Lãng Quên
Mỗi ngày cô đều luyện múa, còn cô ta đã mấy tháng không có cơ hội luyện múa.
Người hướng dẫn quân nghệ cũng đã nói cô có thiên phú trong khiêu vũ, còn cô ta trong lúc lựa chọn xã đoàn bị cho không điểm.
Cô ta từ nhỏ đến được dẫn đầu chẳng qua do các giáo viên vũ đạo biết ba cô ta là Khương Lạc Sinh, chỉ vì nịnh nọt lấy lòng mới cho cô ta dẫn đầu, trong đội vũ đoàn có người nói cô nhảy đẹp hơn nhiều so với Khương Sam.
Các cô từ nhỏ đã học múa cùng nhau, cô luyện tập khắc khổ hơn nhiều so với cô ta, cho tới bây giờ cô không có gì kém so với Khương Sam, cái cô thiếu chính là cơ hội, Khương Sam bất quá chỉ là có chỗ dựa mới có thể có nhiều cơ hội hơn so với cô.
Khương Vi một lần lại thêm một lần củng cố tâm lý bản thân.
Chỉ cần mình nhảy tốt, nhất định sẽ giành được sự yêu thích của các giáo viên, mọi người nhất định sẽ biết cô nhảy tốt hơn nhiều so với Khương Sam, cô cũng có thể dựa vào chính năng lực của mình để tiến vào xã đoàn Niết Bàn.
Một một bước trong lòng Khương Vi đều lấy hơi một lần, cô mạnh hơn cô ta, cô nhất định sẽ chiến thắng Khương Sam, nhất định sẽ cướp đi tất cả cơ hội của cô ta, để cho cô ta thấy rằng tất cả những vinh dự của cô ta đều không đáng một đồng.
Có một số người cần ngụy trang, có một số người giỏi ngụy trang, nhưng cũng có một số người ngụy trang mà quên đi bản thân mình, bọn họ lừa gạt người khác, lừa gạt lâu đến nỗi liền lừa gạt luôn chính bản thân mình. Bọn họ ngụy trang như vậy vốn dĩ chỉ muốn bản thân tồn tại chân thật trong lòng, càng về sau bọn họ lại càng hoàn toàn tin tưởng vững chắc vào những gì bản thân họ nói ra là thật sự tồn tại ngay đến chính mình không thể nghi ngờ.
Vì vậy đến lúc Khương Vi bước lên trên giữa sân khấu, ánh mắt của cô dưới ánh đèn, kích động lúc trước toàn bộ trở thành ý chí chiến đấu vô cùng tự tin.
Không có người nào sao với Khương Sam hiểu được tính cách đặc biệt này của Khương Mật và Khương Vi, cô nhìn Khương Vi giống như một nữ vương cao ngạo cười khéo léo đứng trên sân khấu, đứng ở bên cạnh cô mặt mày tươi sáng chói lọi, dáng dấp tao nhã tự tin, trong lòng Khương Sam liền nổi lên một cảm xúc mãnh liệt muốn xé nát bộ dáng tự tin của Khương Vi.
“Muốn vào Niết Bàn sao?”
Môi Khương Sam khẽ nhếch lên, dùng giọng nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe, cô cười giống như một người chị ân cần tri kỉ, đôi mắt mang vẻ nuông chiều.
Lên sân khấu Khương Vi đã hoàn toàn chuẩn bị đầy đủ tinh thần, cô biểu hiện thong thả giống như Khương Sam, cử chỉ thậm chí còn theo bản năng bắt chước bộ dáng ung dung trầm lắng giống như Khương Sam, cô cười nũng nịu vô tội, nũng nịu dối trá nói: “Chị họ, chị đang nói gì vậy em không hiểu?”
Khương Sam phất tay áo ra hiệu cho âm nhạc chuẩn bị, nhắm mắt khẽ nói: “Tôi biết cô muốn cho tôi rút khỏi, để chính mình tiến vào, nhưng mà Khương Vi…”
Giọng nói Khương Sam ngày càng nhẹ, để sát vào tai Khương Vi, tươi cười trên mặt kia không hề thay đổi, người ở ngoài nhìn vào khỏi phải nói có bao nhiêu hiền lành dễ gần, giống như một người chị săn sóc an ủi em gái mình không cần phải căng thằng, cô sờ tóc Khương Vi, nhìn thẳng cặp mắt tràn đầy kiêu ngạo cùng với tính toán kia.
“Cô cảm thấy đứng trước mặt tôi, cô xứng sao?”
Mặt nạ trên mặt Khương Vi giống như bị một thanh kiếm sắt đâm vào tạo ra vết nứt, trong nháy mắt một luồng khí nóng hướng thẳng lên trên đầu cô
“Cô khinh người quá đáng! Xứng hay không…”
“Bắt đầu rồi.”
Khi nào Khương Sam để cho người khác có cơ hội phản kích, Khương Vi thẹn quá hóa giận mới lộ một chút, Khương Sam đã chuyển người qua bên kia, cơ thể dịu dàng thanh nhã hơi nghiêng, điệu bộ đưa ra lời mời Khương Vi.
Ngay lập tức Khương Vi bị chọc tức cuồn cuộn.
Nhưng bây giờ có hàng trăm ánh mắt đang nhìn về phía bên này, nếu bây giờ rối loại tâm trí gây ra lỗi lầm nhất định sẽ bị thua trước, Khương Vi cố gắng kiềm nén cảm xúc xuống, cố gắng để cho chính mình tập trung vào.
Nhạc đệm “Thanh xuân” là một điệu múa tinh khiết, biên đạo sử dụng điệu múa hiện đại pha lẫn với điệu múa hiện đại, yêu cầu về kĩ năng cơ bản của vũ công rất cao, thậm chí muốn hoàn thiện toàn bộ điệu múa được biểu diễn trong trường hợp chuẩn bị tốt cũng không dễ dàng, chỉ cần hơi phân tâm một chút cũng sẽ rất dễ mắc phải sai lầm.
Nếu ở trên sân khấu, Khương Sam nếu xưng thứ hai, sẽ không có một ai trong nhóm dám nhận mình là người thứ nhất.
Trong tình huống như vậy, nếu như Khương Vi không sinh ra oán hận Khương Sam, vậy chắc là bị quỷ nhập rồi!
Khương Vi tự cảm thấy bản thân mình múa không thua gì so với Khương Sam, sau lần đó bị Khương Sam đoạt hết tất cả nổi bật, sau khi trở về Khương Vi đã khổ luyện nhiều lần, điệu múa này được cô khắc sâu vào trong lòng, khắc vào trong đầu, xem như là một trong những điệu múa cô quen thuộc nhất.
Thanh âm trong vắt vừa bắt đầu vang lên trong nháy mắt, Khương Vi nhanh chóng đem cảm xúc nhập vào, cho dù bị Khương Sam làm cho tức giận, bắt đầu điệu múa cũng không có chút hỗn loạn, Khương Vi cười lạnh liếc nhìn khiêu khích Khương Sam một cái.
Muốn dùng thủ đoạn cấp thấp này khiến cô rối loạn trận đầu, Khương Sam quả thật quá coi thường cô rồi!
Nhưng Khương Sam đối với ánh mắt đầy địch ý vẫn cười không rõ hứng thú, sau đó nửa người dưới Khương Sam đột nhiên chậm rãi hạ thấp xuống, khiến cho Khương Vi đang ôm ngực ngã về phía sau kinh hãi.
Khương Sam làm như không thấy ánh mắt khiếp sợ của Khương Vi, vẫn duy trì tư thế từ từ hạ thấp xuống, lưng vuông góc, đối diện với gót chân, động tác đột nhiên trở nên mạnh mẽ đầy chí khí.
Cô vậy mà lại múa cùng một lúc với bạn nhảy?!
Vào lúc nhìn thấy động tác của Khương Sam, Khương Vi phản ứng kịp ý đồ của Khương Sam, trong lòng liền ngạc nhiên nghi ngờ.
“Thanh tuyền” là một điệu nhảy dựa trên chủ đề tình yêu đẹp, kể về một chuyện tình buồn, điệu múa được chia làm ba phân đoạn, sự thay đổi đột ngột của Khương Sam là lời mời gợi ý phổ biến trong các loại múa phân đoạn như vậy cùng với ám chỉ, cô để cho Khương Vi múa phân đoạn đầu tiên, trong đoạn tiếp theo hai người sẽ chuyển đổi, đoạn cuối cùng ban đầu là cả hai phải múa cùng nhau.
Nhưng khiến người khác kinh ngạc không kịp chuẩn bị không phải do Khương Sam đột nhiên thay đổi, mà hành động này của cô còn đại biểu có một hàm ý khác.
Cô mua so đấu múa?!
Vốn lúc đầu Khương Vi bị trêu chọc trong lòng đã vô cùng phẫn nộ, nhưng giờ phút này ý chí chiến đấu của cô bị kích thích nổi lên rồi!
Không cần đề cập đến phân đoạn đầu tiên của “Thanh xuân” là phân đoạn xuất sắc nhất, đó là Khương Sam vì muốn cô rối loạn mà mời cô nhảy trước đã thua một nửa rồi, ai cũng biết trong trường hợp thực lực ngang nhau, cùng với một điệu múa nếu người nào nhảy trước sẽ chiếm được nhiều ưu thế hơn, sẽ được mọi người để mắt trước nhất, người sau đó dùng cố gắng nỗ lực nhiều hơn nữa mọi người @#LQĐ*&# nhìn vào chỉ thấy giống như đang lặp lại động tác của người múa trước đó, Khương Vi tự cho mình rất giỏi, đương nhiên sẽ không tiếp thu Khương Sam trong lúc này giỏi hơn so với cô.
Không nói đến Khương Sam có nhớ đến vinh quang năm đó không, cũng không biết đã khổ luyện điệu múa này bao lâu rồi.
Lúc này, Khương Sam nhất định sẽ thua!
Đoạn đầu tiên là cảnh quen ban đầu của hai người thiếu nam thiếu nữ, suối trong vắt chảy róc rách bên cạnh, thiếu nữ xuất thân cao quý vui vẻ nhảy múa ở bên bờ suối. Điệu múa này lẽ ra phải có ống tay áo, thời gian cấp bách, Khương Vi lấy hai khăn quàng cổ màu tím quấn quanh tay, nhưng đối với Khương Vi mà nói điều này cũng không ảnh hưởng đến động tác tay giương nhẹ ở giữa tuyệt đẹp, khăn lụa trong cô giống như sống lại, một vòng về phía trước, cô gái giống như tiên nữ xinh đẹp lạc bước xuống nhân gian, êm ái như nước, mềm mỏng như cá
Suối trong chảy, động tác của cô gái ngày càng long trọng hơn và thiêng liêng, cô ấy thanh nhã và xinh đẹp như vậy, cơ thể đặc biệt cong duỗi nhẹ nhàng trong niềm vui tràn trề, tay như ngọc bích, bàn chân trắng noãn, cơ thể mềm mại tạo thành ba vòng cong như nước chảy, cô giống như không có xương sống, xinh đẹp như vậy lại cao ngạo ở giữa trời đất phát huy trình độ cao nhất của cơ thể.
Chàng trai chân phải bị khuyết tật trốn trong đá núi, anh ấy lưu luyến yêu thích nhìn cô gái xinh đẹp, động tác của anh kín đáo như vậy, để có thể ngắm nhìn cô gái nhảy múa, anh không dám có một động tác khinh nhờn nào, tất cả trọng tâm đều đặt lên trên chân trái, chân móc lên hông bên phải, động tác mạnh mẽ và lưu loát.
Khương Sam hạ mình xuống, cô xoay xung quanh bên cạnh Khương Vi, giống như con ong mật theo mùi hoa mà đến, tất cả động tác dâng trào đều vì muốn tô đậm điệu múa của cô gái xinh đẹp.
Cô gái phát hiện ra chàng trai, kinh hoảng lảo đảo ở giữa, thuận thế như nước chảy giạng hai chân ở dưới eo, cô gái nhát gan cúi thấp người, cơ thể cô ấy giống như một bông hoa đang ở tuổi xinh đẹp nhất, khăn lụa giương nhẹ, vải mềm mại lướt qua trên mặt chàng trai, hai người hơi cúi nửa người.
Hoảng sợ thoáng qua giao nhau, như là quen biết!
Cả khán phòng trong phút chốc bộc phát tiếng vỗ tay nhiệt liệt!
Động tác Khương Vi liền mạch thướt tha thể hiện cô gái quý tộc tuyệt đẹp vô cùng nhuần nhuyễn, cái khó của điệu múa này là thể hiện được nội tâm và sự khéo léo rất lớn, tất cả động tác của cô không hề gặp chút khó khăn hoặc chậm trễ, một mạch hoàn thành, có thể nói là hoàn mỹ!
“Học viên này không tệ.” Một giáo viên bên cạnh Quách Ngọc Khôn thấp giọng tán dương: “Ở tại quân nghệ cũng có thể coi là xuất chúng, nếu vào %$LQĐ*$ được trong xã đoàn, tôi thật sự muốn nhận học viên này làm học trò.”
Quách Ngọc Khôn che miệng cười liếc mắt nhìn khuôn mặt kích động của Khương Mật, ý vị thâm trường nói: “Cơ hội luôn giành cho những người có tài.”
Vẫn duy trì động tác cúi người Khương Vi chậm rãi ngẩng đầu, động tác của cô tự nhiên thích hợp, vì duy trì động tác liền mạch, trên trán sớm đã xuất ra một tầng mồ hôi mịn, Khương Vi nhìn về Khương Sam đang quỳ nửa người, trong ánh mắt kia không giấu được mỉa mai và khoe khoang, rốt cuộc cô cũng tìm được cơ hội ở trước mặt người người này nói rằng cô đã kiềm nén biết bao nhiêu ngày đêm.
Cô gái rụt rè vươn hai tay, chàng trai thuận thế sùng bái cô gái khiêm tốn nâng người cô dậy.
“Thật có lỗi quá chị họ, mỗi một điệu múa chúng ta nhảy với nhau tôi đều khổ luyện rất nhiều lần.”
Chàng trai đỡ eo cô gái, hai người dựa vào nhau giúp nhau vượt qua khe suối, cơ thể được quấn quanh làm ra các động tác triền miên kéo dài khác nhau.
“Cho tới nay tôi đều chịu khó hơn cô, cố gắng hơn cô, tôi giỏi hơn cô nhiều, chỉ có điều mọi người đều không nhìn thấy được, chẳng qua cái tôi thiếu chính là cơ hội giống cô thôi.”
Chàng trai cô gái cùng nhau giơ chân cao lên, giống như hai con thiên nga liền nhau, động tác quấn quýt kéo dài không đổi, nhưng hai người ôm nhau đây so với kẻ thù trên đời còn thêm oán hận hơn, không chết không ngừng.
“Cám ơn cô đã cho tôi cơ hội này.” Khương Vi ngọt ngào kề sát bên tai Khương Sam, đắc ý nói: “Bởi vì tôi vẫn sẽ lấy lại tất cả mọi thứ của cô, không phải cô đã sớm trở thành thói quen rồi sao, chị họ thân yêu của tôi!”
Hai tay tách ra trong nháy mắt, âm nhạc trong vắt bỗng nhiên trầm xuống, hai người đổi hướng, Khương Vi cười khoan khoái lui ra sau, Khương Sam buông mắt khom người.
Trao đổi nhân vật, đoạn thứ hai là chiến loạn, người có tình nhưng phải chia xa, vì bảo vệ gia đình và quê hương, chàng trai hành quân ra chiến trường.
Vẻ mặt khiêm tốn trên mặt Khương Sam trong nháy mắt biến mất, khí thế xoay chuyển, tay áo thả ra tung bay như nước, ánh mắt liếc nhìn, tay áo dài màu phấn hồng như một tia chớp chia đôi trời đất, trong khoảng khắc giữa hai người có khoảng cách không có gì có thể vượt qua.
“Khương Vi.”
Nét mặt Khương Sam lạnh nhạt, khóe miệng giương lên vòng cung mang theo tàn nhẫn và thương xót, phảng phất ánh mắt cô sắt như dao cắt nhìn chúng sinh rơi vào trên người Khương Vi, giọng nói cô lạnh lùng, trong trẻo như vậy giống như cơn gió lạnh nhất vào mùa đông, mang theo cái lạnh giá hủy thiên diệt địa nhìn thẳng tắp dọc vào từng tấc trên người Khương Vi.
“Nhiều năm như vậy, cô còn chưa hiểu sao?”
Cánh tay khúc khuỷu phức tạp, eo nhỏ nhắn xoay tròn, tay áo giống như có sinh mệnh của mình, trên không trung múa theo quy tắc Côn Luân.
“Bây giờ cô nhìn cho rõ, những thứ cô cố gắng cam chịu tất cả để trả giá, cho dù hết cuộc đời cô vĩnh viên không có cách nào cướp đi được.”
Chàng trai đi chiến đấu nơi xa, cơ thể anh tàn tật, tất cả mọi người đều đoán được chuyến đi này của anh sẽ không có ngày trở lại.
Cô từng trải qua tình cảm yêu say đắm khắc cốt ghi sao? Cô hạnh phúc, tùy ý, trái tim của cô giống như một mảnh đất thuần túy, thanh khiết, trải khắp bốn biển bao la. Nhưng một ngày nọ có một người bất ngờ không kịp phòng ngự xâm nhập vào trong lòng cô, ngay cả cơ hội phản kháng cự tuyệt cô cũng không có, vẻ khôi ngôi tuấn tú của anh, oai hùng của anh, sự bảo vệ của anh, ngay cả tính tốt hay xấu của anh như một loại rượu độc dùng để giải khát, một chút một lấy cử chỉ từng giọt mỏng manh như nước nhưng mạnh mẽ xâm nhập vào cuộc sống của cô, linh hồn của cô, vào từng nỗi nhớ của cô.
Cô gái xoay tròn giống như một cơn bão, nhưng sau mỗi lần xoay tròn đều kết thúc theo cùng một hướng theo cùng một động tác tạm dừng vào cùng một thời điểm, mỗi một lần tạm dừng, tay áo được tung ra ở giữa mạnh mẽ thủy chung theo hướng chàng trai ra đi chiến đấu.
Thế giới của cô trở nên nhỏ bé, ở trước mặt anh cô cam tâm tình nguyện bỏ đi sự cao ngạo, cao quý của bản thân, anh trở thành toàn bộ thế giới của cô, cô yêu anh như vậy, yêu đến sẵn sàng từ bỏ cả thế giới, cố giữ lấy ở một gian nhà ở địa phương nông cạn để thầm bảo vệ tình yêu muốn ngừng không ngừng được, khiến cho cô sống, làm cho cô sống vì nó.
Cô gái đưa chân ra phía sau động tác giống như một con hạc trắng đầy khao khát, cô cứng cỏi làm vỡ, hoảng sợ và buồn bã hạ mình tung cánh, tay áo giống như đang bay, rồi lại một giây sau đó đến điểm cao nhất rồi đột nhiên rơi xuống.
Nhưng anh đã không trở về, người cô luôn yêu, giấu ở trong lòng, hận đến không thể cùng sinh cùng chết với người đó, anh sẽ không quay về nữa.
Cô ấy thu tay áo ôm trán, nghiêng người ngay giữa eo nhỏ có vẻ không giữ nổi, gió lớn đột nhiên nổi lên, dáng múa như nước mà đờ đẫn tuyệt vọng, tốc độ ở eo và chân ngày càng nhanh.
Không bằng cắt đứt từng khúc đi?
Cô quá mong muốn, quá khổ sở, quá kinh hoàng, quá tuyệt vọng, nhưng các chiến sĩ hành quân truyền đến tin dữ, cuối cùng tất cả mọi cảm xúc đều hóa thành hư không.
Cô từng nghĩ rằng một ngày nào đó không có người đó, cô sống một mình sẽ rất khó khăn, cô thậm chí không thể tưởng tượng rằng &^LeQuyDon3% trong tương lai không có dấu chân của người đó, cả thế giới của cô sẽ hoang vắng khó có thể tiếp tục
Cô gái khom người, nhưng xương sống yếu ớt dường như được chi phối bởi một năng lượng vô hình, trước khi sắp rơi cô đột ngột dừng lại, cơ thể khiêu vũ khoanh hai tay lại, khó khăn dừng lại.
Động tác khó khăn như vậy khiến cho mọi người xem không dám hô hấp, không ít người che miệng hít sâu một hơi, sợ người nọ hoảng sợ té ngã lên trên mặt đất.
Bạn nghĩ rằng bạn không thể chịu đựng được, trong thế giới này luôn luôn có những thứ khác ngăn cản bước chân của bạn, bạn cho là bản thân không thể nào suy nghĩ ra, nhưng sau tất cả bạn lại thấy bản thân không mong manh như bạn đã nghĩ.
Người mà bạn thích, yêu, cuối cùng trở thành người yêu tận sâu trong trái tim bạn không ngừng tăng lên là cảm giác thế nào?
Khương Sam nâng người lên, tay áo vung lên giữa khoảng không, gập eo giống như một đóa hoa nở rộ, biết rõ sau khi khoe sắc là tàn phai, vẫn quyết tuyệt không ngừng tiến về phía trước.
Bạn nhảy Khương Vi theo bản năng tiếp tục động tác của chính mình, tô đậm cho Khương Sam hơn, giống như trời sinh đã như vậy, cô rõ ràng đang ở đây, nhưng lại giống như không tồn tại, giống như một cái bóng mờ nhạt trước mắt mọi người. uổng công mà đơn điệu hoàn thành động tác của bản thân.