuộc sống của nữ chủ ảnh
hưởng thì cô sẽ có một cuộc sống tốt đẹp đến nhường nào, có lẽ cũng sắp
đến lúc đứa con trong bụng cô chào đời rồi.
Trên đảo có
đầy đủ hệ thống chữa bệnh, thậm chí tất cả những kỹ thuật khoa học và y
học hiện đại ngày nay, cô sinh con không thành vấn đề. Mấy tháng nay,
việc theo dõi và chăm sóc sức khỏe của Ninh Vân Hoan đều do Doanh Dưỡng
Sư phụ trách, đảm bảo sức khỏe của cô luôn tốt để sinh con bình an.
Thời cơ chín muồi, toàn bộ nước chảy tự nhiên thành sông. Chỉ trong vòng một năm rưỡi, Ninh Vân Hoan hoàn thành quá trình yêu đương, kết hôn đến
sống chết. Tuy nói lúc sinh con, thân thể cô rất khỏe, tuổi trẻ lại chưa từng chịu khổ cực gì, nhưng thời gian ở cữ lại khiến cô muốn nổi điên.
Không biết Lan Lăng Yến nghe từ đâu mà lại bắt cô ở cữ hai tháng liền.
Nhà họ Lan cũng không hoàn toàn là máu lạnh, ở nhiều phương diện vẫn xem trọng truyền thống. Hai tháng nằm ngây ngốc ở trên giường, Ninh Vân
Hoan cảm thấy khổ không chịu nổi.
Mới được ra tháng vài
ngày, Ninh Vân Hoan đã chạy vài vòng quanh tòa nhà, mệt đến mức toàn
thân đổ mồ hôi, ngay cả đọc sách cô cũng không để ý. Trước đó hai ngày,
cô bị Lan Cửu ép nằm đến đủ rồi, không dễ dàng mới được ra tháng, trừ bỏ lúc ngủ, cô không muốn dính lấy anh chút nào.
Sáng sớm, nữ giúp việc đã chuẩn bị đồ để đưa đến phòng, Lan Lăng Yến sớm đã ra
ngoài. Tuy nói về Ý, nhưng anh cũng không có việc gì để làm. Nhà cửa của họ Lan, không phải ai cũng có tư cách qua lại, thêm vào việc mọi người
cũng không hòa thuận, tính ra hơn nửa năm qua, Ninh Vân Hoan nhìn thấy
người nhà họ Lan nhiều lần, nhưng cô chưa từng cùng họ ngồi ăn cơm lần
nào.
Mỗi ngày, Ninh Vân Hoan đều ăn uống theo thực đơn
mà Doanh Dưỡng Sư tỉ mỉ phối chế, mỗi bữa ăn đều khác nhau, hương vị
ngon hơn tất cả những gì mà cô từng nếm qua. Hai tháng ở cữ, ăn đồ dinh
dưỡng nhiều, cơ thể cô có biểu hiện khá rõ. Khuôn mặt càng lúc càng
trắng ra, tựa như có gì trượt qua sẽ để lại vết xước. Da thịt được dưỡng đến mịn màng, cảm giác tốt ơi là tốt. Lúc còn ở cữ, mỗi tối Lan Lăng
Yến đều kéo cô ngủ cùng, có thể nhìn ra là ngủ mà không mặc quần áo.
Dáng người cũng sớm được dưỡng trở lại, sách dạy nấu ăn của nhà họ Lan có
thể giúp cơ thể người ta khỏe mạnh an khang, phối hợp với rất nhiều thứ
dinh dưỡng mà lại không khiến cơ thể trở nên mập mạp, thêm vào việc Ninh Vân Hoan sinh con lúc tuổi còn trẻ, trừ bỏ lúc sinh thì phải dùng sức,
ngoài ra không còn gì khác. Một khi điều trị hậu sản, thân thể càng tốt
hơn so với lúc trước, dáng người cũng thướt tha hơn những ngày còn là
thiếu nữ.
Khuya ngày hôm trước, cô và Lan Lăng Yến đã
nói chuyện với nhau về việc trở về Hoa Hạ. Ở nước ngoài đã gần một năm,
mang thai, sinh con rồi ở cữ, tính ra đã mười một tháng tròn. Vốn dĩ
thời gian trao đổi bên Anh chỉ có một năm, sau khi trở về nghỉ ngơi, cô
còn hai ngày điều dưỡng nữa thì học kỳ mới bắt đầu.