Sở Quân Hàn đang họp, người nhận điện thoại là Văn Tư Miểu
Anh thở phì phò kể lại mọi chuyện, còn chưa nói dứt câu, thì người nói chuyện đầu dây bên kia đã thay đổi.
“Cô ấy làm sao?” Giọng điệu của Sở Quân Hàn từ trước đến nay luôn trầm
tĩnh, nhưng lại khiến Lục Tử Mặc cảm thấy đông lạnh đến thấu xương.
“Tôi đang muốn đi xem.” Anh thì thào trả lời.
Điện thoại lập tức bị cắt đứt.
Trước khi cắt đứt, anh mờ hồ nghe boss anh nói: “Đi thành phố X”
Lục Tử Mặc kinh hãi nhìn những vết thương trên cánh tay Đường Bội, tiến lên từng bước, cầm lấy tay Đường Bội rồi lấy chai nước mà Ann mang tới.
Nước suối lạnh giá từ cánh tay chảy xuống, trước khi đưa đến bệnh viện phải
làm sạch miệng vết thương, cách rửa sạch miệng vết thương đơn giản, hiệu quả là kỹ năng mà mỗi người tiếp nhận huấn luyện nơi hoang dã đều học
được.
Sắc mặt Đường Bội không thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm cánh
tay mình, sau một lúc lâu mới thở dài yếu ớt nói: “Chỉ là không muốn để
anh ấy lo lắng.”
Giọng nói cô không lớn nhưng Lục Tử Mặc có thể nghe được rõ ràng.
Anh đặt bình nước rỗng qua một bên, những bụi bẩn trên tay cơ bản đã được rửa sạch.
Lục Tử Mặc lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Đường Bội, thản nhiên nói: “Tôi
nhận được tin tức, trước tiên phải báo lại cho Sở thiếu.”
Người
con gái trước mắt lúc nào cũng cười tự tin, ánh mắt luôn kiên định, hiếm khi có chút xấu hổ cười cười, lẩm bẩm, không biết đang nói chuyện một
mình hay là nói cho anh ta nghe: “Cũng không phải chuyện gì lớn? Hà tất
phải làm lớn chuyện?”
Hiếm khi trên mặt Đường Bội lộ ra nét bất
an, có lẽ lại phát hiện cô bị thương cũng không nặng, nên khóe môi Lục
Tử Mặc mới cong lên nụ cười cực nhạt, chậm rãi bổ sung:
“Lúc này có thể Sở thiếu đã ở trên máy bay tư nhân rồi.’’
Khi Sở Quân Hàn cúi đầu xuống đọc tài liệu của mình thì Văn Tư Miểu đã ngồi vào chỗ đối diện anh.
Bên trong máy bay tư nhân được bố trí hết sức thoải mái, có sofa rộng thùng thình, ở giữa có một bàn trà, và cái tủ đựng rượu vang ngon.
“Cuộc hẹn với tập đoàn Liên thị đã được quyết định từ nửa tháng trước, sáng
mai đại thiếu gia của nhà họ Liên cũng là tổng giám đốc của tập đoàn
Liên thị hiện giờ sẽ đến thành phố S, dự án hợp tác với Liên thị, hết
sức có lợi với kế hoạch khai thác thị trường Châu Á của chúng ta.” Trong lòng Văn Tư Miểu có chút không yên.
Nếu đổi lại là việc khác, anh ta nhất định sẽ không nói ra vào lúc này.
Nhưng Liên thị là một trong những đối tác làm ăn quan trọng của Sở thị.
Mấy ngày trước, Boss đột nhiên đưa ra quyết định chấm dứt hợp tác với ‘Tiếu Diện Hổ’ ở thị trường Châu Âu, như vậy Liên thị chính là đối tác thích
hợp nhất với bọn họ trong dự án khai phá sắp tới.
Hai nhà Sở-
Liên hợp tác không những có thể từng bước mở rộng thị trường làm ăn của
nhà họ Sở, lại có thể hạn chế thế lực hắc đạo của ‘Tiếu Diện Hổ’ nổi
tiếng ở thị trường Châu Âu.
Một công đôi việc là mục đích ban đầu của Sở Quân Hàn khi đưa ra quyết định này.
“Hẹn ngày khác.” Sở Quân Hàn lật qua một trang tài liệu, lạnh lùng nói.
“Được” Văn Tư Miểu chưa từng nghi ngờ quyết định của sếp mình, cho nên đánh một dấu stick mới trên lịch hẹn.
“Cô ấy thế nào?” Sở Quân Hàn lật trang tiếp theo, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Văn Tư Miểu.
“Đường tiểu thư đã rời khỏi công ty đưa đến bệnh viện rồi, vết thương trên
cánh tay cũng được xử lý xong. Miệng vết thương cũng không nghiêm trọng, lúc này Đường tiểu thư phản ứng hết sức nhạy bén, vì thế không khiến
vết thương của mình trở nên nghiêm trọng.”
“Lúc ấy Lục Tử Mặc đang ở đâu?” Trong giọng nói không hờn không giận.
Anh nhíu mày hỏi: “Anh ta không phải nên đi theo sát Đường Bội mọi lúc mọi nơi sao?”
“Lúc ấy, Lục Tử Mặc đi mua đồ dùm Đường tiểu thư.” Văn Tư Miểu trả lời.
“Mua đồ? Mua đồ không thể sai người khác đi sao? Tiền lương tôi trả cho anh
ta không phải để dùng vào việc này.” Sở Quân Hàn nhíu mày, thanh âm lạnh lùng: “Đã điều tra sự việc chưa?”
“Rồi.” Văn Tư Miểu lập tức
nói: “Rồi, sau khi nhận được điện thoại, tôi đã lập tức sai người đi
điều tra, tin rằng khi máy bay chúng ta đáp xuống, tin tức sẽ được
truyền tới.”
“Hiện tại, không được bỏ qua cho bất kì ai.” Sở Quân Hàn nheo mắt: “Hơn nữa, phải khẳng định chuyện như vậy tuyệt đối sẽ
không xảy ra lần thứ hai.”
“Được” Văn Tư Miểu vội vã đáp.
Đường Bội cảm thấy cô không cần phải ở lại bệnh viện quan sát, nhưng viện
trưởng của bệnh viện dưới trướng nhà họ Sở đích thân tới rửa miệng vết
thương cho cô, sau đó nói không dám để cô đi.
Trong phòng bệnh
khách quý có đầy đủ thiết bị, phòng rộng rãi sáng ngời, môi trường sáng
sủa sạch sẽ, giường nằm rất thoải mái, khiến người ta không nhìn ra đây
là phòng bệnh điều trị của bệnh viện.
Lúc này Đường Bội đang chán muốn chết ngồi tựa vào đầu giường, lật qua lật lại quyển sách Ann đưa cho cô.
Hạ Tử Diệu đã về rồi.
Lục Tử Mặc đang ngồi trong phòng khách của phòng bệnh.
Mà sắp đến giờ Sở Quân Hàn xuống máy bay.
Khi cánh cửa phòng bệnh mở ra, thì Đường Bội vừa mới xem xong câu truyện đầu tiên.
Cô nghe động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
Khi cô nhìn vào ánh mắt Sở Quân Hàn, thì anh đã đi tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô.
Trong ánh mắt anh là ánh sáng mà Đường Bội không quen.
Không chỉ có lo lắng, gần như là sợ hãi và hơn thế nữa là sự tức giận với kiềm nén.
“Em không…”
Đường Bội còn chưa nói xong, cằm của cô đã bị nắm lấy.
Ngón tay nóng rực chạm lên môi cô, Sở Quân Hàn cúi người xuống ngăn nó lại.
Anh không nhắm mắt, khoảng cách rất gần, Đường Bội có thể nhìn thấy bóng
hình mờ nhạt, nho nhỏ của mình trong mắt anh. Bị bao vây bên trong ánh
nhìn thâm thúy như vậy, thoạt nhìn có chút đáng yêu.
“Anh nhớ, anh từng nói với em…” Sở Quân Hàn buông môi Đường Bội ra, giống như trừng phạt cắn cắn trên môi cô.
Tay anh vẫn nắm cằm Đường Bội, nhìn thấy ánh mắt của cô hiếm khi lóe lên
tia sáng dịu dàng, cong lên nụ cười lạnh: “Làm gì cũng được! Nhưng TUYỆT ĐỐI KHÔNG dùng chính mình làm tiền đặt cược.”
“Đó là một sự hiểu lầm.” Đường Bội lẩm bẩm.
Cô cảm thấy mình hơi chịu thiệt, cô thấy từ khi có được trái tim cô, Sở
Quân Hàn càng ngày càng trở nên bá đạo, cũng càng ngày càng giống ám dạ
đế vương trong truyền thuyết.
Lúc trước tùy theo ý cô, cưng chiều cô dường như chỉ là một giấc mộng hảo huyền.
“Vào đi.” Sở Quân Hàn không có quay đầu, chỉ nâng cao thanh âm của mình.
Văn Tư Miểu cũng không ngẩng đầu, vội vàng vào phòng.
Anh cũng không cúi đầu, chỉ cẩn thận đặt một túi tài liệu lên đầu giường,
sau đó nhanh chóng đi ra ngoài còn không quên đóng cửa lại
Sở
Quân Hàn cuối cùng cũng buông tay cô ra, giận dữ cầm tài liệu ném đến
trước mặt cô, lạnh lùng hỏi: “Em không biết nhà họ Tôn đang chuẩn bị đối phó em?’
“….” Đường Bội từ chối trả lời.
Từ khi Đường Phỉ Phỉ bị hại ở mã trường Vân Tiêu thì Đường Bội đã trở thành kẻ địch của nhà họ Tôn.
“Cũng là em không biết, nhà họ Tôn lợi dụng lúc quay phim ở Tây Bắc sẽ ra tay?” Sở Quân Hàn lạnh lùng hỏi.
“Em có thể giải thích.” Đường Bội nói
“Anh nghe.”
Sở Quân Hàn không có ý định ngồi xuống, anh cứ nhìn Đường Bội từ trên cao, trong ánh mắt lạnh lùng và khí thế áp bức, trên người toát lên sự tức
giận và khí lạnh, đổi lại là người khác chỉ sợ hai chân đã nhũn ra,
không nói gì được.
Đường Bội lại ngẩng đầu, đối mặt với anh, chậm rãi nói: “Em quả thực biết nhà họ Tôn sẽ ra tay với em ở đây, nhưng em
không ngờ bọn họ lại chọn địa điểm như thế.”
Chẳng qua, là do cô sơ suất.
Ban nãy, khi được băng bó miệng vết thương, cô đã suy nghĩ kĩ xem đã xảy ra chuyện gì.
Trên thực tế, Đường Phong Ngôn là con cáo già, ông ta đã bắt đầu nghi ngờ Lạc.
Mã trường Vân Tiêu, Đường Phong Ngôn sai Lạc hạ thuốc Minh Hiên, và vệ sĩ
cũng như những người hầu đi theo, nghĩ cách để Đường Phỉ Phỉ có cơ hội
lẻn vào phòng của Minh Hiên, dụ dỗ đại thiếu gia họ Minh đạt được mục
đích của cô ta.
Lần đó, Lạc không chút do dự kể cho cô biết ý
định dụ dỗ Minh Hiên của Đường Phỉ Phỉ, cũng khiến Đường Bội lợi dụng kế hoạch này để cho Đường Phỉ Phỉ một phát trí mạng.
Cô sớm biết
một người vô tình và máu lạnh như Đường Phong Ngôn, cho dù không nghi
ngờ Lạc có vấn đề cũng sẽ không tin tưởng mà giao nhiệm vụ cho anh ta,
lần này tại sao lại yên tâm, giao kế hoạch cho anh ta mà không hề giữ
lại để giao cho người khác.
Cho nên Đường Bội mới trúng một kích của nhà họ Đường.
Hoặc nói, nhà họ Tôn với Đường Phong Ngôn cùng nhau sắp đặt
Đường Bội biết lần này nhà họ Tôn sẽ ra tay với mình, bởi vì đây là cơ hội
không thể tốt hơn, thật vất vả cô mới rời khỏi thành phố S, rời khỏi Sở
Quân Hàn, là cơ hội tốt nhất để ra tay với cô.