Trùng Sinh Sủng Hậu

Chương 104: Chương 104




Edit: Tô Hi

Beta: Hoa Tuyết + Riêng

Dù sao kiếp trước, khi nàng qua đời thì Mục Nhung vẫn chưa bước lên đế vị.

Tuy rằng hoàng thượng rất thương yêu đứa con trai này, nhưng lại không thoái vị.

Lần này, thật khiến mọi người ngạc nhiên.

Có lẽ là vì cái chết của Mục Viêm, hoặc có lẽ là vì Mục Nhung sớm thay ông trị quốc, khiến ông nảy sinh ý định thoái ẩn. Khương Huệ khẽ mỉm cười, vị cha chồng này của nàng vốn cũng không giống một hoàng đế, hôm nay thành toàn cho Mục Nhung, coi như đôi bên cùng có lợi.

Về phần nàng, chưa nói có vui vẻ không, bởi vì nàng đã biết trước Mục Nhung chắc chắn sẽ đạt được vị trí này, chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi.

Nhưng ngày hôm đó, nhìn thấy hắn mặc long bào hoàng kim đi tới, trong nháy mắt, cả người nàng vẫn có cảm giác bay lên cao, nhẹ bẫng như đang nằm mơ. Một phần vì vui mừng cho hắn, hắn tài giỏi hơn người, vốn nên là người đứng đầu thiên hạ này, một phần là vì cuối cùng mình lại làm hoàng hậu của hắn.

Trong thoáng chốc, nàng quên cả việc nghênh đón. Cho đến khi tay hắn đặt trên đầu vai mình, nàng mới hoàn hồn lại, nhẹ giọng gọi một tiếng hoàng thượng.

Đôi mắt trong sáng long lanh như nước, ánh lên chút vui sướng, Mục Nhung cười nói: “Trẫm đã phân phó Lễ bộ, mấy ngày nữa sẽ sắc phong nàng làm hoàng hậu.”

Khương Huệ gật đầu: “Thần thiếp tạ ơn hoàng thượng.”

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái. Thần thái hắn phấn chấn, vẫn như trước kia, giống như không có nhiều thay đổi, nhưng khi hắn nói một chữ ‘trẫm’ kia, thì nàng biết rốt cuộc đã không còn như xưa, thái tử và hoàng đế, mặc dù chỉ cách nhau một vị trí, nhưng lại khác nhau một trời một vực.

Hôm nay thiên hạ đã thuộc về một mình hắn. Ai cũng phải phủ phục dưới chân hắn.

Thấy nàng hôm nay cứ luôn thất thần, Mục Nhung dắt tay nàng ngồi xuống, hỏi: “Còn chưa quen à?”

Nàng gật đầu.

Hắn khẽ cười một tiếng: “Qua một thời gian sẽ quen, chẳng qua chỉ là đổi cách xưng hô thôi mà.”

Khương Huệ không tin tưởng lắm, nhưng nàng vẫn thấy thả lỏng hơn, cười nói: “Hoàng thượng mặc long bào trông thật uy phong.” Nàng sờ sờ ống tay áo của hắn.

Ống tay áo rộng lớn thêu chỉ vàng kim, vô cùng lộng lẫy quý phái.

Hắn hỏi: “Nàng vui không?”

“Vui.” Tướng công nhà mình trở thành người trên vạn người, đương nhiên là chuyện đáng mừng rồi.

Mục Nhung cười rộ lên: “Chờ sau khi sắc phong, nàng hãy dọn đến Khôn Ninh cung, mẫu hậu cũng bảo vậy, ở đông cung mãi cũng không thích hợp, những ngày này nàng cho người thu dọn sẵn đi.”

“Vậy mẫu hậu ở đâu? Kỳ thực cũng không cần gấp như vậy.” Khương Huệ vội nói, chưa gì đã chiếm chỗ của người khác, như vậy thật không tốt.

“Mẫu hậu định dọn đến Cảnh Nhân cung, đây là quy củ trong cung, nàng không cần áy náy.”

Nghe hắn nói như vậy, Khương Huệ liền không nói gì nữa.

Vừa đăng cơ, có rất nhiều chuyện phải xử lý, nên Mục Nhung chỉ ngồi một lát rồi lại trở về Càn Thanh cung.

Sau này, đó chính là chỗ ở.

Mấy ngày sau, Khương Huệ được sắc phong làm hoàng hậu, lại mất thêm nửa tháng, mới dọn đến Khôn Ninh cung. Lúc này, đứa bé đã bốn tháng, cả người tròn trịa, sức lực khá lớn, lúc ngủ thường không đàng hoàng, cứ hay đá chăn, đồng thời càng ngày càng quấn quít Khương Huệ.

Lúc bé thức thì rất hoạt bát, cái tay nhỏ bé cứ vươn ra, túm lấy đồ chơi, rồi vui vẻ cười khanh khách, người nào gọi bé, bé sẽ nhìn sang người đó, cũng đã ngủ ít hơn trước đây một chút.

Khương Huệ thường ở bên cạnh chơi với bé cả buổi. Ngày hôm đó nàng dạy bé gọi cha mẹ, ôm cơ thể nhỏ bé của bé đung đưa, dạy: “Cha, mẹ…”

Tiểu tử kia chỉ lắng nghe, rồi nháy nháy mắt, một lúc lâu mới bập bẹ một tiếng.

Khương Huệ buồn cười, chọc chọc khuôn mặt bé: “Con là con ếch trong nước sao, còn bập bẹ.”

Tiểu tử kia nghe không hiểu, lại cầm cái trống bỏi lắc lắc chơi.

Nàng đưa tay khẽ vuốt ve đầu bé, tóc bé đã khá dày, đen tuyền như tóc nàng, cũng giống Mục Nhung, nàng nghĩ đến lại giật mình, hình như đã hai ngày rồi Mục Nhung chưa tới?

Thật sự bận rộn đến vậy sao?

Trước đây thái thượng hoàng lười biếng, không biết có bao nhiêu việc chưa xử lý tồn đọng lại, lúc đó Mục Nhung còn là thái tử có nhiều điều gò bó. Hiện tại đã đăng cơ, hắn làm việc rất quyết đoán mạnh mẽ, nghe nói triều đình đã thay đổi một diện mạo mới.

Có nên đi thăm hắn thử không nhỉ? Bình thường hắn nói không ngại bị mình quấn quít, nhưng bây giờ hắn đã là hoàng thượng, nàng sợ sẽ quấy rầy hắn, dù sao này không như xưa nữa, quản lý một quốc gia, trách nhiệm rất to lớn.

Nàng thả con xuống giường, để nhũ mẫu đến chăm sóc bé.

Ngồi trước gương, nàng cầm bút kẻ mày, kẻ nhẹ một đường, rồi lại nhìn đống son phấn, chọn tới chọn lui cũng chẳng vừa ý loại nào, một lúc sau nàng mới chọn hộp phấn màu hồng nhạt, da nàng trắng, nhuộm chút hồng sẽ đặc biệt quyến rũ.

Hiếm khi thấy nàng trang điểm tỉ mỉ thế này, Kim ma ma cười nói: “Đúng là nên đi thăm hoàng thượng một chuyến, dù không gặp được thì cũng đã có lòng.”

Hoàng đế bận rộn, đến cả hoàng thái hậu cũng phải chờ ở bên ngoài, đừng nói là hoàng hậu.

Nửa canh giờ sau, nàng mới ra khỏi cửa.

Càn Thanh cung cách Khôn Ninh cung cũng không xa, ngồi phượng liễn một chút thì đến nơi.

Nghe nói nàng tới, Mục Nhung để bút xuống, bất giác cười rộ lên.

Hôm nay thái thượng hoàng đã ngao du sơn thủy, hoàn toàn bỏ mặc thế sự, Trương Thọ liền tới hầu hạ Mục Nhung, nhìn thấy hắn vừa rồi hỏi tới Khương Huệ, còn có chút tức giận, thế mà lúc này lại vui vẻ ra mặt thế kia, ông lập tức biết địa vị của hoàng hậu.

Một người có thể ảnh hưởng đến vui giận của kẻ khác, thì nhất định rất được kẻ đó xem trọng.

Khương Huệ tiến vào, lại nhìn thấy Mục Nhung đang chuyên chú phê duyệt tấu chương, không thèm liếc nhìn nàng một cái, mà trong thư phòng đến cả một người phục vụ cũng không có, nhất thời cảm thấy kỳ quái, liền cẩn thận nói: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”

Mục Nhung thản nhiên nói: “Sao lại tới đây lúc này.”

Vẫn không hề nhìn nàng, Khương Huệ trang điểm một phen, không ngờ lại rơi vào kết quả này, không kìm lòng được cảm thấy hơi thất vọng, trả lời: “Còn không phải là vì hoàng thượng đã hai ngày này không tới sao.”

Trong giọng nói đã có phần oán trách, chỉ mới giả vờ hiền lành được chốc lát đã trở về nguyên dạng, Mục Nhung mím mím môi nói: “Trẫm không rảnh, nên tất nhiên không thể đến.”

Khương Huệ không ngờ hắn lại lãnh đạm với mình như thế, dù sao hắn cũng chưa bao giờ thế này, nàng đi tới dựa vào thư án, bàn tay vịn lên góc bàn dịu dàng nói: “Hoàng thượng nên chú ý sức khỏe.”

Thương thơm nhàn nhạt bay đến, ánh mắt Mục Nhung rơi vào đầu ngón tay nàng, móng tay được sơn đỏ tươi như cánh hoa rực rỡ ngày hè, hắn để bút xuống nói: “Trẫm biết, nàng trở về đi.”

Khương Huệ ngây người ra. Thật đáng ghét, lần tới không đến thăm hắn nữa!

Nàng không nhịn được giậm chân xoay người rời đi.

Mục Nhung bật cười, níu cánh tay nàng, nàng không đề phòng, bị hắn kéo ngã vào ngực.

Lúc này nàng mới biết mình bị hắn đùa.

Hắn nhìn một cái đã biết tỏng suy nghĩ của nàng, tràn đầy ấm ức, nhưng mặt mày hôm nay đã được trang điểm rất tỉ mỉ, da vẻ trắng mịn như hoa mai, đẹp không tì vết, mỹ nhân trong tranh thì sao có thể có sức sống tươi đẹp được như nàng?

Hắn tiến tới hôn lên môi nàng một cái, cánh môi hồng nhạt, quả thực như đang mời gọi người khác hút hết mật ngọt của nó.

Khương Huệ bị hắn hôn đến thở không nổi, đợi hắn vừa buông ra, nàng liền nói: “Không phải vừa rồi còn đuổi thiếp đi sao, sao bây giờ hoàng thượng lại rảnh rỗi như vậy?”

Trong mắt sóng nước long lanh, tràn vẻ oán trách.

Hắn thích nhất là thấy dáng vẻ này của nàng, so với dáng vẻ quyến rũ thường ngày, còn có chút yêu kiều của thiếu nữ, làm hắn rất vui vẻ.

Hắn thích thấy nàng quấn quít lấy mình. Giống bây giờ, ngồi trên đùi hắn, hắn vui vẻ ôm lấy nàng vì nàng tức giận với mình.

Ánh mắt hắn càng lúc càng tối lại, khàn khàn nói: “Ai bảo nàng trang điểm như yêu hồ hút hồn người khác, trẫm không rảnh cũng không được.”

Thấy hắn thâm tình nhìn mình, gương mặt Khương Huệ ửng đỏ, đưa tay ôm cổ hắn hỏi: “Vậy có phải hoàng thượng thích muốn chết luôn không?”

Hắn bóp nàng mũi: “Nàng muốn mạng trẫm đấy à?”

Nàng hơi giãy dụa vài cái, khẽ hừ một tiếng: “Linh hồn đã bị mất rồi, còn giữ cái mạng lại làm gì nữa.”

Mục Nhung cười rộ lên, nhẹ giọng nói: “To gan, dám nói với trẫm như vậy!”

Nàng cắn môi cười.

Hắn kiềm lòng không được, cởi váy sam của nàng ra.

Phút chốc, trong thư phòng ngập tràn sắc xuân mang theo âm thanh khiến người khác thẹn thùng.

Một lúc lâu sau, hắn mới lệnh mọi người lui ra, rồi ôm nàng đi đến tịnh thất, ban ngày ban mặt tận hứng một phen, thật sự rất mệt mỏi, Khương Huệ thiếu chút nữa đã ngủ trong thùng nước tắm.

Mục Nhung thấy mắt nàng nửa khép nửa mở, bèn vốc chút nước lên mặt nàng. Khương Huệ lập tức bị đánh thức, nhìn thấy hắn nghịch ngợm như trẻ con, cũng tát nước về phía hắn.

Hai người náo loạn một lúc mới an tĩnh lại.

Khương Huệ nửa dựa vào ngực hắn, một tay cầm bàn tay hắn, ấn ấn lên: “Suốt ngày phải cầm bút, sao không mệt nhọc được, thảo nào phụ thân không muốn làm hoàng đế, cũng không biết ông đến Vân Nam chưa nữa?”

Đợi Mục Nhung đăng cơ, thái thượng hoàng liền khởi hành, ông nhiệt huyết như thanh niên, Mục Nhung cũng không thể ngăn cản nổi, trước kia còn lấy cớ dư nghiệt Ngụy Quốc, nhưng hiện giờ thái thượng hoàng thấy mình chẳng phải là hoàng đế nữa, nhất định sẽ không có chuyện gì, nên nhất quyết muốn xuất hành, Mục Nhung chỉ đành phái hơn mười tinh binh ngày đêm bảo hộ. Hôm qua vừa nhận được tin thái thượng hoàng đã đến Lạc Dương.

“E rằng phải sang năm mới có thể đến Vân Nam.” Mục Nhung thở dài.

Tuổi này của phụ hoàng đáng lý ra nên hưởng phúc, con cháu quây quần, an hưởng tuổi già, nhưng ông lại thích du ngoạn khắp nơi, làm hắn thật sự lo lắng.

Nàng đưa tay xoa xoa chân mày hắn một cái: “Phụ hoàng là người có phúc khí, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”

Đâu chỉ là có phúc khí, phải nói là phúc trạch vô biên mới đúng, tính tình thế kia lại có thể làm hoàng đế, còn an ổn ngồi trên long ỷ mấy thập niên, hơn nữa còn sinh được một đứa con trai ưu tú như hắn, đến khi tuổi già thì vô lo vô nghĩ.

Mục Nhung cười một tiếng, kỳ thực thì có thể làm sao được, phụ hoàng cảm thấy vui vẻ thỏa mãn là đủ rồi.

Hai người nói chuyện một lúc mới ra ngoài, Khương Huệ trở về Khôn Ninh cung.

Ai ngờ sáng hôm sau, Mục Nhung lại phong phụ thân nàng Khương Tế Đạt làm Cát An hầu, từ một thường dân, nhờ con gái mà nhảy một cái trở thành Hầu gia.

Khương lão gia và lão phu nhân cười đến cười không khép miệng lại được, nhất thời trước cửa lớn Khương gia ngựa xe như nước, mọi người lũ lượt kéo đến chúc mừng.

Trong Từ Tâm cung, thái hoàng thái hậu đang trò chuyện cùng hoàng thái hậu, rốt cuộc Mục Nhung cũng đã đăng cơ hơn một tháng, thường lệ lúc này nên tuyển tú rồi. Đây là quy củ các triều đại.

Hoàng thái hậu cười nói: “Lần trước vào cung mẫu thân con cũng nhắc tới chuyện này, chỉ là không phô trương, chọn mấy người ở kinh thành, dù sao bên cạnh hoàng thượng cũng không thể không có phi tần.”

Thái hoàng thái hậu cũng có ý này.

Khi Khương Huệ đến thỉnh an, hai người họ liền nhắc tới chuyện này, nghe xong, trong lòng nàng nhói một cái, hoàng đế không ai không tuyển tú, nàng lại vô thức quên chuyện này.

Thân là cháu dâu, con dâu, Khương Huệ chỉ có thể cười nói: “Cũng là hoàng tổ mẫu và mẫu hậu suy nghĩ chu đáo.” Nét mặt không hề có chút bất mãn nào.

Nhưng trở lại Khôn Ninh cung, nàng lại cực kỳ không vui.

Đừng thấy bây giờ Mục Nhung còn cưng chiều nàng, đó là vì nàng còn trẻ, dung mạo cũng xinh đẹp, nhưng con người có đẹp mấy cũng có ngày già đi. Đến lúc đó phải làm sao đây? Nếu hắn là thái tử thì còn đỡ, nhưng hiện tại hắn là hoàng đế, cứ ba năm sẽ tuyển tú một lần, mỗi lần đều tuyển những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nàng sao có thể đấu lại? Cũng không biết hắn nghĩ thế nào.

Phút chốc đã như trời sập xuống, nàng nhìn thấy con trai cũng không vui vẻ nổi.

Buổi tối, Mục Nhung đến đây, nàng cùng hắn ăn cơm như thường lệ, sau đó Mục Nhung ôm con trai chơi một lúc, đến khi rảnh rỗi, trước tiên nàng tạ ơn hắn chuyện ban tước cho phụ thân mình, Mục Nhung cười nói: “Việc nhỏ thôi mà.”

Có lý nào để phụ thân của hoàng hậu mình làm thảo dân? Như thế, chẳng phải sẽ khiến người khác chê cười sao.

Nàng trầm mặc chốc lát, một lúc lâu sau mới vươn tay cầm lấy tay hắn.

Hắn trở tay nắm tay nàng ngược lại, hỏi: “Làm sao vậy?” Hắn nhìn ra được, nàng có chút tâm sự.

“Hôm nay hoàng tổ mẫu và mẫu hậu nói, hoàng thượng nên tuyển tú rồi.” Nàng cắn môi.

Thì ra là vì việc này, Mục Nhung cười rộ lên, nhìn sắc mặt nàng không vui, lại còn hỏi: “Vậy nàng thấy trẫm có nên tuyển tú hay không? Giống phụ hoàng, một năm tuyển một lần.”

Chuyện này đều dựa vào tâm tình của hoàng đế cả, có người bảy tám năm tuyển một lần, người bình thường thì ba năm tuyển một lần, còn người ham mê nữ sắc thì một năm tuyển một lần vẫn cảm thấy chưa đủ, thường ngày còn cho người tìm kiếm những mỹ nhân ở Việt Quốc để mở rộng hậu cung.

Ngón tay của Khương Huệ vẽ vẽ trong lòng bàn tay hắn, nghĩ rằng nếu không cho hắn tuyển thì hình như có chút quá phận, làm vậy thật giống một người phụ nữ hay ghen, nhưng chấp nhận thì trong lòng nàng lại rất khó chịu, lại không kìm lòng được suy nghĩ, cho dù lần này ngăn được thì thế nào, sau này nàng còn có thể ngăn cản được sao?

Ngay cả mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, e rằng cũng không có lòng tin.

Thấy nàng do do dự dự, Mục Nhung cảm thấy rất thú vị, biết nàng không vui, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng hắn lại vui mừng, nếu như nàng cứ luôn ghen tuông vì mình thì tốt biết bao nhiêu? Mỗi lần trở về, sẽ lại có thể nhìn thấy nàng lấy lòng mình.

Hắn bỗng nhiên buông tay ra, thản nhiên nói: “Trẫm cũng không muốn để cho hoàng tổ mẫu và mẫu hậu lo lắng vì trẫm, có lẽ nên làm theo ý họ thôi, bằng không họ lại cằng nhằng trẫm, đại thần trong triều cũng sẽ tấu chương khuyên lơn.”

Tay Khương Huệ thoáng cái lạnh băng. Hắn muốn tuyển tú sao?

“Hoàng thượng…” Nàng buột miệng nói ra, “Thiếp không muốn.”

Ngàn vạn lần không muốn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.