Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 82: Chương 82: Chương 43




Lãng Quên

Tần Chiến ngẩn ra, không nghĩ tới Bạch Kỳ sẽ chủ động đề nghị như vậy, Bạch Kỳ cũng không phải là dạng người thích xen vào việc người khác, anh cẩn thận nhìn Bạch Kỳ một cái, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, gật đầu một cái muốn đáp ứng.

“Tần chính ủy.” Tần Chiến còn chưa nói, Khương Sam đứng phía sau liền kéo ống tay áo của anh, nhìn sắc mặt Khương Sam không được tốt lắm, vốn khuôn mặt phấn nộn hồng hào giờ không có bao nhiêu huyết sắc, liếc nhìn về Bạch Kỳ bộ dáng giống như có chút sợ, gọi Tần Chiến một tiếng cũng không có nói gì thêm, lại cầm ống tay áo của anh không chịu buông tay.

Tần Chiến không ngốc, liền biết được trong này có vấn đề, Khương Sam đây là không muốn làm theo ý của người khác, suy nghĩ một chút, Tần Chiến mở miệng nói với Bạch Kỳ: “Chỗ tư lệnh tôi sẽ đến nói, dù sao cũng là khách của tôi, tôi đưa về rồi sẽ đến đó sau.”

Tầm mắt Bạch Kỳ rét lạnh nhìn vào Khương Sam, đôi mắt khiếp người vô cùng sâu, bên trong đôi mắt là bóng tối quay cuồng, thấy Khương Sam kéo ống tay áo Tần Chiến không thả, ngón tay bên người giật giật, rồi lập tức nắm thành quyền.

“Cũng tốt.”

Giọng nói Bạch Kỳ lạnh lùng, hướng về Tần chính ủy gật đầu, đôi chân lại giống như chôn tại chỗ, không hề có ý định di chuyển.

Khương Sam vô cùng hiểu con người của Bạch Kỳ, ý tứ của hắn muốn cô chủ động đi qua, nhưng cô cứng rắn nhịn không được cố ý khiêu khích hắn, vào lúc này muốn bản thân cô tự đưa mình đến cửa mới là kẻ ngu… Cô làm bộ như không thấy được ánh mắt cảnh cáo của Bạch Kỳ.

Tần Chiến trấn an nắm lấy tay Khương Sam, vừa chạm vào liền rời đi: “Đi thôi, tôi đưa cô về trước.”

Khương Sam “ừ” một tiếng thật thấp, nhắm mắt theo đuôi đi phía sau Tần Chiến, đi cho tới khúc quanh Khương Sam vẫn còn cảm nhận được cảm giác sắc nhọn ở sau lưng.

Sau khi đi ra khỏi tầm mắt của Bạch Kỳ, Khương Sam đi phía sau lưng Tần chính ủy đã thu lại vẻ mặt nhát gan, khóe miệng cười cười, đôi mắt bao phủ sương mù chợt lóe lên vài phần châm chọc, bộ dáng kia còn có chút đơn thuần đáng yêu.

Mới vừa rồi cô chẳng qua thuận thế dò xét một chút, cảm giác lại phát hiện có gì đó không đúng.

Bạch Kỳ là người nếu thật sự muốn cắt đứt quan hệ với người khác, nhất định sẽ làm cẩn thận đến giọt nước cũng không lọt, vừa rồi làm bộ như không quen biết cô, lại vẫn như cũ cố gắng làm cho Tần chính ủy rời đi, cần phải suy nghĩ lại. Nhất là lúc cô biểu hiện không chịu để hắn đưa đi, hắn rõ ràng có thể trực tiếp phất tay bỏ đi, lại có thể nhịn đứng tại chỗ chờ cô, cái này không giống với tính cách của Bạch Kỳ có thể làm.

Hắn là một người có suy nghĩ thâm sâu, nhưng cũng là một người vô cùng kiêu ngạo, ngày hôm nay hắn mâu thuẫn làm vậy là vì cái gì, Khương Sam cũng không phải không có trực giác của một cô gái, trong lòng cũng có mấy phần suy đoán.

Nghĩ tới đây Khương Sam không biết nên khóc hay nên cười sảng khoái nữa, trong lòng nói không rõ oán hận bi thương cùng với tâm chết lặng lạnh như băng. Ở kiếp trước, cô vắt hết óc tìm mưu kế, hao tổn tâm sức vẫn không thể lưu được một tẹo nào trong lòng Bạch Kỳ, đời này cô muốn xé rách da mặt cũng phải vạch rõ giới hạn với Bạch Kỳ, hắn lại giống như là…

Khương Sam để cho Tần chính ủy đưa cô tới quân doanh gần thị trấn, lúc này đã là giờ cơm trưa, Khương Sam ăn cơm xong lại đến Cảnh Thiên quốc tế đi vòng vo xem quang cảnh một lát, nhìn đến gần hai giờ mới bước vào công ty.

Khương Sam tính toán vô cùng tốt, nửa giờ sẽ nói xong, cũng phải để thời gian cho người ta đi họp.

Trước quầy tiếp tân hai cô gái dáng dấp rất đẹp, thấy Khương Sam ghi danh muốn gặp Tần tổng, hai đôi mắt nhỏ nhìn cô nửa ngày, giống như có thể nhìn thấy hoa ở trên mặt cô.

Đến tầng trên cùng, Tần Diệc Hạo cũng không có ở đây.

Tần Kiệt lấy ra hợp đồng đã đáp ứng lúc trước đặt ở trước mặt Khương Sam: “Cô tới thật không khéo, Tần tổng vừa mới đi ra ngoài, đây là hợp đồng dành cho cô, Khương tiểu thư xem thử có vấn đề gì không?”

Khương Sam ngược lại thở phào nhẹ nhõm, Tần Diệc Hạo có tính xâm lược quá mức mạnh mẽ, cô cũng không muốn đơn độc đối mặt với anh, vội vàng nhìn hai hợp đồng, Khương Sam bất động thanh sắc liếc nhìn Tần Kiệt ngồi ở bên cạnh.

Tần Kiệt lễ phép cười nói: “Có phải Khương tiểu thư thấy chỗ nào không ổn không?”

Khương Sam hơi suy tư một cái, lắc đầu, lại cúi đầu nghiêm túc nhìn lại một lần nữa.

Thừa dịp lúc Khương Sam cúi đầu nhìn bản hợp đầu, Tần Kiệt âm thầm quan sát cô một phen, chỉ là một cô gái nhỏ xinh đẹp, cũng không biết nơi nào chọc tới Tần tổng, vốn nên là bản hợp đồng chính thức theo quy định đã bị Tần tổng nghiêm mặt cho vào máy hủy giấy, cũng bắt cậu phải làm lại một bản hợp đồng tạm thời phổ biến nhất cũng thông thường nhất này.

Suy nghĩ về các quy định trong bản hợp đồng trước đó, Tần Liệt cảm thấy tiếc nuối thay cô bé ngồi ở trước mặt, điều kiện trong hợp đồng đó đưa ra thật sự có rất nhiều hậu đãi, so với quy định đối với Sở tiểu thư cũng không kém bao nhiêu, tiền diễn xuất không chỉ cao gấp mấy lần so với người khác, thậm chí còn được đưa đi nước ngoài học bồi dưỡng miễn phí nữa.

Mặc dù lấy danh nghĩa vì công ty bồi dưỡng nhân tài, nhưng người sáng suốt nhìn nội dung của hợp đồng này sẽ biết, nếu thật sự đưa người ra nước ngoài học chuyên tu vài năm, trên căn bản cũng đồng nghĩa với việc công ty làm không công, đi học chuyên tu bồi dưỡng vài năm, sau đó quay về sao còn có thể bằng lòng bị ràng buộc diễn xuất khắp nơi? Đây là thuê người làm, lại cầm một bó tiền lớn vô ích hướng cho người không đáng, tuy vẫn biết Tần tổng luôn ra tay hào phóng, nhìn bản hợp đồng đó âm thầm líu lưỡi nói không nên lời hồi lâu vì con số ở trong hợp đồng.

Cứ như vậy bị vứt bỏ hoang phí.

Tần Liệt suy nghĩ một chút, lúc buổi sáng Tần tổng đến công ty vẫn là vẻ mặt ôn hòa, tâm tình cũng không tệ, vẫn đặc biệt cho người đặt chỗ ở nhà hàng Tây, lần đầu tiên Tần tổng nán lại ở suốt trong văn phòng cho tới trưa, giống như vẫn chưa có vấn đề gì xảy ra, cho đến thời điểm giữa giờ cơm trưa Tần tổng lại đột nhiên phát hỏa, đem quăng bỏ bản hợp đồng kia.

Cũng không biết người nào không có mắt chọc giận Tần tổng, Tần Kiệt thầm nghĩ, trái lại khiến cho cô gái ngồi trước mắt làm người chịu tội thay, cơ hội tốt như vậy lại bị lỡ dịp may uổng phí như vậy.

Khương Sam cũng không biết chuyện này, hỏi Tần Liệt mấy vấn đề không hiểu, liền trực tiếp kí tên vào hợp đồng.

Cô đương nhiên phát hiện đây chỉ là bản hợp đồng tạm thời cơ bản nhất, trái với Tần Liệt cô lại thấy không đáng tiếc, Khương Sam tình nguyện ký hợp đồng này hơn, nếu không khi đó lại bị bắt làm việc gì ngoài khả năng, cô cũng không kiên trì muốn ký hợp đồng chính thức gì đó.

Về chuyện Tần Diệc Hạo nói lúc đó đồng ý sẽ chi trả toàn bộ chi phí để cho cô xuất ngoại học chuyên tu bồi dưỡng trong thời gian hợp đồng, chuyện như vậy Khương Sam coi như là chuyện cười, căn bản cũng không có tin tưởng.

Cũng không phải là người ngốc có tiền, thủ đoạn Tần Diệc Hạo tàn nhẫn như vậy, sao có thể đầu tư buôn bán lỗ vốn được.

Khương Sam đi rồi, Tần Liệt xoay người trở về văn phòng, gõ gõ phòng bên trong cửa, thấp giọng nói: “Tần tổng, người đã đi rồi.”

Một lúc lâu sau, bên trong mới truyền lời đáp lại trầm thấp.

Tần Liệt không nghe thấy thêm câu sau, thử thăm dò hỏi: “Khương tiểu thư đã ký hợp đồng, bộ dáng cực kỳ mãn nguyện, ngược lại cũng không đưa ra thêm điều kiện nào.”

Lần này bên trong triệt để không có tiếng đáp lời.Nháy mắt một tuần trôi qua, thời gian này Khương Vi đến tìm Khương Sam rất nhiều lần, đều bị Khương Sam tránh được, uổng công nhiều lần, Khương Vi một bụng hỏa khí, về nhà liền phát giận một trận thật lớn.

Hiện tại ba miệng nhà Khương gia triệt để ở trong nhà Lưu gia, Lưu Thiên Trạch không có con, trái lại đối với Khương Vi như đối với con gái chính mình. Nhiều ngày như vậy trôi qua, Khương Vy được Lưu Thiên Trạch sủng ái, lúc đầu còn tỏ vẻ cẩn thận nhu thuận lấy lòng không dám vượt qua giới hạn, về sau được Lưu Thiên Trạch thập phần dung túng, trái lại buông thả tính tình, các trưởng bối đều sủng cô ta, không có Khương Sam ở bên cạnh so sánh, cũng không có bác cả răn dạy, so với trước đây ở Khương gia lại càng thích ý hơn.

“Làm sao vậy, người nào chọc giận công chúa bảo bối nhà chúng ta đây?”

Khương Mật vì chuyện mất đi di sản vẫn canh cánh trong lòng không vui, Lưu Thiên Trạch vì muốn bồi thường cho bà, trong thời gian này chuẩn bị làm hôn lễ cho hai người, muốn mượn chuyện này để bà chú ý, tuy vội vàng, Lưu Thiên Trạch vẫn không quên quan tâm đến Khương Vi.

Khương Vi đá góc bàn, nhanh miệng quyệt lên không trung.

“Còn không phải tại Khương Sam kia, con đi đến trường học tìm nó, một lần không thấy, hai lần cũng không thấy, mỗi ngày trốn tránh không dám thò đầu ra, cô ta có ý gì chứ? Làm việc trái lương tâm không dám đối diện với con sao?”

Lưu Thiên Trạch nói: “Con đi tìm cô ta làm gì? Người chị họ này của con là người cực kì thông minh lanh lợi, con ở trong tay cô ta không được lợi gì, tốt nhất vẫn nên tránh đi, việc này giao cho ta và mẹ con xử lý là được rồi.”

Tức thì Khương Vi không nghe theo: “Cô ta nào có thông minh lanh lợi? Bất quá là gặp phải vận cứt chó, không biết được người nào chỉ điểm mới có thể âm thầm từng bước cướp đi di sản, sao con có thể sợ cô ta?”

Lưu Thiên Trạch cười cười nói: “Được rồi, được rồi. Vi Vi mới không cần sợ cô ta.”

Khương Mật tự tay gọt táo đưa cho Lưu Thiên Trạch, nhìn con gái ủy khuất, trong lòng bà cũng không thoải mái.

“Con, đứa nhỏ này cũng thật ngốc, nó trốn con còn có thể vì nguyên nhân gì nữa? Đoán chừng biết được tin tức con vào được quân nghệ, nó còn đang ở cái chỗ xó xỉnh đó, thấy sợ mất mặt, cho nên trốn tránh, cùng một dạng với chó nhà có tang (người không nơi nương tựa), con còn tức giận vì nó làm gì?”

Nhắc tới chuyện này, Khương Vy lại càng ủy khuất: “Còn nói nữa, nếu không phải tại nó thì sao chuyện đi học ở học viện hoàng gia vũ đạo Anh quốc có thể bị thất bại? Nó hại con, con còn không thể đi tìm nó tính sổ được sao? Ngược lại nó có gan làm mà không có gan gặp mặt con.”

Nhớ tới tra chuyện này, Khương Mật cũng hận đè nén lại, đem quả táo đưa đến tay Lưu Thiên Trạch, than thở oán trách: “Chuyện đi học ở Anh quốc cuối cùng anh có điều tra được nguyên nhân chưa? Thật sự là do Khương Sam giở trò quỷ sao? Em thế nào cũng không biết được nó có năng lực lớn đến vậy?”

Lưu Thiên Trạch bị quấy rầy đau đầu, hai ngày ba bữa lại hỏi một lần, tính tình ông cũng không phải thật sự tốt, còn có hiếm khi được rãnh về nhà nghỉ ngơi một chút, thả lỏng trong giây lát, nháo đôi câu coi như xong, hỏi nhiều thêm nữa Lưu Thiên Trạch bắt đầu không còn kiên nhẫn.

“Loại chuyện như vậy che giấu còn không kịp, nơi nào còn có thể tra lại? Ngoại trừ Khương Sam không có người thứ hai nào có động cơ làm chuyện này, chỉ có trong mắt các người mới cho rằng người ta là người ngu, đều đã bị tính kế đến như vậy rồi còn không chịu tin tưởng, còn muốn chịu thêm nhiều thiệt thòi nữa sao?”

Tuy Khương Mật cùng Khương Vi đều đem chuyện này đổ ở trên đầu Khương Sam, nhưng dựa theo hiểu biết của bọn họ về Khương Sam, đối với chuyện này vẫn nửa tin nửa ngờ như cũ, thật sự không biết làm sao Khương Sam có khả năng lớn như vậy làm ra sự tình lớn lần này, thấy Lưu Thiên Trạch đã bắt đầu không kiên nhẫn, cũng thức thời không hỏi nữa, vội vàng đổi đề tài.

Dụ dỗ một lúc lâu, mới đem không khí duy trì lại hòa thuận vui vẻ một lần nữa.

Thừa dịp Lưu Thiên Trạch cao hứng lần nữa, Khương Mật nào là đấm lưng rồi lại châm trà, ân cần đầy đủ, ở bên cạnh mới mạnh mẽ tìm cơ hội hỏi: “Thiên Trạch, năng lực anh lớn như vậy, bên kia làm tới đâu rồi? Cũng đã hai tháng rồi, em thực sợ khối di sản kia sẽ không lấy lại được, nghĩ đến liền cảm thấy rất khổ sở.”

Khương Vi cũng phối hợp làm ra biểu tình quyến luyến chờ mong.

Vốn Lưu Thiên Trạch đang cao hứng, mặt lại phai nhạt xuống tiếp, vốn dĩ cho rằng sẽ dễ như trở bàn tay, ông muốn trị Khương Sam cũng là chuyện hết sức dễ dàng, ai có thể ngờ rằng đứa nhỏ Khương Sam này lại xảo quyệt như vậy, trong nháy mắt liền đem toàn bộ tài sản lưu động đều xử lý, ông muốn dùng thủ đoạn cũng không dùng được.

Cho tới bây giờ ông vẫn chưa điều tra được Khương Sam đã đem tiền đi đầu tư cái gì, đương nhiên chuyện này nói ra rất mất mặt, bị hỏi đến tâm tình của Lưu Thiên Trạch cũng không khỏi lo lắng. 0di33xn0dafnl330fys0doon

“Đang cho người đi giải quyết? Hai người gấp cái gì? Loại chuyện này đâu có đơn giản.”

Lưu Thiên Trạch ngồi ở bên ngoài liền đứng dậy.

“Được rồi, công ty còn có việc, sẽ không ăn cơm ở nhà, hai người không cần chờ tôi.”

Nói xong cũng không nhìn hai người đang mở miệng tha thiết giữ lại, nghiêm mặt chậm rãi rời đi.

Lưu Thiên Trạch bận rộn chuyện công ty, trừ lúc đầu mới chuyển đến hai người vui vẻ ngọt ngào mỗi ngày ở cùng một chỗ, gần đây lại phai nhạt bớt đi, tuy Lưu Thiên Trạch đối với bà cũng tốt, suy cho cùng cũng không thể giống như đôi tình nhân trẻ dính một chỗ cùng với Khương Mật được. Lại thêm Lưu Thiên Trạch dù sao cũng lớn tuổi, về phương diện kia có đôi khi có chút lực bất tòng tâm, mà Khương Mật lại đang ở tuổi như lang như hổ, thỉnh thoảng cũng có phần không thỏa mãn, thời gian này thậm chí là mấy ngày liền Khương Mật không có gặp được Lưu Thiên Trạch.

Hôm nay khó có được Lưu Thiên Trạch về sớm, xa nhau mấy ngày Khương Mật vốn tưởng rằng hai người có thể vui vẻ ngọt ngào một lúc, không nghĩ tới ông cứ như vậy liền đi.

Khương Mật sinh ra ủy khuất, ngồi trên ghế sofa lau đi nước mắt nổi lên.

Mà vào lúc này, Khương Sam đang ngồi ở trong một quán coffee, ngồi đối diện một đôi giày tây đàn ông, mà người đàn ông này tản ra hơi thở của người thành đạt, lại thêm bộ dáng hời hợt, nữ nhân viên quán cà phê nhiều lần cố ý đi ngang qua bên này.

Người đàn ông đang dù đôi mắt mê chết người không đền mạng nhìn Khương Sam thi triển sức quyến rũ của mình, Khương Sam lại coi như không nhìn thấy, đưa tay đi thẳng vào vấn đề.

“Nghe nói Từ phu nhân dạo gần đây thích đi tắm suối nước nóng ở vùng ngoại thành, ngày hôm đó tôi có đi ngang qua, vừa vặn thấy được tình cảnh hiếm lạ, thuận tay chụp hình lấy.” Trong di động là hình ảnh người đàn ông ôm ấp với một người phụ nữ, sắc mặt người đàn ông tức khắc liền biến đổi, đột ngột đứng dậy.

Khương Sam thấy bộ dáng kinh nghi của hắn, kéo nhẹ khóe môi, biểu lộ nụ cười thiện ý, đưa tay qua đè nắm lấy tay hắn ý bảo hắn an tâm một chút đừng nóng vội.

“Anh không cần phải hoảng sợ, tôi cũng không có ác ý, hôm nay hẹn anh ra đây đơn thuần là muốn làm một cuộc giao dịch với anh.” Nói xong đưa tay đổi qua tấm hình khác, không nhanh không chậm hỏi: “Người phụ nữ trong tấm hình này, anh có ấn tượng nào không?”

Người đàn ông vừa nhìn thấy liền sửng sốt.

Hết chương 43

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.