Editor: Gà
“Thiệu Hoa nói thế nào?” Lâm Ý mà Lâm Mậu Sơn ôm trong lòng khẽ giật, ông nâng mắt thì thấy được con gái và cháu ngoại dâu vừa mới vào cửa, khẽ cười buông thằng nhóc trong lòng này ra để bé đi tìm mẹ, rồi mới mệt mỏi nói với Mộ Thiệu Hoa: “Nói suy nghĩ của con trước đi.”
Ninh Vân Hoan nhẹ nhàng ôm con trai lên, bề ngoài thằng nhóc này có vẻ gầy, nhưng thật ra có chút thịt, cẳng chân non mịn này cách quần vẫn có thể cảm giác được: “Thằng nhóc này, lại mập lên rồi.”
Lâm Ý nhếch môi nhẹ giọng cười, ngoan ngoãn tựa vào vai Ninh Vân Hoan không nói gì, nhưng một đôi tay nhỏ bé mũm mĩm lại nắm chặt vai áo Ninh Vân Hoan, như rất sợ cô chạy đi mất. Tuy nhóc không nói, nhưng trong lòng bé đã hiểu rõ mọi chuyện, vì từ nhỏ đã biết chuyện, cho nên hiểu được bản thân nên hỏi cái gì và không nên hỏi cái gì.
Mộ Thiệu Hoa cũng không giấu diếm Lâm Mậu Sơn cái gì, cho đến bây giờ ông ta đã có chút phiền chán với hai đứa con trai của Điền Ngọc Hinh, ông ta chính là điển hình nếu thương thì sẽ hận không thể móc tim ra, nhưng một khi đã chán ghét, thì cho dù người khác nói thế nào thì vẫn không nảy sinh ra bất cứ cảm tình gì.
Ở một bên Điền Ngọc Hinh nghe ông ta nói và thấy biểu cảm đã phiền chán hai đứa con trai, vài lần khóc muốn nói Cẩn Ngôn của mình không cố ý giả ngu, nhưng bị Mộ Minh Lệ như có như không cảnh cáo, cuối cùng Điền Ngọc Hinh chỉ đành nhỏ giọng khóc nức nở, nhưng Lâm Mẫn bên cạnh thì vui sướng khi người gặp họa.
Chào một tiếng với mẹ chồng, Ninh Vân Hoan lười ở đây nghe bát quái, không bằng ôm con trai lên lầu chơi đùa một lát.
Vì Lâm Ý được nuôi dưỡng ở nhà họ Lâm, chứ không phải nơi nguy hiểm như nhà họ Lan, bởi vậy tuy đồ chơi của bé không đơn giản như những đứa bé cùng tuổi, nhưng cũng không giống đồ chơi của Lan Lăng Yến, đều là những món ba Lan cho anh. Sau khi lớn lên, quà tặng mà Lan Lăng Yến có hoặc là đủ loại kiểu súng, hoặc là một ít chủy thủ hoặc là huấn luyện viên dạy thuật đánh nhau quyết liệt.
Phương thức bồi dưỡng con cháu nhà họ Lan luôn không giống người khác, trong lúc vô ý từng nghe Lan Cửu nói từ nhỏ đồ chơi của bản thân cùng với việc chơi súng sau này đã bị ba Lan bồi dưỡng thành bản năng, trong lòng không hàn mà túc [1]. Lúc đó mới hiểu được Lan Cửu đưa Lâm Tiểu Ý đến nhà họ Lâm là chuyện lý trí thế nào.
[1] không hàn mà túc: cảm thấy rùng mình khi nghĩ về chuyện gì đó.
Tuy đồ chơi Lâm Mậu Sơn bảo người ta chuẩn bị cho Lâm Ý không phải đồ chơi bình thường, nhưng tốt hơn ba Lan nhiều, ông chuẩn bị những món có ích cho trí tuệ gì đó, Ninh Vân Hoan vốn muốn biểu hiện bản thân và con trai có cùng sở thích nên cùng nhau chơi. Nhưng cuối cùng cô lại phát hiện bản thân không được, Lâm Ý sắp bốn tuổi nghiêm trang chỉ cô phải chơi thế nào, Ninh Vân Hoan bị đả kích đến rơi nước mắt, thấy ánh mắt con trai lộ ra sao đơn giản vậy mà mẹ không biết, nhưng cố gắng không nói suy nghĩ đó ra, làm Ninh Vân Hoan một đường khóc trở về.
Sau khi Lan Lăng Yến biết vì sao cô có sắc mặt đau khổ như vậy thì không nói gì thêm, nhưng đã nhanh chóng dời lực chú ý của cô đi rồi.
Cuối cùng không biết chuyện nhà họ Mộ giải quyết thế nào, nhưng bề ngoài không lộ ra một chút gièm pha, ngược lại Cố Doanh Tích bên kia càng nháo càng lớn, quả thật sự việc người phụ nữ có thai bị sảy là một chuyện vô cùng tàn nhẫn và máu tanh ở trong lòng dân chúng. Lâm Mậu Sơn biết loại việc này không thể ngăn chặn, nên tạm thời bỏ qua những bình luận đó, đến khi càng về sau truyền thông và đại chúng đều đã mệt mỏi, chỉ còn một bộ phận nhỏ vẫn đang lòng đầy căm phẫn, thì ông mới cho người mạnh mẽ công khai tin tức sẽ thẩm vấn giáo sư và nhân viên nghiên cứu có liên can của đại học Đế Đô.
Thay vì nói đám người Tống Mẫn Nhiên bị Cố Doanh Nặc tính kế. Chẳng bằng nói bọn họ chỉ là vật hi sinh trong trao đổi quyền lợi mà thôi, Ninh Vân Hoan không muốn vào giúp vui, nhưng cô cũng muốn xem kết cục cuối cùng của lão tình nhân kiếp trước của Cố Doanh Tích, nếu không cô sẽ không có cảm giác an toàn.
Vào ngày công thẩm rất nhiều truyền thông phóng viên được phép vào chụp ảnh, trong phòng hậu thẩm, Đoạn Linh khóc đến chảy nước mắt nước mũi, nhân đáo trung niên [2] rồi. Sau chuyện bà và chồng không hợp thì con trai lại gặp chuyện không may, cho dù bà vô cùng quả quyết ly hôn với Tống Thanh Vân, nhưng con trai chính là mạng sống của người mẹ, nên bà vẫn khóc đến hôn mê bất tỉnh.
[2] nhân đáo trung niên: dịch ra là những người ở độ tuổi trung niên (lấy từ một bộ phim được chuyển thể), ở đây theo mình hiểu tác giả muốn nói Đoạn Linh đã trung niên rồi mà vẫn khóc đến mức này.
Cố Doanh Nặc mỉm cười kéo một cái chân gãy ngồi đó, biểu hiện của cô ta trong mắt mọi người đã trở thành kiên cường và cố gắng cười vui, Tống Mẫn Nhiên và những người có liên can bị giải ra. Một bên rất nhiều người trong đoàn thân thích đều đi theo khóc lên. Ninh Vân Hoan là cháu ngoại dâu của Lâm Mậu Sơn, hơn nữa còn là cháu ngoại dâu khá được yêu thương, nên đương nhiên có chút ưu tiên, ngồi trong một góc ít người chú ý, xung quanh đều là nam nữ không liên quan. Thật ra tất cả đều là người bảo vệ của cô, chỉ rất xa liếc mắt nhìn nhau với Cố Doanh Nặc, Ninh Vân Hoan nhìn thấy cảm xúc phức tạp có thù hận vui mừng và thống khoái trong mắt Cố Doanh Nặc.
Cho dù cuối cùng nhóm học giả này đều hô bản thân vô tội, nhưng chính trị đâu có sự khoan dung, đến cuối cùng bọn họ vẫn bị phán có tội, hơn nữa bởi vì vật chứng đều có, ngày đó trong phòng thí nghiệm tìm ra cả xe độc này đã trở thành chứng cứ định tội bọn họ, khiến rốt cuộc những người này trở thân không được, cuối cùng tội danh bị thành lập.
Sau khi định tội, thẩm phán thêm khoan dung, cho mọi người thời gian cuối cùng để thăm hỏi tội phạm, bởi vì thân phận những người này không giống nhau, hơn nữa đều có thể xem là nhân viên kỹ thuật, cho nên vì bọn họ phạm tội đặc thù, đương nhiên những người này cũng là tội phạm đặc thù, sau khi giáo sư Phương và đám người bị kết tội cầm đầu thì sẽ vào nhà tù quốc gia dành riêng để giam giữ những phần tử kỹ thuật này, trong tù bọn họ cũng sẽ phục vụ cho Trung Hoa, nhưng từ đây thân thể bọn họ không còn tự do mà thôi, cố gắng đến mười năm sau nếu bọn họ lập được công lớn, có thể sẽ có ngày được tự do, nhưng vì bọn họ phạm tội vừa lúc vào sự thay đổi nhiệm kỳ của ông Tô, cho nên kết quả sau này của bọn họ thế nào, còn phải xem thái độ của Lâm Mậu Sơn.
Tống Mẫn Nhiên có cống hiến hơi thấp cho Trung Hoa, nên trực tiếp phán tử hình, bọn họ không giống giáo sư Phương có cống hiến to lớn cho quốc gia, cũng không có được kỹ thuật mà quốc gia cần như giáo sư Phương, dù anh ta có thiên phú, nhưng cũng chỉ là một học trò, Trung Hoa không thiếu nhất chính là các loại thiên tài, vì thế khi Tống Mẫn Nhiên nghe tuyên đọc tội danh thành lập, bị phán tử hình, thì cả người anh ta đều tê liệt ở chỗ ngồi.
Ninh Vân Hoan nghe vậy, trong lòng rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, khi thẩm phán đang tuyên bố phán quyết, bên ngoài cửa lớn một người phụ nữ trẻ tuổi mang vẻ mặt suy yếu, biểu cảm tái nhợt thoạt nhìn nhu nhược không nơi nương tựa lúc này đang ôm bụng tập tễnh đi đến ghế ngồi, bây giờ trông thân hình ả có chút gầy yếu dị thường, cả người và nét mặt không hề có thần sắc gì, đã có người mắt sắc nhận ra ả là phụ nữ có thai bị tai nạn nổi bật nhất trong khoảng thời gian trước, Cố Doanh Tích, người bị sảy thai. Rất nhiều người nhận ra ả, có người thương tiếc chạy nhanh đến chụp ảnh ả, cũng có người bắt đầu đỡ ả, nhỏ giọng quan tâm hỏi ả muốn đi đâu.
“Nặc Nặc, Nặc Nặc.” Cố Doanh Tích sợ hãi như con thú nhỏ vừa mới bị thương, môi ả khẽ giật bắt đầu nhìn xung quanh tìm kiếm Cố Doanh Nặc, lại vừa lúc nghe tòa án tuyên bố Tống Mẫn Nhiên có tội, trước mặt Cố Doanh Tích bỗng tối sầm, suýt nữa chết ngất, lúc này nước mắt ả chảy dài, ả càng nóng vội, tất cả mọi người ở đây đều đoán có phải người bị phán tử hình trên đài là cha của đứa bé của ả không.
Nghĩ vậy, lại nhìn thấy tội phạm trên đài kia, trên mặt rất nhiều người đều lộ ra vài phần chán ghét.
Cố Doanh Nặc cũng thấy được Cố Doanh Tích vừa mới vào cửa không lâu, thẩm phán cho phép các thân thuộc có nửa tiếng cuối cùng để thăm hỏi phạm nhân, hàng loạt truyền thông phóng viên đều vây quanh đám người giáo sư Phương, Tống Mẫn Nhiên chỉ đờ đẫn tùy ý để vài phóng viên lao xao trên đầu anh ta, anh ta lại hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
“Xin nhường.” Cố Doanh Nặc kéo cái gãy chân qua, trong mắt Tống Mẫn Nhiên mới lộ ra vài phần sinh khí, biểu cảm anh ta bắt đầu có biến hóa, truyền thông phóng viên bắt được động tác rất nhỏ trên mặt anh ta, vội đi theo như mèo ngửi thấy mùi thịt sống: “Xin hỏi vị tiểu thư này, cô và Tống tiên sinh có quan hệ gì?”
Rất nhiều đèn flash nhắm ngay mặt Cố Doanh Nặc, âm thanh 'tách tách' chụp ảnh không ngừng truyền đến, tất cả mọi người đều bình tĩnh chờ Cố Doanh Nặc trả lời, Cố Doanh Nặc thở ra một hơi rồi mỉm cười nói: “Quan hệ gì? Anh ta là bạn trai cũ của tôi, cũng có thể nói, hiện giờ là anh rể tôi.” Nội dung trong câu nói của cô ta suýt nữa khiến các phóng viên phát điên, cả người Tống Mẫn Nhiên lại như bị nổ tung, nhìn chằm chằm Cố Doanh Nặc.
Cô ta không hề để ý đến Tống Mẫn Nhiên, ngược lại nhìn ra phía sau vì có microphone nên giọng nói khá lớn, mà Cố Doanh Tích nghe cô ta trả lời và vẫy tay: “Chị ơi, còn không mau đến tiễn Mẫn Nhiên, anh ấy đang chờ chị đấy.”
Mọi người bắt đầu nhớ đến người phụ nữ mang thai khoảng thời gian trước, lại nhìn thấy bây giờ Tống Mẫn Nhiên bị hoạch tội, lại nhìn cái chân kia của Cố Doanh Nặc, rất nhiều người kích động đến sắp nổi điên, Cố Doanh Nặc lại thấy trạng thái suy yếu muốn té xỉu của Cố Doanh Tích, khẽ cười nói: “Chị gái tốt của em, ở với bạn trai em rồi hai lần mang thai con của anh ấy, cảm thấy thế nào? Các người hợp mưu đụng gãy chân tôi, để đến nay tôi người không ra người quỷ không ra quỷ, đứa nhỏ trong bụng chị vì sự không biết xấu hổ của các người, mà phải gánh vác báo ứng đấy?”
“Nặc Nặc...” Tống Mẫn Nhiên biến sắc, môi Cố Doanh Tích cũng trắng bệch, người xung quanh chưa cho Tống Mẫn Nhiên cơ hội nói gì, vội ào ào đưa microphone đến: “Xin hỏi Cố tiểu thư, người xảy ra tai nạn xe cộ lúc trước này là chị của cô sao?”
“Xin hỏi Cố tiểu thư, chẳng lẽ chân của cô do chị cô và Tống tiên sinh hợp mưu đụng gãy à?”
“Cho hỏi Cố tiểu thư...”
Trong lúc nhất thời tiêu điểm của mọi người đều tập trung vào Cố Doanh Nặc, cô ta bị một đám truyền thông vây quanh, nhưng không hề luống cuống, bình tĩnh hào phóng trả lời các câu hỏi của truyền thông, thấy mọi người đã cảm thấy thỏa mãn, đến khi cảnh sát bắt đầu hành động thì mọi người mới đều tự cầm máy ảnh rời đi.