Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 39: Chương 39




Bà Chu vẫn ngồi ngốc tại chỗ, lần này bà ta chịu đả kích quá lớn. Nguyên bản, bà vẫn chờ Khương Sam đến cầu bà cho cô về nhà đâu, chợt biết được tin dữ như vậy, chính là bà Chu tự nhận bản thân, luôn suy nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp, cũng có thể từ bên trong ngộ ra được, chính là Khương Sam máu lạnh cùng cay nghiệt đến thế nào. Nếu không, Khương Sam cũng sẽ không cố kỵ đến tình tình cảm thân nhân, mà đem tất cả tài sản đều thiết kế đi như vậy, làm sao cô còn có thể nể tình bà là bà nội của cô đây.

"Ta đi tìm nó nói chuyện..."

Bà Chu giãy giụa muốn đứng lên, lại bị sắc mặt Khương Mật dữ tợn ngăn lại "Bây giờ tìm nó còn hữu dụng không? Lần trước, trước khi lên tòa án, người đã đi tìm nó một lần rồi còn gì, không phải là người ngồi đợi cả ngày cũng không thấy được mặt nó sao?"

Nghe thấy lời Khương Mật nói như vậy, nhất thời tâm bà Chu tâm như rơi vào hầm băng lạnh lẽo:"Vậy phải làm sao bây giờ? Vi Vi phải làm thế nào, ngươi phải làm thế nào, không tìm nó, về sau các ngươi ăn cái gì, dùng cái gì a..."

( Đến gờ phút này rồi mà bà già này vẫn còn lo cho 2 mẹ con KM a...ta chịu bà ta luôn)

"Mẹ, thế nhưng người chính là bà nội của nó đâu." Khương Mật nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không tin, nó thật có thể đỉnh bị người khác trạc cột sống điều khiển tâm tư, đem người thân bức vào chỗ chết như vậy!"

Khương Vi lau lau nước mắt, tiến lên, thân thủ nắm lấy tay bà Chu: "Bà ngoại, lúc này bà đừng làm gì cả, vẫn là chúng ta nhanh chóng chuyển về nhà đi, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải ở bên ngoài sống suốt một đời? Trở về nhà, hết thảy mọi chuyện đều dễ nói."

Bà Chu lúc này đã bị hành vi của Khương Sam dọa cho sợ vỡ mật, vừa tức lại vừa e ngại. Bà tức là do Khương Sam thế nhưng đối với thân thích nhà mình lại có thể tính kế âm hiểm như vậy, bà e ngại là do Khương Sam lại có thể dùng thủ đoạn âm hiểm ở sau lưng bọn họ như vậy. Bà ta thật sự là sợ Khương Sam a, sợ cô một chút gì đó cũng không cho bọn họ.

Bà Chu tâm hoảng ý loạn, tự nhiên lúc này đều sẽ nghe theo con gái cùng cháu gái của bà ta, nói cái gì là làm cái đó, một điểm cốt khí đều không có lưu lại.

Khương Mật thành công khuyên được bà Chu, bà ta cũng sẽ không thật sự như trên miệng bà ta nói, có thể dễ dàng buông tha cho Khương Sam như vậy, bà ta trước nhượng Khương Vi cùng bà Chu thu dọn đồ đạc trước, sau đó là khí thế hung hăng liền đi đến trường đại T!

********Phân cách tuyến********

Giữa trưa Khương Sam đi đến chỗ của Bạch Kỳ, nhưng cô không thật sự ở nơi đó của hắn tắm rửa cùng ngủ, cô chỉ đơn giản rửa mặt một phen, sau đó liền giải quyết việc chung chính là bắt đầu huấn luyện.

Không biết vì cái gì, nguyên bản tâm tình Bạch Kỳ khá tốt, thấy cô yêu cầu muốn đi luyện tập, hắn liền đột nhiên tức giận, đứng dậy đi ra ngoài. Hắn cũng không cự tuyệt cô, chỉ trưng ra một khuôn mặt lạnh, bắt đầu chỉ đạo cô huấn luyện.

Bạch Kỳ cũng ở trong bộ đội ngốc qua, hắn lại là quân nhân thế gia*, thủ pháp huấn luyện so Trương huấn luyện viên tốt hơn rất nhiều. Lúc huấn luyện, hắn không nương tay một chút nào. Lúc Khương Sam huấn luyện, mồ hôi cô chảy đầm đìa. Thân mình của cô nhiều lúc muốn lung lay sắp đổ, sau đó lại nhanh chóng cứng rắn đứng thẳng lại. Cô đối với Bạch Kỳ, từ đầu đến cuối đều không kêu mệt một tiếng, cũng không hô ngừng, làm cho sắc mặt của Bạch Kỳ càng ngày càng âm trầm.

(quân nhân thế gia*: gia tộc có truyền thống làm quân nhân)

Kết quả, sau khi kết thúc buổi huấn luyện cùng với Bạch Kỳ ở bên này, buổi chiều vừa đi đến địa điểm tập hợp, Khương Sam liền bị phụ đạo viên kêu đi qua.

"Tạm nghỉ học?"

Nghe được lời nói của phụ đạo viên, Khương Sam thập phần kinh ngạc: "Em không có muốn tạm nghỉ học a, ngài có phải là nhớ lầm người hay không?"

Phụ đạo viên kỳ quái: "Là cái người tên là Khương Mật tự mình đến, cô ta nói, cô ta là cô cô của em, cô ta đã được pháp định là người giám hộ bây gờ của em, lúc này, đoán chừng thủ tục tạm nghỉ học của em được làm không sai biệt lắm đi. Bất quá Khương Sam này, tuy rằng nói bà nội em bệnh nặng muốn gặp em, nhưng lão sư cảm thấy lão nhân cần chiếu cố thì nên chiếu cố, nhưng nếu làm chậm trễ việc học chính là mất nhiều hơn được a, em hãy nghe lão sư khuyên một tiếng, về việc tạm nghỉ học này, em vẫn nên suy nghĩ cẩn thận một chút đi."

Khương Mật! Lại một lần nữa! Bà ta thế nhưng lại muốn một lần nữa cùng thủ đoạn giống nhau muốn đến hủy cô! Rất tốt, lần này bà ta muốn lợi dụng lúc cô không biết tình huống, liền trực tiếp 'Giúp' cô tiến hành tạm nghỉ học a?

Tốt, tốt, tốt, thật tốt!

Khương Sam tức giận đến khó thở, sau đó là giận quá hóa cười, sắc mặt bình tĩnh nhìn phụ đạo viên nói: "Cô cô em hiện tại ở nơi nào, ngài bị gạt, em không có nói qua là em muốn tạm nghỉ học a."

Phụ đạo viên kinh ngạc, sau đó là thông minh không có hỏi gì thêm: "Này. . . Chuyện này đến lúc đó không thuộc về tôi quản, bà ta lúc này hẳn là ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng đi, tôi dẫn em đi."

Lưu Thiên Trạch vòng giao lưu rất rộng, hiệu trưởng trường đại T trước giờ là một người ham tiền. Đối mặt với con dê béo bở tự nhiên hắn sẽ thành kính, bởi vậy, thời điểm bí thư của Lưu Thiên Trạch mang theo Khương Mật đi đến, thái độ của hiệu trưởng vẫn rất ôn hòa.

Chỉ là hôm nay trùng hợp, Tần chính ủy cũng đến đây, cuối cùng, bọn họ nói chuyện vẫn có chút không được tự nhiên, bí thư của Lưu Thiên Trạch là cũng là kẻ có mắt nhìn người, thừa dịp lúc Tần chính ủy gọi điện thoại, hắc cực nhanh đưa cho hiệu trưởng một phong thư, nhất thời hiệu trưởng tươi cười sung sướng đứng lên.

"Đứa nhỏ hiếu kính là chuyện tốt, chiếu cố tốt lão nhân, thời điểm nào muốn trở về trường, chúng tôi cũng sẽ tùy thời mà hoan nghênh."

Khương Mật ưu sầu lau hốc mắt: "Cô cháu gái này của tôi còn nhỏ a, tính cách phản nghịch, tính tình của nó phỏng chừng sẽ không muốn trở về, tôi suy nghĩ vì nó, tôi cũng chẳng sợ phiền toái, trực tiếp xin tạm nghỉ học hay nghỉ học hắn cũng giống như nhau..."

Tần chính ủy liếc mắt nhìn về bên này, cái liếc mắt kia lại làm cho trong lòng hiệu trưởng đánh "bộp" một cái, đi cửa sau như vậy, lại làm thủ tục tạm nghỉ học qua loa vốn đã đủ phiền phức, về phần nghỉ học...

"Cái này... Nếu như xin nghỉ học chỉ là lời nói, nhất định phải đích thân học sinh đến xác nhận."

Khương Mật trong lòng tiếc nuối, nhưng bà ta cũng thấy được trong phòng có một người mặc quân trang đang ngồi, biết lúc này không phải thời điểm dây dưa: "Ai, vậy trước tiên cứ như vậy đi, đứa nhỏ Khương Sam này đã cho ngài thêm phiền toái, chúng tôi ở bên này cũng tương đối gấp, vậy trước tiên đem thủ tục tạm nghỉ học làm đi."

Hiệu trưởng gật gật đầu, đem giấy trong tay đưa qua: "Đóng dấu xong liền..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.