Trùng Sinh Sủng Hậu

Chương 37: Chương 37




Edit: Tô Hi

Beta: Hoa Tuyết

Vì Khương tế Hiển sắp vào kinh nhậm chức nên hai ngày nay Hồ thị đang bận rộn thu dọn hành lý.

Lão phu nhân cũng thỉnh thoảng dặn dò chớ quên cái này, chớ quên cái kia.

Người gặp việc vui tâm tình cũng sảng khoái. Bất kể nói gì, trên mặt mọi người cũng đều tươi như nở hoa, trong nhà một chút mâu thuẫn cũng không có, hòa thuận hơn mọi ngày rất nhiều.

Lương thị thấy Hồ thị bận rộn nên cũng chủ động đảm nhận đa số công việc trong nhà.

Ngày hôm đó Hồ thị tiễn Khương Tế Hiển lên xe ngựa, hai vợ chồng lưu luyến không rời. Hồ thị ôm Khương Tế Hiển không chịu buông tay, nước mắt lưng tròng, triền miên trong xe một lát mới đi xuống.

“Tướng công chờ thiếp, thiếp xử lý cửa hàng xong sẽ đến kinh thành.”

Khương Tế Hiển đi kinh thành, ít nhất cũng phải ba bốn năm, Hồ thị không thể nào vẫn ở lại đây được. Mà Hồ thị đi, Khương lão gia và lão phu nhân nhất định cũng phải đi theo.

Xưa nay vẫn luôn là vậy, từ lúc Khương Tế Hiển làm huyện lệnh, hai ông bà đã theo ông. Dù sao Khương Tế Hiển cũng là con ruột của lão phu nhân, một ngày bà không thấy, thì trong lòng sẽ khó chịu, sao bà có thể chịu được ba bốn năm chứ?

Khương Tế Hiển gật đầu, nhân tiện căn dặn vài câu: “Ta muốn đưa cả nhà đại ca đến kinh thành luôn. Ta đã nói với đại ca rồi nhưng đại ca còn chưa chắc chắn. Bà hãy khuyên nhủ đại tẩu nhiều vào.”

Hồ thị thấy khó hiểu: “Bọn họ đi hay không thì tự bọn họ quyết định, lão gia quan tâm làm gì.”

“Bà cứ nghe theo là được!” Khương Tế Hiển không muốn giải thích.

Chỉ là ông cảm thấy lần này được thăng quan, có một nửa công lao là của Khương Huệ. Nhờ có giấc mộng đó, ông mới biết trước mọi việc để ông cố gắng hết sức. Chứ nếu không có Khương Huệ, làm sao ông có thể có công lao này?

Hồ thị thấy ông cương quyết, đành phải đáp ứng.

Xe ngựa liền chạy nhanh đi, để lại con đường mịt mù cát bụi.

Hồ thị trở về nói với lão phu nhân: “Tướng công muốn cả nhà đại ca cùng đến kinh thành, nhưng đại ca vẫn chưa quyết định, có lẽ đại ca còn đang thương lượng với đại tẩu.”

Lão phu nhân nói: “Chuyện này có gì phải thương lượng. Chúng ta đi hết, để bọn họ ở lại cũng không tiện. Vả lại tháng tám năm nay A Từ phải đến kinh thành thi hương rồi, đến lúc đó nếu thi đậu, có lẽ sẽ ở lại kinh thành thôi, lão đại và vợ nó sao có thể không thương nhớ? Vả lại Khương Từ cũng đã mười sáu, nhìn đi nhìn lại, qua một hai năm nữa sẽ cưới vợ thôi.”

Nói đến đây, Hồ thị vui mừng ra mặt, lại gần nói: “Mẫu thân, phải nói Bảo Tháp tự giải xâm đúng là linh thật, khó trách kêu chúng ta đừng vội đính hôn cho A Du, thì ra là vì có chuyện vui thế này! Hiện giờ đến kinh thành, sẽ có rất nhiều thanh niên tài giỏi.” Bà nhất định phải chọn cho con gái một tấm chồng thật tốt.

Lão phu nhân cười đến không khép miệng được, vui vẻ nói: “Nghe con nói kìa, thật đúng là, Tú Tú của chúng ta cũng có thể chọn được một người tốt rồi.”

Nụ cười của Hồ thị liền phai nhạt đi vài phần.

Hai người trò chuyện một lúc, lão phu nhân mới cho người đi gọi Khương Tế Đạt và Khương lão gia đến, bà người ngồi xuống nói chuyện.

“Cả nhà con cũng đến kinh thành đi. Tuy Nhân Tâm Đường của A Huệ buôn bán không tồi nhưng đến kinh thành buôn bán cũng giống vậy thôi. Hơn nữa, cho dù không mở cửa hàng cũng chẳng sao.” Lão phu nhân bây giờ có con trai là quan tam phẩm, nên có chút đắc ý, “A Huệ là cháu gái lão nhị, chính là tiểu thư khuê các, không nên ra ngoài nhiều. Vả lại lão nhị không làm quan ở đây, các con ở lại làm gì, ai sẽ chiếu cố?”

Núp dưới bóng đại thụ mới đón được gió mát. Người một nhà, đừng nói ai hưởng lộc của ai, được thơm lây là tốt rồi.

Khương lão gia nghe vậy thì gật đầu một cái: “Đúng vậy, lão đại, nhà chúng ta ở cùng nhau lâu rồi, giờ tách ra cũng không quen. Bây giờ lão nhị làm thị lang, sợ là còn bận rộn hơn trước, chuyện trong nhà không lo hết được, con cũng đến phụ một tay đi.”

Phụ mẫu đều tha thiết hi vọng ông đi như thế, Khương Tế Hiền liền chấp thuận.

Khương lão gia lại yêu cầu: “Đã như vậy, con đi kinh thành trước, mua nhà xong rồi viết thư về, sau đó chúng ta sẽ đến sau. Nếu không đi một lúc nhiều người thế này, đến lúc thuê chỗ ở sẽ rất lộn xộn, lại còn phải chuyển nhà nữa. Con cứ mang nhiều tiền, để mua một căn viện to như nhà chúng ta bây giờ đi, đừng tiết kiệm tiền, rảnh rỗi thì bàn bạc với lão nhị một chút.”

Thấy lão nhân dặn dò chu đáo, lão phu nhân khen ngợi: “Cha con nói không sai, nhất thời mẫu thân quên mất. Con chuẩn bị một chút, qua hai ngày nữa rồi đi.”

Ba người cứ thế quyết định.

Khương Huệ sớm đã đoán được sẽ như vậy. Cả nhà đệ đệ Hồ thị còn theo đến kinh thành, sao bọn họ lại không đi? Lẽ nào sau này những chuyện bên ngoài đều giao cho Hồ gia quản? Không thể nào.

Khương lão gia và lão phu nhân bình thường không quan tâm nhiều chuyện nhưng không phải người ngốc, nhất là lão phu nhân, tự nhiên sẽ không để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài. Cuối cùng, tương lai ngoại sự vẫn rơi vào trên người Khương Tế Đạt. Khương Tế đạt không phải con ruột của bà, nhưng cũng là con trai Khương lão gia, là anh em Khương Tế Hiển.

Có điều nàng thật tiếc tiệm thuốc của mình, vừa buôn bán tốt một chút đã phải bán đi.

Hơn nữa nói thật, trong lòng nàng cũng không muốn đi kinh thành. Chì là vận mệnh cả nhà bọn họ gắn bó bên nhau, nhị thúc có thăng quan hay không cũng liên quan đến họ, có lẽ phải chờ đến lúc Khương Từ trưởng thành nhà họ mới có thể độc lập.

Nhưng ngày này còn rất xa, hiện giờ đương nhiên phải hòa thuận bên nhau, nhiều người nhiều chỉ ý, mới có thể càng ngày càng tốt lên, cũng có thể ngăn cản những nguy cơ khó có thể đoán trước.

Nàng thở dài, đặt cây bút trong tay xuống, phải đi nói với Ninh đại phu một tiếng, không biết hắn có bằng lòng đến kinh thành không? Y thuật của hắn tiến bộ rất nhanh, dù không có Lý đại phu, Mã đại phu thì vẫn có thể ứng phó.

Nàng không đi một mình mà đi cùng Khương Tế Đạt.

Hiện giờ lão thái thái càng trọng quy củ. Tuy Khương Huệ không quan tâm đến quy củ, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện, từ lâu đã không còn coi trọng những điều đó nữa, nhưng làm người phải biết đối nhân xử thế, trưởng bối nói sao có thể không nghe?

Vì vậy khi Ninh Ôn gặp lại nàng thì đã cách một khoảng thời gian.

Từ sau lần trước nhờ Khương Từ tặng bút thì nàng không đến nữa, có lẽ đã qua nửa năm rồi?

Ninh Ôn thầm nghĩ, cô gái nhà giàu thật sự quá không thú vị, tiếc rằng tính tình nàng như vậy, cuối cùng vẫn bị vây trong một gian nhà. Hắn nhìn Khương Huệ, ít nhiều có chút tiếc hận.

“Ninh đại phu… ” Khương Huệ không phát hiện, cân nhắc ngôn từ: “Nhị thúc ta đi nhận chức ở kinh thành, chắc huynh cũng biết rồi.”

Ninh Ôn nói: “Cô muốn bán hiệu thuốc?”

“Ninh đại phu thật thông minh.” Khương Huệ hơi cúi đầu, nàng rất muốn Ninh Ôn cùng đi kinh thành, nhưng lại ngại đưa ra yêu cầu này, thở ra một hơi mới nói: “Tuy ta bán hiệu thuốc ở đây, nhưng đến kinh thành sẽ mở lại, không biết Ninh đại phu có muốn đi cùng không?

Không đợi Ninh Ôn mở miệng, nàng lại nói: “Mặc dù kinh thành tàng long ngọa hổ nhưng cũng là nói thích hợp nâng cao y thuật. Ninh đại phu có thể suy nghĩ một chút… ”

Nghe ra được nàng có chút lo lắng, Ninh Ôn mỉm cười: “Từ trước đến nay ta không quan tâm đến địa điểm, chỉ quan tâm đến tiền thôi.”

Nghe nói thế, Khương Huệ bật cười.

Nói chuyện với người như Ninh Ôn luôn không tốn sức, nàng rất hào phóng nói: “Tăng lương cho huynh gấp rưỡi, à không, gấp đôi, huynh thấy thế nào?”

Kinh thành tấc đất tấc vàng, không giống ở đây. Ninh Ôn chỉ có chút tiền đó, thời gian đầu nhất định sẽ rất khó khăn. Đợi sau này hắn nổi danh thiên hạ, tất nhiên sẽ tốt hơn.

Khương Huệ thứ nhất là vì giữ lại hắn, thứ hai đương nhiên là vì báo ân kiếp trước hắn cứu mình, nên lúc nào cũng suy nghĩ cho hắn một chút.

Ninh Ôn đáp ứng: “Rất tốt, tại hạ vốn cũng muốn đến kinh thành xem một chút.” Đúng như Khương Huệ nói, đó là nơi tàng long ngọa hổ, chắc chắn hắn có thể học tập nhiều thứ từ danh ý kinh thành.

Khương Tế Hiển ở bên cạnh lắng nghe, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Ninh đại phu chịu đi thì không gì tốt bằng. Đến khi nhà ta đi đến kinh thành, sẽ đến mời Ninh đại phu. Ninh đại phu không cần thuê xe, trên đường đi cùng nhau cũng vui vẻ hơn.”

Bởi vì Khương Tế Đạt thường xuyên xử lý công việc của hiệu thuốc nên thời gian chung đụng Ninh Ôn cũng rất nhiều, ông rất thích người thanh niên thân thiện hào phóng này.

Ninh Ôn nói một câu cảm tạ.

Chuyện hiệu thuốc đã xử lý xong, Khương Huệ đã buông xuống một cọc tâm sự. Nhiều ngày qua, nàng đều ở nhà chơi đùa với đám người Khương Du, vì sắp đi kinh thành, các nàng cũng phải chia tay nữ phu tử, nhớ tới những chuyện xưa liền không kìm được nước mắt.

Hồ thị cũng luyến tiếc, nói với lão phu nhân: “Con định đưa cho nữ phu tử chút bạc, người này cũng rất có bản lĩnh, dạy dỗ A Du rất tốt, tới kinh thành, không biết phải tìm ai đây.”

Lão phu nhân nói: “Thuyền đến cầu tự nhiên thẳng, sợ cái gì, dù sao A Du cũng đã học xong hết, tạm thời không vội, cứ từ từ tìm là được.”

Hồ thị nhớ đến một việc, ôi chao một tiếng: “Chúng ta đến kinh thành thì sẽ phải sắm vài bộ quần áo mới nữa đấy? Những phu nhân tiểu ở đó rất khó lường, đều là nhà quyền quý cả.”

Lão phu nhân nở nụ cười, chỉ chỉ bà: “Ta thấy con bận rộn đến choáng váng rồi, quần áo ở đây có thể so với kinh thành sao? Vật liệu may mặc ở đó đủ loại, váy sam đều là kiểu dáng thịnh hành, đương nhiên chúng ta đến đó rồi mới may sau.”

“Mẫu thân nói phải.” Hồ thị đỏ mặt.

Khương Tế Đạt nhanh chóng đến kinh thành. Càng gần ngày đi, các cô gái càng hưng phấn, dạo này đều nói đến chuyện ở kinh thành.

Khương Quỳnh nói: “Khi Hà nhị tiểu thư nhắc tới kinh thành cứ luôn tỏ ra xem thường chúng ta, có gì hay chứ? Hay là chúng ta đi xin tổ phụ tổ mẫu cho chúng ta đi khắp nơi xem. Muội rất tò mò!

Khương Huệ nghiêng người dựa vào giường, chậm rãi nói: “Chỉ sợ đến lúc đó muội không đi được thôi, khi thì phải đi bái kiến phu nhân nhà này, khi thì phải gặp gỡ tiểu thư nhà kia.” Nghĩ thôi đã thấy đau đầu.

Mặt Khương Quỳnh đen lại: “Nhắc mới nhà, kinh thành lớn như vậy, người nhà quan lại nhất định cũng rất nhiều.”

“Rất nhiều, đếm mấy bàn tay cũng không đếm hết nổi.”

Lòng hiếu kỳ của Khương Quỳnh lập tức bị nàng đả kích tan thành mây khói.

Khương Du cười nói: “A Huệ đừng hù dọa A Quỳnh, nhà chúng ta mới đến kinh thành, tất nhiên là cần kết giao bằng hữu, sau này sẽ từ từ sẽ ổn hơn thôi.”

Hồ Như Lan chỉ lắng tai nghe. Nàng đã thấy Tống Châu rất giàu có rồi, nơi kinh đô phồn hoa đó thật không dám nghĩ tới, nghe một lát, lại cúi đầu thêu hà bao.

Hà bao màu xanh nhạt thêu hai con hạc trắng, kiểu dáng rất tao nhã. Khương Quỳnh lại gần nói: “Tỷ chưa thêu xong hà bao này à? Nhìn thật đẹp, tỷ muốn tặng cho ai thế?”

Hồ Như Lan nói: “Không tặng ai cả, chỉ luyện tập thôi. Mẫu thân ta suốt ngày bảo ta làm ta làm nữ hồng đấy.” Tuy nói vậy nhưng mặt nàng lại từ từ đỏ lên.

Nhưng mọi người cũng không chú ý đến. Khương Huệ hơi buồn ngủ, dựa vào giường định chợp mắt một chút. Lúc này nha hoàn ở chỗ lão phu nhân đến nói: “Trong nhà có khách, lão phu nhân kêu các cô nương đến chính đường.”

Khương Quỳnh tò mò: “Ai vậy?”

“Nghe nói là Vệ gia nhị phu nhân dẫn hai vị tiểu thư đi thăm người thân trở về, ngang qua Tống Châu, tiện đường đến chơi.”

Khương Huệ lập tức từ trên giường đứng lên: “Tiểu thư Vệ gia? Ngươi có biết tên họ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.