“Phụ thân ngày thường bận rộn chuyện triều chính, nữ nhi chỉ hận mình không phải là thân nam nhi có thể vì phự thân phân ưu. Nữ nhi hôm nay liền mượn hoa hiến phật, chén canh này coi như nữ nhi hiếu kính phụ thân. Phụ thân nếu thích, nữ nhi liền học, mỗi ngày đều vì phụ thân nấu canh thuốc.”
“Tướng gia là có phúc khí. Tiểu thư không chỉ xinh đẹp còn đối với tướng gia một mảnh hiếu tâm.”
Từ trước đến nay, cho dù Trình Lập Tuyết không mất sớm, Tô Tâm Ly tuy rằng tôn trọng người phụ thân này nhưng không thân cận lắm. Sau khi Trình Lập Tuyết mất, bỏ qua hai ngày này, Tô Tâm Ly và Tô Bác Nhiên nói chuyện với nhau tổng cộng không quá 10 câu, nàng cũng chưa bao giờ có hành động hiếu thuận nào, còn có số lần Tô Bác Nhiên xem Tô Tâm Ly như tiểu tâm can hận không thể ôm vào lòng là không có. Cho dù hành động của Tô Tâm Ly chỉ là mượn hoa hiến phật, Tô Bác Nhiên vẫn cảm thấy thỏa đáng không gì sánh được, trong lòng còn có cảm giác thành tựu.
Người của phủ Định Quốc Công khinh thường ông thì thế nào, chẳng phải ngoại tôn nữ mà bọn họ yêu thương nhất nâng niu trong lòng bàn tày còn phải cung kính trước mặt ông sao. Đối với sự hầu hạ của Tô Tâm Ly, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt. Tô Bác Nhiên còn có một loại cảm giác đang giậm toàn bộ người Định Quốc Công phủ rất vui vẻ.
“Thế nhưng chén canh này là ta phân phó trù phòng vì tiểu thư mà đặc biệt chuẩn bị.”
Phương di nương mắt thấy chén canh được Tô Tâm Ly đưa đến trước mặt Tô Bác Nhiên, trong lòng liền hoảng hốt, vội vàng mở miệng can ngăn. Chén canh này, tuyệt đối không thể để cho tướng gia uống.
“Phương di nương, ngươi đây là có ý gì?”
Tô Tâm Ly quay đầu, mù mịt nhìn Phương di nương, chỉ là sâu đôi mắt là sự hả hê, chế nhạo tự lấy đá đập chân mình.
Đáng đời!
“Canh này chỉ có thể dành cho ta uống sao? Chỉ cho phép Phương di nương chiếu cố phụ thân? Ta là nữ nhi thì không thể hiếu thuận phụ thân sao? Phụ thân khổ cực như vậy, mỗi ngày nên ăn nhiều một ít đồ bổ dưỡng.”
Phương di nương bị Tô Tâm Ly nói vậy có chút không được tự nhiên, trong lòng càng hoảng loạn. Nó hành động như vậy là vô tình hay cố ý? Không phải nó đã biết cái gì chứ? Phương di nương nhìn chằm chằm Tô Tâm Ly. Gương mặt xinh đẹp kia đâm đau mắt bà, cặp mắt đen mị nhãn lại tràn đầy nghi hoặc và vô tội cũng dần dần làm cho bà yên lòng lại. Nó chắc không biết gì đâu, tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi.
Tô Diệu Tuyết liếc nhìn Phương di nương ngồi bên cạnh, lại nghĩ tới chuyện tình lúc nãy ở Phương Tình viện Phương di nương đã nói với nàng, trong lòng nhất thời có dự cảm không tốt. Phương di nương lúc này cũng nhìn về phía nàng, gật đầu với nàng, ngầm thừa nhận phỏng đoán của nàng là đúng. Tô Diệu Tuyết căm tức, thằm mắng Phương di nương là phế vật, nói thì hay lắm. Nhưng lúc này nàng chỉ có thể nhịn còn phải đảm bảo ngọn lửa này không lan tới Phương di nương.
“Muội muội là đích nữ duy nhất của tướng phủ, thân phận tôn quý. Di nương chỉ là lo lắng cho thân thể muội muội, muội không nên phụ tấm lòng của di nương.”
Thanh âm xinh đẹp của Tô Diệu Tuyết, bộ dáng lại càng ngây thơ, người ngoài nhìn vào nhất định sẽ cho rằng nàng ta cùng Tô Tâm Ly rất thân thiết.
Nếu chén canh này là Phương di nương vì Tô Tâm Ly mà chuẩn bị, Tô Diệu Tuyết tất nhiên mong muốn Tô Tâm Ly uống hết, đến lúc đó xem nó còn khoe mẽ trước mặt nàng như thế nào.
Nàng mới là đích nữ tướng phủ, Tô Tâm Ly chỉ là một đứa mồ côi mẹ, dựa vào cái gì mà muốn cùng nàng tranh giành?
“Không phải, Phụ thân. Chén canh này đưa cho phụ thân uống như thế nào lại cô phụ tâm ý của Phương di nương? Phụ thân người cần phải ăn nhiều, đối với nữ nhi mà nói, thân thể của người khỏe mạnh là trọng yếu nhất.”
Tô Tâm Ly nói, tự mình múc một muỗng canh đưa đến trước mặt Tô Bác Nhiên.
“Đại tỷ tỷ, muội có thể cùng tỷ học không? Muội cũng muốn phụ thân uống canh bổ dưỡng mà muội tự mình sắc.”
Từ lúc ngồi ăn đến bây giờ, Tô Mộc Linh trầm mặc đột nhiên mở miệng nói.
Tô Mộc Linh là nữ nhi của Lục di nương, năm nay tám tuổi, lớn lên phấn điêu ngọc trác. Hôm nay nàng mặc một thân xiêm y đỏ rực, bộ dáng thập phần vui vẻ hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn càng làm cho mọi người thấy là một tiểu phấn nộn khả ái. Lúc này đôi mắt mở to, vẻ mặt hồn nhiên vô tội nhìn về phía Tô Tâm Ly.
“Muội muội có phần hiếu tâm này, tất nhiên là được.” Tô Tâm Ly cười cười, cùng với Tô Mộc Linh tám tuổi bộ dáng ngây thơ vô tội giống nhau.
Bất luận đời trước hay đời này, Tô Tâm Ly nàng cùng với hai mẹ con Lục Di nương đều không có tiếp xúc vì vậy nàng cũng không biết rõ nhưng cũng không phải là không biết gì.
Lục di nương là thị thiếp do lão thái thái thưởng cho Tô Bác Nhiên. Tuy rằng nàng chỉ sinh duy nhất một nữ nhi nhưng dù sao cũng có lão thái thái làm chỗ dựa, tướng phủ lại đúng lúc không có chủ mẫu, nàng hoàn toàn có khả năng lên vị trí đó. Thế nhưng ở tướng phủ nàng lại như một người trong suốt ẩn mình, Tô Mộc Linh cũng vậy. Hai người tựa như hũ nút, nhưng ở đời trước kết quả lại là lúc Phương di nương lên làm phù chính, Lục di nương trở thành trắc phu nhân của tướng phủ, mà Tô Mộc Linh lại được gả cho đích trưởng tử của Lễ Bộ Thị lang. Sau đó người này trở thành Lễ bộ thượng thư, Tô Mộc Linh trở thành nhị phẩm phu nhân, cùng với Tô Diệu Tuyết hưởng phú quý. Mà hai nữ nhi của Hà di nương, người một lòng trung thành với Phương di nương trái lại đều không có chỗ nào tốt.
Tô Tâm Ly nhìn bộ dáng chân thành của Tô Mộc Linh, thuận theo ánh mắt của nàng không nhìn nàng mà đã đời đến chén thuốc của Tô Bác Nhiên. Tô Tâm Ly không nói gì, đời trước Lục di nương và Tô Mộc Linh làm những chuyện kia tại sao lại có thể trùng hợp đơn giản như vậy?
Lần này Phương di nương có lẽ không nói gì thế nhưng Lục di nương và Tô Mộc Linh lại có thể sớm phát hiện ra mánh khóe, có lẽ ngay từ đầu bọn họ đã xem nàng..... Nhưng hiện tại, chỉ sợ là muốn nàng và Phương di nương trai cò tranh nhau, sau đó bọn họ ở trước mặt Tô Bác Nhiên ngư ông đắc lợi.
Tứ muội muội này của nàng so với tứ muội Tô Tịch Nguyệt chỉ biết tỏ ra hồn nhiên mạnh hơn nhiều, Hà di nương cũng là một người ngu ngốc.
“Ta cũng muốn học, phụ thân cực khổ như vậy còn dưỡng dục ta lớn lên. Ta nhất định phải hảo hảo báo đáp phụ thân, ta muốn phụ thân mỗi ngày sau khi hạ triều đều có thể uống canh do ta tự mình nấu.”
Tô Bác Nhiên và Tô Diệu Tuyết thân thiết, nói ra lời này giống như là một tiểu nữ nhi đang làm nũng.
Tô Bác Nhiên nhìn mấy nữ nhi tuổi trẻ xinh đẹp của mình đều một mảnh tâm ý hiếu thuận giống nhau, nội tâm hư vinh lại một lần nữa thỏa mãn và bành trướng.
Có nữ nhi mỹ mạo lại hiếu thuận như vậy, ông lo gì đại sự cùng địa vị bất ổn?
Phương di nương nhìn chén thuốc mình chuẩn bị riêng cho Tô Tâm Ly từng chút từng chút bị Tô Bác Nhiên uống vào bụng, trong lòng cảm thấy không ổn, việc này có chút phiền phức a.
Tô Tâm Ly ưu nhã ăn thức ăn mà nha hoàn đưa lên, vui vẻ thưởng thức Phương di nương nóng lòng như ngồi trên đống lửa. Hiện tại Phương di nương muốn làm phu nhân tướng phủ thì phải bám víu lấy nàng. Bà ta cho rằng bởi vì chuyện tình bị cướp giữ đường nên quan hệ giữa hai người mới sinh ra khoảng cách, bà ta nào dám để cho nàng biết là trong chén canh ấy đã bị kê thuốc.
Ngang nhiên công khai bất kính Tô Bác Nhiên, nàng mới không có ngốc như vậy. Thế nhưng nếu như không rước họa vào thân còn có thể hảo hảo “hiếu kính” phụ thân, Tô Tâm Ly tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.
Sau bữa cơm tối, Tô Tâm Ly trở lại viện của mình. Qua hai canh giờ, bên chỗ Tô Bác Nhiên liền có động tĩnh.
“Tiểu thư, thân thể tướng gia không khỏe. Nô tỳ hầu hạ người thay xiêm y, người nhanh đi qua nhìn một cái.”
Lưu Chu đi nghe ngóng tin tức nhanh chóng chạy về. Lúc đó Tô Tâm Ly đang nằm trên ghế tháp nhỏ, tay cầm cuốn sách, nhàn nhã đọc sách. Lưu Chu thấy rất là nóng nảy, vừa nói vừa vào nội thất lấy xiêm y cho Tô Tâm Ly.
“Chuyện ta phân phó, ngươi đã làm xong chưa?”
Tô Tâm Ly từ ghế tháp ngồi dậy, động tác không nhanh không chậm, không thấy chút sốt ruột nào. Đến sớm để cùng những người kia khóc lóc sướt mướt?
“Nô tỳ đã tìm người thông tri đến tam thiếu gia của tướng phủ, Lưu ngự y đang trên đường đến.”