Trùng Sinh Sủng Hậu

Chương 47: Chương 47




Edit: Tô Hi

Beta: Hoa Tuyết + Riêng

Không bao lâu thì thấy một đoàn người khí thế rầm rộ đi qua đây, Khương Tế Hiển dặn dò Khương Từ: “Cẩn thận lời nói và hành động.”

Khương Từ cười nói: “Lần này cháu chỉ đi cùng, không dám bắn tên lung tung đâu ạ.”

Khương Tế Hiển nghe vậy không khỏi mỉm cười, vì trình độ bắn tên của ông cũng không cao, đành phải nhờ cả vào hai vị tướng quân rồi.

Hoàng đế ngồi trong long liễn, tới cửa thành thì dừng lại, thò đầu nhìn ra bên ngoài, mọi người vội vàng quỳ xuống thỉnh an.

Không chỉ thỉnh an hoàng đế, mà còn có thái tử, và Hành Dương Vương nữa.

Ánh mắt hoàng đế dừng trên người Khương Tế Hiển, đây là người mà Mục Nhung đề bạc, ông nghĩ thầm, lúc trước Khương Tế Hiển đã lập công lớn, bảo vệ Tống Châu, nên cho hắn có vinh hạnh này cũng không sao. Chỉ là bình thường không nhìn kỹ vị thần tử này, hôm nay ông mới thấy, người này hơi đen, mày rậm mắt to, lại có chút chất phác.

Ông đột nhiên hỏi: “Nghe nói Khương gia các người là địa chủ? Ngươi cũng biết làm ruộng sao?”

Khương Tế Hiển nói: “Bẩm hoàng thượng, nhà hạ thần nhiều đời đều là địa chủ, kéo dài hơn trăm năm, nhưng thần từ nhỏ đã đọc sách, đa số việc đồng đều là gia phụ và huynh trưởng quản lý, nhưng thần vẫn hiểu được một chút.”

Hoàng đế gật đầu: “Vậy ngươi làm ở Bộ Hộ là rất thích hợp. Hôm qua có tấu chương nhắc tới chuyện thủy lợi trong nông nghiệp, ngươi hãy làm đi.”

Đến đi săn còn được nhận chức vụ mới, Khương Tế Hiển lập tức lĩnh mệnh.

Khương Từ bên cạnh nghe vậy có chút ý nghĩ, mọi người đều nói hoàng đế là một hôn quân, không quan tâm quản lý triều chính, hắn còn tò mò không biết đó là người thế nào. Hôm nay hắn trộm nhìn, hoàng đế không chỉ anh tuấn mà còn rất thân thiện, không hề kiêu ngạo.

Hoàng đế lại nói: “Tất cả đứng lên đi, đi nhanh một chút, đừng để chậm trễ canh giờ.”

Mọi người lại vội vàng đứng lên, lần lượt lên ngựa.

Thật ra Khương Từ muốn đến gặp Mục Nhung một chút, nhưng không biết vì sao lại không có dũng khí, chỉ đành đi về phía trước.

Hắn không qua chào hỏi, nhưng Mục Nhung lại dừng lại, quay đầu nói: “Ngôn Hoa, ngươi định vẫn làm bộ không quen biết bản vương à?”

Khương Từ giật mình, ngước mắt lên nhìn thấy Mục Nhung có ý cười, mới lập tức thả lỏng, rồi lại kích động không nói nên lời. Hắn vội nói: “Thần không dám, thần chỉ sợ mạo phạm điện hạ.”

Hắn không còn là bá tánh bình thường, hắn thi đậu cử nhân nên đã có công danh, không xưng là thảo dân nữa.

Mục Nhung nói: “Không cần phải như vậy, cứ như khi ở thư viện đi.” Hắn thấy Khương Từ mặc trang phục cưỡi ngựa đầy khí thế, lại cười nói, “Bản vương nhớ ngươi bắn tên không giỏi, hôm nay vừa đúng lúc luyện thêm đi.”

“Thần sợ ngộ thương người khác.” Khương Từ nói thật, “Trước khi đi, muội muội thần còn dặn thần nhất định không được làm người khác bị thương, vừa rồi nhị thúc cũng nhắc nhở nhiều lần.”

Mục Nhung cười rộ lên: “Không sao đâu, bãi săn rộng như vậy, bình thường không dễ làm người khác bị thương được. Lát nữa ngươi cứ đi theo bản vương.”

Khương Từ đương nhiên vui vẻ.

Hai người nói cười cưỡi ngựa đi song song.

Khương Tế Hiển biết bọn họ là bạn học ở Tống Châu một thời gian, chỉ không nghĩ tới tình cảm lại tốt đến vậy. Xem ra, tam hoàng tử thật sự rất coi trọng Khương Từ.

Ông không khỏi nghĩ đến, có lẽ hành trình hôm nay cũng là do tam hoàng tử an bài, mình là được hưởng lợi nhờ cháu trai sao? Nhưng ông cũng hơi lo lắng, vì hoàng đế rất nuông chiều Mục Nhung, nếu Khương Từ và Mục Nhung quan hệ thân thiết, như vậy Khương gia nhất định sẽ bị cuốn vào cuộc tranh đoạt ngôi vị!

Từ trước đến nay ông đều rất cẩn thận, không để bản thân rơi vào nguy cơ như vậy, nên lập tức nghĩ khi trở về nhất định phải nói với Khương Từ vài câu.

Lúc này thái tử cũng đang nhìn hai người, thầm nghĩ người đệ đệ này của hắn đã hạ quyết tâm lấy nhị tiểu thư Khương gia thật rồi.

Nếu hắn thật sự cưới được, nghĩ lại cũng là chuyện tốt.

Khương gia là gia đình thế nào chứ, trước kia làm địa chủ, có thể nói là không có chút căn cơ nào, cũng không giúp đỡ được gì cho Mục Nhung.

Có lẽ mình nên giúp hắn một chút nhỉ?

Khóe miệng thái tử khẽ nhếch lên, đánh ngựa đuổi theo.

Lại nói đến Khương gia, nhà bọn họ nhận được vinh quang thế này tất nhiên là rất vui mừng, nhưng cũng tràn đầy lo lắng. Mọi người đều nói gần vua như gần cọp, nếu ở bãi săn xảy ra chuyện, không chừng bọn họ cũng sẽ bị rơi đầu theo, vì vậy chừng nào bọn họ chưa quay về thì trong lòng mọi người vẫn còn bất ổn.

Hồ thị cũng không có lòng dạ nào làm việc, nên chạy tới bàn bạc với lão phu nhân: “Gần đây con đã tìm được một nữ phu tử, nàng ta đã dạy cho nhiều nhà, con đã bàn bạc với nàng ta xong, nhưng mỗi tháng cần đến ba mươi lượng bạc, đắt hơn trước kia rất nhiều. Đúng là kinh thành có khác, không chỉ đồ ăn đắt hơn mà ngay cả cửa hàng cũng đắt vô cùng. Con đành phải thuê trước đã.”

Khương Huệ nghe vậy, liền cười nói: “Đắt thì đắt nhưng lại kiếm được nhiều lời hơn đấy ạ.”

Hồ thị nhìn nàng nói: “Cửa hàng của ta thì không sao nhưng cháu đó, kinh thành có nhiều danh y lợi hại như vậy, một cô gái như cháu hay là thôi đi.” Bà muốn huyên Khương Huệ không nên mở hiệu thuốc nữa.

Người bình thường thì nên như vậy thật, nhưng nàng có một thần ý đấy. Khương Huệ cười nói: “Không sao đâu ạ. Cháu vẫn sẽ thử xem sao, nếu thua lỗ thì coi như trước đây cháu chưa từng có lời vậy.”

“Ai da, lá gan thật lớn mà.” Hồ thị nhìn không vừa mắt, nhưng cũng lười khuyên nữa, dù sao cũng không phải tiền của bà.

Lão phu nhân nói: “Cho dù có đắt đi nữa cũng phải mời nữ phu tử. Ngày mai con đi mời đến đi. Còn chuyện hạ nhân lần trước nói, hai ngày này con cũng mua vài người luôn đi.”

Hồ thị gật đầu.

Đọc truyện chính chủ & nghiêm cấm sao chép.

Chờ đến buổi chiều, cuối cùng Khương Tế Hiển và Khương Từ cũng trở về, còn mang theo một con hươu. Khương Huệ ngạc nhiên nói: “Ca ca, đây là ca ca hay nhị thúc săn được vậy?” Nàng chỉ hy vọng hai người bình an, chứ chưa từng nghĩ đến họ sẽ săn được thú.

Khương Từ cười nói: “Muội đoán xem?”

Khương Huệ nói: “Dù sao cũng không phải ca ca.”

Hồ thị nói: “Lão gia cũng không giống như có thể săn được đâu.”

Khương Quỳnh nghe xong cười khúc khích: “Đường ca mau nói đi, đừng thừa nước đục thả câu! Nói đi, nhanh lên để nhà bếp còn nấu nữa.”

Bảo nhi cũng vỗ tay: “Hay quá, hay quá, nướng ăn đi.”

Hai tiểu quỷ tham ăn này. Khương Từ đưa tay sờ đầu Bảo nhi, nói với Khương Huệ: “Là tam điện hạ đưa đó. Huynh và nhị thúc đều không săn được gì. Hai vị tướng quân thì khá hơn một chút. Hoàng thượng rất vui vẻ, còn ban thưởng trăm lượng bạc nữa.”

Khương Huệ ngẩn ra.

Lão phu nhân lại phấn chấn nói: “Là Hành Dương vương sao? Ôi chao, xem ra ngày ấy rất coi trọng nhà chúng ta, bằng không là một thân vương việc gì phải đưa hươu cho các con?”

Hồ thị chớp mắt: “Thế sao lão gia không mời tam điện hạ đến nhà ăn cơm?”

Khương Tế Hiển vốn đang lo lắng cho Khương Từ, thê tử của mình lại còn nghĩ đến chuyện mời về nhà ăn cơm, ông lập tức nghiêm mặt: “Đừng có nói hươu nói vượn nữa, nằm mơ đi!”

Hồ thị bị dọa đến giật mình, lại thấy Khương Tế Hiển sải bước về phòng thay quần áo. Bà vội hỏi Khương Từ: “Đã xảy ra chuyện gì vậy, sao nhị thúc cháu lại nóng nảy như vậy? Lẽ nào đã đắc tội hoàng thượng à?”

“Không phải, nhị thẩm đừng lo lắng.”

Ở trên đường về, Khương Tế Hiển chỉ nói được mấy câu, nhưng Khương Từ làm sao lại không hiểu.

Nhưng Mục Nhung chủ động lấy lòng hắn, hắn cũng không có cách nào không để ý tới được, hơn nữa không biết vì sao, hắn có thể cảm giác được là Mục Nhung thật lòng thân cận với hắn.

Hơn nữa, còn có phần vui mừng.

Chỉ là những lời nhị thúc nói cũng rất đúng.

Theo như quan sát hôm nay của hắn thì hoàng đế đối xử tốt với Mục Nhung hơn thái tử. Vả lại Mục Nhung không chỉ có tướng mạo ngọc thụ lâm phong giống hoàng đế mà học vấn cũng rất uyên bác. Ở trong rừng, hoàng đế kêu mọi người làm một bài thơ, Mục Nhung chỉ thuận miệng ngâm thế nhưng không hề thua kém bọn họ chút nào.

Khương Từ nghĩ đến năm đó ở Tống Châu, hắn cùng Mục Nhung bàn luận, Mục Nhung còn rất có hùng tài vĩ lược, đối với việc trận pháp dùng binh cũng có những cách nhìn nhận độc đáo.

Người này quả thật là đối thủ mạnh của thái tử..

Tương lai ngươi chết ta sống, chắc chắn sẽ biến hóa khôn lường.

Khương Từ thở dài, giơ tay vỗ trán, bên tai nghe thấy Khương Huệ hỏi: “Con hươu này thật sự là do tam điện hạ đưa sao? Hắn còn nói gì không?”

“Bảo chúng ta hãy cùng nhau thưởng thức.”

Khương Huệ nhíu mày, chẳng lẽ đây là hắn đang lôi kéo quan hệ với Khương gia?

Nàng đang suy nghĩ thì bên kia Khương lão gia đã gọi người đem hươu đến nhà bếp.

Bữa tối họ thật sự ăn thịt hươu. Các cô gái ăn xong thì ra vườn tản bộ. Khương Du nói: “Mấy ngày nay không biết Như Lan làm sao mà không ra ngoài. Đại phu đến xem lại nói không có gì.”

“Chắc hôm đó uống say đến hồ đồ, say đến bây giờ đấy.” Khương Quỳnh trêu ghẹo.

“Nói bậy, uống say thì hôm sau là tỉnh rồi, sao còn say nữa. Ta thấy có lẽ là có tâm sự gì đó, nhưng ta hỏi, muội ấy lại không nói.” Khương Du thở dài.

Thiếu Hồ Như Lan, các nàng luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nói mấy câu rồi ai về phòng người ấy.

Hồ thị rất nhanh đã mời nữ phu tử tới, cũng mua hạ nhân về. Khương Huệ được thêm hai nha đầu nữa, một người tên Thể Điệp, một người là Vũ Điệp. Có điều nàng không quen có nhiều người bên cạnh, nên vẫn chỉ dùng Kim Quế Ngân Quế, hai người mới thường rảnh rỗi ở bên ngoài.

Có nữ phu tử tới, nên các nàng không được chơi đùa như trước nữa, lại phải học cầm kỳ thi họa và quy củ. Hồ Như Lan nghỉ mấy ngày cũng ra ngoài, còn chịu khó học tập hơn trước kia.

Ngày hôm đó nghỉ hưu mộc, Hồ thị mời Hạ gia đến làm khách.

Các cô nương trang điểm thật đẹp ra gặp Hạ phu nhân.

Ở chính phòng, lão phu nhân nói với Hạ phu nhân: “Ta đã từng gặp Hạ đại nhân, vẫn luôn nghĩ không biết khi nào mới được gặp các người. Chỉ là chúng ta mới đến kinh thành nên còn bận bịu nhiều việc. Lần trước các người mời khách nhưng chúng ta không có thời gian đến, hôm nay cuối cùng cũng gặp được. Nhà các người công tử thì tài hoa, cô nương thì xinh đẹp, thật là có phúc.”

Hạ phu nhân cười rộ lên: “Tuy lão gia không ở cùng chúng tôi nhưng cũng thường nhắc đến Khương đại nhân, lời lẽ luôn rất kính trọng, cho nên ta biết các người tới kinh thành thì liền vội vã mời sang chơi, nhưng lại suy nghĩ không chu toàn, còn làm phiền các người mời lại, ngược lại đã quấy rầy rồi.” Bà nhìn sang Khương Du, “Đại tiểu thư nhà các người đoan trang nền nã hơn Kiều nhi nhà ta nhiều. Đừng nhìn nó yên tĩnh như vậy, chứ thực ra rất tinh nghịch đấy. Kiều nhi, con phải học tập đại tiểu thư hơn nữa đó.”

Hạ Ngọc Kiều luôn miệng đáp ứng, rồi lập tức đến ngồi cạnh Khương Du: “Tỷ tỷ tốt, nghe mẫu thân muội nói kìa, sau này xin nhờ tỷ chỉ dạy muội nhiều hơn nhé.” Nàng nhìn sang đám người Khương Du, “Tỷ có nhiều tỷ muội nhiều, trông thật náo nhiệt, không như nhà muội, chỉ có mình muội thôi, thật cô đơn.”

Tính tình cô gái này thật giống Khương Quỳnh, có điều biết ăn nói hơn Khương Quỳnh một chút. Khương Huệ buồn cười, lại nhìn sang Hạ công tử.

Hắn mặc một bộ áo bào màu xanh đậm, mày rậm như tên, mũi cao thẳng, hốc mắt rất sâu khiến đôi mắt đặc biệt có thần. Nàng luôn cảm thấy dường như đã gặp hắn ở đâu đó, nên nhịn không được nghiêng đầu hỏi nhỏ Khương Từ: “Ca ca, Hạ công tử tên là gì vậy?Vừa rồi đã nói chưa?”

Khương Từ thấy lạ nhưng vẫn đáp: “Tên là Hạ Trọng Thanh, nhậm chức Cấp sự trung ở Bộ binh.”

Hạ gia nhiều đời xuất thân là Cẩm Y Vệ. Hạ lão gia thăng quan cũng được điều đến Tống Châu nhậm chức Chỉ Huy Sứ, Hạ Trọng Thanh cũng đã tham gia khoa cử, đỗ tiến sĩ rồi làm quan. Sau khi Khương Huệ nghe thấy tên hắn liền liếc mắt nhìn qua, rốt cuộc cũng nhớ tới hắn là ai. Tám năm sau hắn sẽ là Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy đảm nhiệm chức nguyên soái ở Sơn Tây. Mỗi khi Mục Nhung nhắc tới hắn đều có vài phần kính phục, luôn nói hắn là kỳ tài quân sự hiếm thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.