Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Chương 21: Chương 21: Đánh người trở tay không kịp




Tô Tâm Ly sau khi tắm rửa qua liền mặc một thân áo tím thêu hoa mai, phía dưới là váy dài màu xanh nhạt, trên váy thêu hoa hải đường trông rất sống động. Bởi vì vừa mới qua tháng hai, trời còn se lạnh nên Tô Tâm Ly khoác thêm bên ngoài áo choàng màu đỏ tím làm từ lông chim công, mỗi sợi lông đều bóng sáng, vừa nhìn qua liền biết chúng rất hiếm có trong trăm có một. Thêm vào đó là da thịt Tô Tâm Ly trong suốt như tuyết, tóc búi đơn giản được cố định bằng trâm ngọc, trên mặt được điểm một vài ngôi sao nhỏ sáng rực rỡ thật giống như tất cả ánh dương đều hội tụ trên gương mặt nàng. Nàng được Thu Ba đỡ tiến vào, mỗi bước đi như đạp trên ánh dương mà đến, làm cho mọi người lóa mắt không dám nhìn thẳng.

Đều là nữ nhân, Tô Diệu Tuyết nhìn Tô Tâm Ly đáy mắt chợt lóe lên rung động, nhưng ngay sau đó ghen ghét, phẫn hận cùng không cam lòng. Nàng vốn không xinh đẹp bằng Tô Tâm Ly, y phục trang sức lại càng kém xa, trong lòng nàng tuy luôn khinh thường Tô Tâm Ly, nghĩ nó ngu xuẩn nhưng cùng nó đứng một chỗ, nàng vẫn luôn có loại cảm giác tự ti, mặc cảm.

Nếu nàng là nữ nhi của Trình Lập Tuyết thì thật tốt, tất cả mọi thứ sẽ đều là của nàng.

Tô Tâm Ly vào phòng, buông tay Thu Ba ra, Thu Thủy đi theo phía sau liền tiến lên giúp Tô Tâm Ly cởi áo khoác trên người xuống, lộ ra xiêm y bên trong.

Tô Tâm Ly đi tới trước mặt Tô Bác Nhiên, còn chưa kịp thỉnh an, Phương di nương mới vừa rồi còn ôm Diệu Tuyết khóc lóc kể lể đột nhiên đứng dậy xông tới, Tô Tâm Ly liền lùi về sau hai bước, Lưu Chu đứng một bên liền bước đến trước mặt bảo hộ Tô Tâm Ly ở phía sau. Chỉ nghe một tiếng bịch vang lên, Phương di nương đột nhiên quỳ gối trước mặt Tô Tâm Ly.

“Tiểu thư tha tội.”

Phương di nương nói xong liền khóc thất thanh so với hồi nãy còn lớn hơn, bất quá chỉ là thanh âm lớn hơn mà thôi, nước mắt chỉ lẳng lặng chảy, bộ dáng kia chọc cho người trìu mến.

Đây là ai ác tâm?

“Di nương, ngươi làm gì vậy?”

Tô Tâm Ly la rầy một tiếng, vòng qua Phương di nương, nếu bà ta thích quỳ như vậy thì để cho bà ta quỳ. Tô Tâm Ly thản nhiên đi đến trước mặt Tô Bác Nhiên dịu dàng phúc thân: “Phụ thân.”

Tô Bác Nhiên liếc nhìn Phương di nương đang quỳ trên mặt đất, bất mãn nhìn Tô Tâm Ly cũng không gọi nàng đứng dậy. Tô Tâm Ly dĩ nhiên không quan tâm, hành lễ xong liền tự mình đứng dậy. Chỉ có người làm sai mới có vẻ mặt chột dạ, nàng không sai cho nên không cần. Tô Bác Nhiên thích tức giận thì cứ tức giận, thích trừng mắt thì để cho ông ta trừng mắt.

“Phương di nương, ngươi mặc dù chỉ là di nương của tướng phủ nhưng dù sao cũng là người hầu hạ bên cạnh phụ thân lâu nhất, phụ thân chính là niệm tình cũ đối với ngươi cái gì cũng là tốt, ngươi khóc sướt mướt như vậy, người không biết lại tưởng phụ thân khắt khe ngươi? Còn có tỷ tỷ, ngươi mặc dù chỉ là dưỡng nữ của tướng phủ thế nhưng trong mắt hạ nhân đều xem ngươi là tiểu thư mà hầu hạ, chiếu cố, phụ thân cũng thương xót ngươi nhưng mà ngươi xem, bộ dáng này của ngươi, người ngoài nhìn vào còn tưởng người của tướng phủ ngược đãi khi dễ ngươi, phụ thân không xem ngươi là nữ nhi mà đối đãi. Đây không phải là bôi nhọ phụ thân sao?”

Không đợi Phương di nương mở miệng, Tô Tâm Ly liền nói trước, những câu đều vì suy nghĩ cho danh tiếng của Tô Bác Nhiên. Tô Bác Nhiên vừa nghe, thấy có lý, tức giận tiêu tan không ít.

Phương di nương và Tô Diệu Tuyết cứng đờ, càng thêm đáng thương nhìn Tô Bác Nhiên, mong Tô Bác Nhiên có thể ở trước mặt Tô Tâm Ly đòi lại công đạo cho họ hoặc có thể trước mặt nhiều hạ nhân như vậy hung hăng đánh Tô Tâm Ly, nếu không sau này bà như thế nào uy áp trước hạ nhân.

Các nàng chờ đợi nửa ngày cũng chỉ thấy Tô Bác Nhiên nghiêm mặt sau đó gật đầu tán dương nói: “Ly nhi nói có lý. Phương di nương và Diệu Tuyết lần sau không thể như thế.”

Tô Tâm Ly cong môi cười nhạt. Tô Diệu Tuyết không rõ coi như quên đi, nhưng mà Phương di nương cư nhiên cũng bộ dáng này, lẽ nào bà ta không biết Tô Bác Nhiên thích nhất là quyền lợi cùng danh tiếng tốt sao?

“Con nghe quản gia nói phụ thân rất tức giận vốn định lập tức qua thỉnh an phụ thân. Thế nhưng tối qua con nghỉ ngơi không tốt, buổi sáng rời giường hơi trễ hơn nữa trên người lại ra không ít mồ hôi, con nghĩ phụ thân tâm tình không tốt, nếu thấy Ly nhi dáng dấp lôi thôi nhếch nhác nhất định sẽ càng thêm tức giận. Với lại nếu con đi lại trong phủ với dáng vẻ kia bị những người trong phủ truyền ra ngoài sẽ bị coi là không gia giáo, thanh danh của phụ thân sẽ bị tổn hại. Cho nên liền kêu Lưu Chu mang trà tuyết cúc vừa mới ngâm đem qua, đây chính là con tự mình ngâm.”

Tô Tâm Ly nháy mắt một cái, một bộ dáng của tiểu hài tử ngây thơ thanh tú, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Tô Bác Nhiên còn có chút lấy lòng. Trong lòng Tô Bác Nhiên nháy mắt liền thấy thập phần thỏa mãn.

Người của phủ Định Quốc Công tung hoành như thế nào thì minh châu mà họ nâng niu trong lòng bàn tay còn không phải đối với ông cũng phải khép nép. Tô Bác Nhiên suy nghĩ một chút liền thấy hết giận, trên mặt không khỏi lộ ra dáng tươi cười.

Tô Tâm Ly nhìn Tô Bác Nhiên như vậy liền biết trong lòng ông ta đang suy nghĩ cái gì.

Đường hoàng chính diện nói như vậy, ai nói không phải? Nàng đời trước quá thành thật cũng không biết diễn cho nên mới thua thảm hại như vậy. Đời này, bất luận là kịch gì nàng đều cùng bọn họ phối diễn.

“Đây không phải là những hạ nhân tối hôm qua vu oan ta sao?”

Tô Tâm Ly giống như là vừa mới phát hiện, có chút bất ngờ chỉ những hạ nhân đang đứng phía sau Phương di nương đang quỳ.

Tướng gia cư nhiên lại đứng bên cạnh Tô Tâm Ly. Phương di nương mới vừa rồi tức giận liền phục hồi lại tinh thần. Bà cũng không đứng dậy mà quỳ đi tới trước mặt Tô Tâm Ly, ngẩng đầu tức giận nói: “Tiểu thư, ..., đám hạ nhân này mù mắt mới có gan nói xấu tiểu thư, ta hôm nay đem bọn họ tới chính là để cho tiểu thư xử lý.”

Nếu là cho nàng xử lý thì đem đến thư phòng của Tô Bác Nhiên làm gì, xem nàng là đứa nhát gan như trước đây, nghe Tô Bác Nhiên tức giận liền không dám đến. Phương di nương bảo vệ những hạ nhân này sau này bọn họ nhất định sẽ đối với bà ta càng thêm tận tâm trung thành, càng thêm ra sức vì bà ta mà làm việc, kiếm chuyện gây khó xử cho nàng. Nàng trước đây vốn đã bị xem thường như vậy sau này ở tướng phủ lại càng không có địa vị? Nàng không nên giống như đời trước để nha hoàn người hầu trong phủ lấn át.

Phương di nương nói xong liền nhìn chằm chằm Tô Tâm Ly. Bà không ngờ Tô Tâm Ly sẽ đến, hoàn toàn bị giết đến một cái trở tay cũng không kịp cho nên mới bị Tô Tâm Ly đoạt tiên cơ. Bất quá không sao, Tô Tâm Ly này đến con mèo con chết cũng rơi nước mắt thương tâm, chắc chắn sẽ không xử lý những người này. Phương di nương tràn đầy tự tin cùng đắc ý.

“Phương di nương, những hạ nhân này thực sự để cho ta tùy ý xử trí sao?”

Phương di nương gật đầu. Tô Tâm Ly khóe miệng nhẽ nhếch, hướng phía Tô Bác Nhiên lần thứ hai dịu dàng phúc phúc thân, đôi mắt rũ xuống che giấu tia ngoan lệ ở đáy mắt.

“Những hạ nhân này ăn cây táo rào cây sung, chẳng phân biệt được tôn ti, hơn nữa còn mượn danh Phương di nương và tỷ tỷ để hãm hại ta, quả thực làm ô uế gia uy của tướng phủ, cũng không biết là thu được chỗ tốt gì từ người khác? Hôm nay bọn họ ăn gan hùm mật gấu dám trước mặt văn võ bá quan nói xấu ta thì tương lai cũng có thể bán đứng phụ thân, bán đứng tướng phủ. Hạ nhân như vậy cần để làm gì, gọi mẹ mìn đến đem toàn bộ bán đi.”

Tô Tâm Ly vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Nha hoàn cùng gã sai vặt đều nhanh chóng quỳ xuống xin tha thứ, đều nói mình oan uổng, cầu Tô Tâm Ly khoan dung độ lượng tha cho họ một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.