Edit: Su
Beta: Rin
Chu Ngọc Nghiêu thật sự rất căm hận.
Hắn không phải loại người sẽ báo thù bằng cách ngươi đánh ta một cái thì ta đánh trả một cái, mà sẽ cho ngươi thời gian lơ là, rồi đánh một đòn cảnh cáo mà trả đũa.
Trần Đường liều mạng ngồi xuống đất, tâm trí dần dần trở nên tỉnh táo lại, vừa kích động mà cũng vừa tiếc nuối vô cùng.
Cậu chưa từng nghe Chu Ngọc Nghiêu đồng ý với cậu.
Cũng hoàn toàn chưa từng lên giường với hắn.
...
“Trần Đường, mau nhìn này, tôi phát hiện cậu và Chu Ngọc nghiêu cũng thật xứng đôi đấy.” Tề Xuyên cầm điện thoại chạy tới đưa ra một bức hình. Trong đó, cậu và Chu Ngọc Nghiêu ôm hôn nhau không rời.
Được rồi, chính cậu mới là người đang ôm chặt không buông.
Vẻ mặt Chu Ngọc Nghiêu thì rõ ràng là đang khiếp sợ.
Trần Đường ngửa đầu ra sau, dùng giấy chặn mũi: “Tôi nghĩ là tôi sắp chết rồi.”
Ngụy Gia Nam cũng phụ họa theo: “Tôi cũng nghĩ vậy đó.”
Chân Minh thở dài một tiếng: “Cậu cũng to gan thật đấy.”
“Mau giúp tôi đi.” Trần Đường không còn gì luyến tiếc muốn đập đầu vào tường: “Chu Ngọc Nghiêu có thể sẽ giết chết tôi thật đấy.”
“Hay là tìm cơ hội đập chết hắn?” Lâm Ngữ Hoa suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này cũng khả thi lắm.
Trần Đường đánh vào vai cậu ta một cái: “Cậu mà dám đánh cậu ấy thì tôi liền sẽ đánh chết cậu.”
Lâm Ngữ Hoa khóe miệng giật giật: “Trần Đường, cậu nói vậy thì có lý lắm sao?”
Rất có đạo lý.
Không sai một chút nào cả.
Tề Xuyên đăng bức ảnh kia lên diễn đàn trường, thu lại ánh mắt: “Trần Đường, tôi có một thắc mắc, tại sao cậu lại hôn Chu Ngọc Nghiêu vậy?”
Lâm Ngữ Hoa, Chân Minh, Ngụy Gia Nam đồng loạt nhìn về phía Trần Đường.
Trần Đường sững sờ vài giây, đột ngột đập bàn một cái: “Tôi muốn theo đuổi Chu Ngọc Nghiêu.”
Kiếp trước cậu nghĩ sau khi tốt nghiệp đại học hắn đủ chững chạc rồi theo đuổi Chu Ngọc Nghiêu sẽ dễ dàng hơn. Nhưng sống lại lần nữa rồi, cậu muốn có được Chu Ngọc Nghiêu càng sớm càng tốt.
Lại theo đuổi một lần nữa, Trần Đường muốn lần này phải thật nhanh khiến Chu Ngọc Nghiêu đổ mình.
“Tôi sắp trở thành người của Chu Ngọc Nghiêu rồi.” Trần Đường nhìn đám người đang ngây người đằng kia, lại nhấn mạnh thêm một lần nữa.
Lâm Ngữ Hoa nhéo đùi của Ngụy Gia Nam một cái, Ngụy Gia nam kêu lên một tiếng hoảng hồn: “Mày lại làm sao vậy?!”
Lâm Ngữ Hoa bừng tỉnh, nắm chặt lấy vai của Trần Đường mà hoảng loạn nói: “Trần Đường, cậu bị ngốc à. Hay là bị bắt ép? Chu Ngọc Nghiêu là đối thủ của cậu đấy. Năm ngoái chính cậu đã cướp đi bạn gái của cậu ta đó. Mà quan trọng ở chỗ, Chu Ngọc Nghiêu là nam, cmn cậu cũng là nam cơ mà, hai người các cậu đều là nam!” . Truyện Khác
Trần Đường xây xẩm mặt mày, vỗ vỗ vào tay Lâm Ngữ Hoa, rồi lại vỗ vào vai cậu ta một cái: “Tôi cũng không mù, làm sao có thể không nhìn ra Chu Ngọc Nghiêu là một nam nhân?”
“Vậy cậu sẽ theo đuổi cậu ta sao?!”
Trần Đường cười híp mắt: “Đúng vậy.”
Ngụy Gia Nam nhíu mày: “Cậu tính chơi thật đấy à?”
“Thật.” Trần Đường gật đầu.
Lâm Ngữ Hoa bám lấy Trần Đường, lay thật mạnh: “Con mẹ nó cậu có bệnh à!”
Trần Đường không đồng ý: “Đã hôn người ta rồi thì phải chịu trách nhiệm chứ, tôi cũng không phải tra nam.”
Chân Minh lườm cậu một cái: “Bạn gái cũ của cậu có thể xếp thành hàng luôn đó, Trần tra nam.”
Tề Xuyên phụ họa: “Tra nam.”
Trần Đường đẩy Lâm Ngữ Hoa ra, tựa lưng vào ghế gác chân lên bàn: “Những người phụ nữ đó sao có thể so sánh với Chu Ngọc Nghiêu.”
“Cậu cong à?” Lâm Ngữ Hoa hít một hơi sâu rồi hỏi.
Trần Đường sờ sờ môi, “Vì Nghiêu Nghiêu, tôi cong cũng được.”
“Nghiêu Nghiêu...” Ngụy Gia Nam trán nổi hẳn gân xanh.
Trần Đường liếc cậu ta một cái: “Nghiêu Nghiêu chỉ có tôi được gọi, mấy người phải gọi cậu ấy là Nghiêu ca.”
“...” “...” “...”
Chân Minh đưa tay sờ trán Trần Đường, hơi nhíu mày: “Không sốt mà nhỉ?”
Ngụy Gia Nam chế nhạo: “Không sốt, là phát tao*.”
*phát tao= thiếu phịch:))