Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 58: Chương 58




Trên mặt của Khương Sam đều là cung kính, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng trong lời nói lại toàn trào phúng. Hiệu trưởng làm như nghe không hiểu, nhưng trong lòng lại nghĩ, là tượng đất cũng phải có ba phần tính thổ đâu, cô lại đối với người ta như vậy, quả thật là không phải đạo.

Lãnh đạo Quân Nghệ cũng làm bộ như nghe không hiểu: "Theo lời nói của em là đều đọc lướt qua, nhưng mỗi một loại đều không tinh. Như vậy không thể được, về sau chuyên công luyện một loại là tương đối tốt rồi."

Khương Sam nhắc nhở: "Em không phải là học viên của học viện vũ đạo."

Lãnh đạo Quân Nghệ lắc đầu. Tuy rằng không nói ra, trên mặt lại tràn đầy ý tứ không đồng ý, ánh mắt khiển trách chói lọi hiện lên. Bọn họ đều cho rằng người này không có tinh thần vũ đạo, làm sao có thể bởi vì không phải là học viên của học viện vũ đạo là có thể không nghe khuyên bảo đâu. Hơn nữa, bọn họ đều là người có kinh nghiệm, có thể nhân nhượng, hạ mình chỉ đạo cho một người không phải là vũ giả chuyên nghiệp, cô không biết cảm ơn cũng coi như xong, cô lại còn không khách khí như vậy, quả nhiên là học sinh đại học T giáo dưỡng ra, quả thực là không có giáo dục.

Khương Sam mắt nhìn thần sắc mấy người không đồng nhất, cảm thấy trào phúng. Sau đó cô liền chuyển mắt nhìn phía hiệu trưởng: "Là như vậy, chung quy em đã rất lâu không có chạm vào vũ điệu, trong lúc nhất thời chỉ có thể nghĩ tới vũ điệu quen thuộc nhất, cái khác thật sự sẽ không nhảy được. Nhưng vũ đạo này cần một người bạn nhảy nam để hợp tác, em muốn mời cá nhân hợp tác một chút."

Sau khi nghe Khương Sam nói, vài vị nam lãnh đạo của Quân Nghệ liền nhích lại gần, rõ ràng là không nguyện ý.

Khương Sam tuy rằng bộ dáng tốt, phối hợp cùng cô cũng có thể tạo nên cảnh đẹp ý vui trước mọi người, nhưng bọn họ làm lãnh đạo, chỉ đạo bình luận còn có thể vì đó đều là công phu miệng. Nhưng bọn họ rất lâu đều không có lên sân khấu, bụng bia tất cả đều lộ ra, phối hợp với cô bất quá là càng thêm xấu mặt mà thôi.

Hiệu trưởng liền có chút xấu hổ.

Khương Sam cười ôn hòa, tầm mắt trực tiếp liền hướng bên người của hiệu trưởng nhìn lại: "Là như vậy, chỉ cần phối hợp là được, cũng không cần làm quá nhiều động tác. Em muốn mời Tần chính ủy chúng ta phối hợp một chút."

Mọi người đều sửng sốt, ngay cả Tần Diệc Hạo cũng nhíu mày nhìn về phía Khương Sam.

Trán của Hiệu trưởng liên tục đổ mồ hôi lạnh, sau đó là liên tục rơi xuống! Hắn đã nói Khương Sam như thế nào sẽ dễ nói chuyện như vậy đâu. Cô đi theo hắn liền lên đây, nguyên lai là ở chỗ này chờ hắn đâu! Tần chính ủy! Hiệu trưởng nhìn cũng không dám nhìn sắc mặt Tần chính ủy một cái, lại càng không dám thương lượng cùng Tần chính ủy. Cái này thật sự gọi là ép buộc người lại bị người cắn ngược cho một cái a!

Trên mặt của Tần Chiến không phải là tức giận, mà là kinh ngạc. Hắn không biết nên khóc hay nên cười, chỉ nhìn nhìn Khương Sam. Hắn đương nhiên biết trong ngực cô bé này đang nghẹn khuất cùng bất mãn, nhưng nếu làm chuyện này thật có chút không ổn. Cô trực tiếp làm cho một đám người không xuống đài được, rõ ràng cho thấy cô đang rất giận.

"Không phối hợp thì không phối hợp, không nghĩ nhảy thì không cần nhảy, cô tìm nhiều cớ như vậy làm gì. Cô học sinh này thật là!"

Lãnh đạo của Quân Nghệ không vui liền mở miệng trách cứ. Hiệu trưởng xấu hổ cười cười, đau đầu nhìn Khương Sam. Đối với Tần chính ủy, hắn không dám nghịch lân*. Trong lòng vạn phần tức giận cùng không vui: "Tốt lắm tốt lắm, cô học sinh này thật là minh ngoan bất linh*! Cô đi xuống đi!"

(nghịch lân*: chống lại rồng)

(minh ngoan bất linh*: 冥頑不靈 - ngu muội không linh lợi)

Theo tính cách kia của Khương Sam thì nơi nào có thể nguyện ý ăn cái mệt này. Cô nếu đi xuống, hiệu trưởng sẽ không cho cô sử bán tử?

Dựa vào cái gì làm muốn cô lên thì cô phải lên, muốn cô xuống thì cô phải xuống. Khương Sam cười càng thêm diễm lệ, trong mắt lại cực kỳ lạnh lẽo. Muốn cô vung tay sau đó là quát bảo cô ngưng lại, coi cô là cẩu sao? Quá đề cao chính mình đi. Nhớ năm đó, thời điểm cô cường thịnh nhất, Quân Nghệ còn mời làm cô đến làm giáo sư nhưng bị cô không chút do dự liền cự tuyệt. Thật không nghĩ tới trùng sinh một thế, kiếp trước người đi theo chính mình không ngừng nịnh bợ lấy lòng, lúc này lại có thể làm nhục chính mình như vậy, vậy làm sao được đây?

Không phản kích, cũng không đại biểu cô là trái hồng mềm. Lúc này đây không thể nhường nữa, hiệu trưởng đối với cô mới sinh ra kiêng kị. Nếu không, về sau ông ta còn không biết được sẽ lại ép buộc giở trò xấu với cô như thế nào đâu.

Vừa vặn lúc này giáo viên chủ nhiệm vừa giảng xong, Khương Sam liền bước lên một bước trực tiếp cầm micro ở trên bàn. Trước đám đông còn đang đảo tầm mắt kinh ngạc, cô thấp giọng lên tiếng.

"Trường của chúng ta với Quân Nghệ là bạn hữu, có thể được đi lên trao đổi vũ đạo là vinh hạnh của tôi. Vậy, chúng ta liền thỉnh Tần chính ủy phối hợp một phen, cùng tôi nhảy một bản, mọi người nói có được hay không?"

Tiếng nói vừa dứt, phía dưới một mảnh ồ lên, nhất thời hiệu trưởng liền nóng nảy: "Khương Sam! Cô hồ nháo cái gì!"

Nhưng Khương Sam nơi nào còn quản ông ta. Cô cầm chặt lấy micro, học sinh ở phía dưới liền phản ứng lại đây, sau đó là lập tức loạn xị bát nháo, hưng phấn ồn ào hoan hô. Trên khán đài, không ít sinh viên đại học T nhiệt liệt vỗ tay. Bọn họ biết qua Tần chính ủy, có ai là không sợ hắn đâu? Thời điểm chống lại đều nơm nớp lo sợ, đều không dám ngẩng đầu. Bây giờ lại có thể khiến Tần chính ủy khiêu vũ? Đây quả thực là cái tin tức lớn a, trước đó chưa từng có. Nhất thời, tiếng vỗ tay cùng với âm thanh ồn ào càng ngày càng dày đặc, trực tiếp đem hiệu trưởng đặt ở trên giá nướng.

Đối với thanh âm càng lúc càng lớn, tiếng hoan hô "Tần chính ủy" cũng càng ngày càng chỉnh tề, trên đài chủ tịch, sắc mặt của mọi người triệt để đều thất sắc.

Khương Sam cười khanh khách, đi đến bên người Tần chính ủy làm một tư thế mời: "Tần chính ủy, nể mặt chút đi?"

Tần Chiến đứng nhìn cô bé ở trước mặt mình, cô đang ở thời điểm trẻ tuổi nhất, trên người có loại ý nhị đặc thù của một thiếu nữ và phụ nữ chi gian. Một đôi mắt ướt át, nhìn qua phảng phất giống như con nai con đáng thương nhất, một đôi mắt không hề chớp nhìn nhìn chính mình. Trong ánh mắt mờ mịt kia lộ ra một chút phẫn nộ cùng lãnh ý, nhưng đan xen vào đó lại là vài phần luống cuống cùng thế lực đơn bạc nhưng đã được giấu rất kỹ.

Thời điểm bị cô nhìn chằm chằm như vậy, sẽ cho người ta có một loại cảm giác, trên thế giới này cô chỉ có thể dựa vào ngươi, một loại ảo giác ngươi chính một cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô. Nếu như ngươi cự tuyệt cô, đó chính là sai lầm, là tội ác tày trời, chính là đã đem cô đẩy về phía hoàn cảnh cơ khổ không chỗ nương tựa trên thế giới này. Rõ ràng là hành động giận dỗi trả thù, nhưng cô lại có thể làm cho người ta sẽ không tự giác thấy rằng cô bé này thật đáng thương, cô như thế nào lại có thể đáng thương như vậy, đáng thương làm cho lòng người đều nhịn không được mà mềm nhũn ra.

Tần Chiến trong nháy mắt liền nghĩ đến hôm đó, Khương Sam cứ như vậy đứng ở trước mặt mình. Đôi má phấn nộn kia, phảng phất vừa chạm vào là nó sẽ vỡ ra vậy, đôi môi ủy khuất hơi chu, con ngươi mềm mại khiếp khiếp nhìn chính mình, tay chân còn luống cuống cùng hoảng sợ như vậy, giống như là chỉ cần thanh âm của hắn hơi lớn hơn một chút là có thể dọa cho cô ngất luôn vậy.

Mọi người cũng không nghĩ tới, bao gồm Khương Sam cũng không nghĩ tới, Tần Chiến cứ như vậy theo lực đạo của cô đứng lên. Hắn buông mi nhìn cô, trong mắt mang theo vài phần trấn an.

"Đi thôi." Giọng nói của Tần Chiến xơ xác tiêu điều, trên mặt là uy nghiêm nhìn không ra cảm xúc, nhưng Khương Sam lại chân chính từ trên người hắn đọc ra vài phần bao dung cùng lý giải.

Trong nháy mắt Khương Sam bắt đầu mời Tần chính ủy, sắc mặt Bạch Kỳ liền trầm xuống. Trên mặt của cô có thần sắc như vậy, không có người nào có thể so với hắn quen thuộc hơn, cũng không có ai có thể so với hắn biết hơn. Đối mặt với cô như vậy, gần như là không ai có thể cự tuyệt được. Mà cùng với lúc Tần chính ủy nhổm dậy, sắc mặt của Bạch Kỳ đã khó coi tới cực điểm.

Hắn giờ phút này đột nhiên thấy vô cùng hối hận, vừa rồi tại sao chính mình không có đứng ra giúp cô một phen. Giờ phút này, trong lòng của cô nhất định cực kỳ oán chính mình đi.

(Mọi người cho ta cảm nghĩ của mọi người về đoạn này đi)

Triệu Thanh Thanh vẫn ẩn ẩn tình quan sát Bạch Kỳ, cô ta chưa từng thấy qua biểu tình của hắn khó coi như vậy. Hỉ nộ của hắn vẫn luôn không biểu hiện ra ngoài, Triệu Thanh Thanh bất an, nhất thời mười ngón tay nắm thật chặt.

Nhân viên công tác khống chế âm hưởng lại đây hỏi: "Cô muốn dùng âm nhạc gì, tôi lập tức đi chuẩn bị."

Khương Sam không nhìn đến vài vị trong Quân Nghệ đối với mình đánh giá cùng xem thường, lập tức làm động tác kéo duỗi, cô tùy ý nói: "Liền dùng âm nhạc lúc trước Quân Nghệ kia vũ bài "An đại vũ" là được."

Nhất thời người trong Quân Nghệ chính là một tạc, Sở Phàm đối với bên này không có phản ứng gì cũng nhịn không được liếc mắt nhìn Khương Sam. Gan của cô thật lớn! Đây chính là đoạn khúc bọn họ luyện rất lâu, nhịp trống khó nắm chắc bao nhiêu, không ai so với nhóm người của bọn họ rõ ràng hơn. Cô lại tùy ý nói muốn dùng khúc vũ của bọn họ như vậy? Bên người còn đứng một người quân nhân rõ rệt chưa từng có nhảy vũ qua, cô điên rồi sao?

Nhưng Tần chính ủy đứng ở bên người Khương Sam, mấy nữ sinh muốn châm chọc cũng không dám ở trước mặt lạnh của Tần chính ủy mở miệng.

Trên mặt của Triệu Thanh Thanh mang đồng tình cùng khó hiểu, nhìn Khương Sam giống như là đang nhìn một người đáng thương không biết tự lượng sức mình vậy.

Mấy ngàn tầm mắt sáng quắc cứ như vậy chăm chú nhìn vào trên người của Khương Sam cùng Tần chính ủy. Tần chính ủy ở trước mặt mấy vạn quân nhân đều chưa từng khiếp đảm qua, mấy học sinh chưa đủ lông đủ cánh này cứ nhìn hắn như vậy, hắn tự nhiên không để vào mắt. Hắn liếc Khương Sam một cái, cứ tưởng rằng cô sẽ thực khẩn trương, nhưng không nghĩ tới cô ngược lại so với hắn còn muốn trấn định hơn vài phần. Cô giống như là đã sớm quen thuộc với vũ đài vậy, một dạng đã sớm có thói quen được vạn người chú ý.

Tần chính ủy cẩn thận suy tư một chút, cũng không nhớ rõ trong hồ sơ của Khương Sam có đề cập qua cô đã từng tham gia qua chương trình diễn xuất gì. Hắn không khỏi thầm than cô bé này có tâm lý cực tốt. Bất quá lại nghĩ đến cô là bị bức đến mức này, Trong lòng lạnh nhạt của Tần Chiến khó có khi xuất hiện chút cảm xúc thương hại. Cuối cùng, tia không vui bởi vì hành vi của Khương Sam cũng tan thành mây khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.