Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 112: Chương 112: Chương 63.2




Lãng Quên- Diễn Đàn

Nghe tiếng người phía sau không chút do dự đóng cửa một cái “rầm”, khóe miệng Tần Diệc Hạo nhếch lên, một lát sau như nhớ tới gì đó, lấy điện thoại ra không nhanh không chậm bấm số.

“...Tần Liệt, liên lạc Vạn Ngọc Nhiên.”

Chờ đến lúc Tần Diệc Hạo vào phòng lại lần nữa, Khương Sam đã ngủ say như chết, ở giữa hơi thở của cô ngửi được mùi rượu thoang thoảng, Tần Diệc Hạo cúi người xuống nhìn cô một lúc, chú ý tới chiếc áo sơ mi bị cô vò thành một đống ném ở đầu giường, rất dễ dàng nhận thấy căm giận của người đó đối với chiếc áo.

“Tính tình thật lớn mà.”

Tần Diệc Hạo nhỏ giọng nói: “Uống rượu nhiều như vậy, em muốn khảo nghiệm năng lực của tôi sao?”

Trả lời anh là tiếng hít thở nhỏ kéo dài như cũ.

Say rượu khác với lúc bình thường, lúc đầu uống vào chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó men say mới từ chút một xâm nhập vào, đặc biệt sau khi bị gió lạnh thổi mát đột nhiên vào một căn phòng ấm áp. Tần Diệc Hạo cảm thấy rõ ràng lúc nãy Khương Sam gắng gượng chống đỡ, ngay cả lúc thay quần áo cũng có chút không ổn định, chỉ là cố gắng nỗ lực dùng ý chí chống cự để tạo ra vẻ ngoài mặt bình thường.

“Nếu đã đồng ý thay đồ, sao có thể lật lọng được chứ?”

Tần Diệc Hạo xốc chăn lên, ôm lấy Khương Sam hoàn toàn rơi vào men say và mộng đẹp lên, động tác nhẹ nhàng, nhưng không ngờ Khương Sam vẫn mở mắt ra, chẳng qua chỉ trong khoảng khắc lại tiếp tục nhắm mắt.

Thật ra Khương Sam đã từng trải qua rất nhiều cảnh tượng như thế này trong nhiều năm rồi, bởi vì chân bị tàn phế, cho nên một đoạn thời gian ăn, ở, đi mặc của cô đều phải dựa vào người khác. Ngay cả Bạch Kỳ, cũng có một khoảng thời gian tự thân tự lực giúp cô thay đổi quần áo.

Ban đầu cô vẫn xấu hổ ngượng ngừng không chịu nổi, cuối cùng lại trở thành chán ghét ghê tởm.

Vì vậy mờ mờ ảo ảo cảm giác có người đang giúp mình thay quần áo, Khương Sam lập tức giật giật cơ thể, cánh tay vô thức lên.

Động tác thay quần áo vốn dừng lại, tiếp theo trước ngực Khương Sam cảm ấm áp, cơ thể sau khi say rượu vốn mẫn cảm hơn bình thường gấp đôi, cả người Khương Sam mềm nhũn, cánh tay vô ý thức đưa ra đẩy:

“Ưm…”

Giọng kêu nũng nịu xen lẫn bất mãn, hoang mang uyển chuyển động lòng người, mang theo chút sợ hãi giống như kêu gọi người đừng ngừng lại, Lãng@d#d#l#q#d@Quên hầu kết Tần Diệc Hạo khẽ nhúc nhích, khẽ vươn tay lấy vướng bận gì đó hoàn toàn kéo lên.

Thay phiên giữ trong lòng bàn tay, hai nơi mềm mại phía trên trắng nõn mềm mại bị anh đùa giỡn, hạt đậu trong tay cũng nhanh chóng trở nên cứng rắn, Tần Diệc Hạo không khống chế nỗi lấy lòng bàn tay xoa nhẹ, cảm xúc thô ráp xoa lên, vẻ mặt người nằm trong ngực mang theo sợ hãi, nhỏ giọng nức nở. Nghe được tiếng kêu yếu ớt trách móc với điềm đạm đáng yêu của cô, Tần Diệc Hạo thiếu chút nữa không khống chế được sức lực, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, tiếng thở trở nên dồn dập.

“Thì ra đang là bộ dáng em uống say….”

Tần Diệc Hạo nói xong, âu yếm hôn lên khóe mắt Khương Sam, hai mắt cô nửa mở nửa nhắm, mờ mờ ảo ảo, muốn mở to ra mà không được.

“Nếu người bên cạnh bây giờ không phải là tôi….”

Động tác ở tay khống chế không được tăng thêm vài phần, Tần Diệc Hạo như muốn trừng phạt cắn cắn môi cô, lập tức đưa tới tiếng hô nho nhỏ của Khương Sam.

Tần Diệc Hạo nhắm chặt mắt, tiếng kêu của cô như con mèo nhỏ quấy nhiễu lòng anh, khiến anh gần như không chịu nổi muốn cô ngay lập tức, hung hăng mút lấy cánh môi mềm của cô trong giây lát, mới đứng lên cầm lấy áo sơ mi ở đầu giường của cô.

Áo sơ mi thuần trắng giống như miếng vải rách, vừa nhìn liền biết lúc đó cô có bao nhiêu tức giận, bao nhiêu buồn bực, trong mắt Tần Diệc Hạo xẹt qua ý cười, nhưng khi nghĩ tới vì sao Khương Sam đồng ý thay áo này cho anh xem, vui vẻ trong giây lát liền nặng nề rơi xuống đáy cốc.

Ôm lấy Khương Sam chỉ mặc chiếc áo sơ mi dài tới hông cùng với chiếc quần tam giác nhỏ vào trong lòng, đôi mắt Tần Diệc Hạo biến đổi bất định nhìn cô một hồi lâu, bị ôm ngủ tư thế không được thoải mái, Khương Sam khó chịu giật giật người, theo bản năng cọ vào trong lòng Tần Diệc Hạo, tìm một tư thế thoải mái còn chứa nước mắt rồi ngủ.

Trong lòng Tần Diệc Hạo vừa lạnh không tới nửa phút, trong giây lát thấy cô giống như con mèo nhỏ cựa quậy dựa vào trong ngực mình, lập tức phá băng, mềm mại đến không thể tưởng tượng được.

“Đừng để tôi biết được em ở sau lưng tôi làm gì, Khương Sam.”

Giọng nói Tần Diệc Hạo có chút nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu hung dữ lại trái ngược động tác đỡ Khương Sam ngủ ngon, dịu dàng đến chính anh cũng không ý thức được.

Ôm lấy Khương Sam trong vòng tay mình, Tần Diệc Hạo cố gắng khắc chế kêu gào của cơ thể, hít thở một hơi sâu, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời nhịn xuống khó chịu, dù sao suy nghĩ dưới đáy lòng của anh, nếu làm cô tổn thương, đó không phải là người, mà là súc sinh.

Cho dù Tần đại thiếu gia là người kiêu ngạo khinh người, anh cũng có điểm mấu chốt của mình.

Một bên cẳng thẳng nhắm mắt lại, một bên Tần Diệc Hạo đưa một cánh tay theo bản năng giúp Khương Sam điều chỉnh tư thế.

Nếu anh là loại người không kiềm chế được, thây phụ nữ chịu không được liền nhào đến, tên anh không phải là Tần Diệc Hạo nữa, d!^Nd+n(#Q%*d@n cho dù Khương Sam thật sự nằm ở trong lòng anh, anh cũng tự tin bản thân mình có thể kiềm chế được, chưa được sự đồng ý của cô tuyệt đối sẽ không đột phá phòng tuyến cuối cùng này.

Trong lòng Tần Diệc Hạo bình tĩnh nói với chính mình như vậy.

Mãi cho đến khi tay anh vô ý chạm phải nơi nào đó, mềm mại lại âm ấm, có chút ẩm ướt không chút phòng ngự xẹt qua đầu ngón tay anh.

Cả người Tần Diệc Hạo trở nên cứng đờ, ngón tay không thể khống chế chạm vào bên cạnh, cảm giác trơn bóng không phải ảo giác của chính mình, đôi mắt Tần Diệc Hạo đỏ lên ngay lúc đó.

Hạt đậu đỏ cứng rắn lưu lại ẩm ướt giống như muốn chui ra khỏi ngoài áo, Tần Diệc Hạo ngậm trong miệng, ngón tay thử thăm dò, quả nhiên ở giữa lại càng ẩm ướt.

Người nọ lại khóc nức nở, giãy dụa muốn mở mắt ra, nhưng con ngươi không có tiêu cự chỉ vô lục xoay vòng vòng, đôi má đỏ au, tiếng kêu uyển chuyển đứt quảng truyền đến. Vô cùng kiều mị lại vô cùng phong tình chọc người thương đối với Tần Diệc Hạo bây giờ là một sự hành hạ nặng nề, tim Tần Diệc Hạo đập càng lúc càng nhanh, hô hấp của anh không khống chế được tăng lên, con ngươi đen nhánh lộ ra vài phần nhẫn nại đau khổ.

Làm một người đàn ông, đã đồng ý với người phụ nữ của mình nhất định phải làm được, anh lại càng có thêm điểm mấu chốt cho mình, Tần Diệc Hạo hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân.

Nhưng vì sao cô bỗng trở nên mẫn cảm như vậy?

Nếu anh thật sự làm càng, sáng mai sau khi Khương Sam tỉnh dậy nhất định sẽ vô cùng hận anh, hành động gây khó dễ này của anh có khác gì với Bạch Kỳ nữa? Nếu thừa dịp lúc cô đầu óc không rõ ràng… Dựa vào tính cách của cô, sẽ trả thù anh giống như đối với Bạch Kỳ, anh bình tĩnh phân tích.

Nhưng bàn tay vẫn cứng ngắc lôi kéo vật nhỏ không nên tồn tại kia.

Vậy không để cho cô biết! Trong đầu Tần Diệc Hạo bỗng nhiên xuất hiện ý nghĩ mãnh liệt này.

Tần Diệc Hạo cúi đầu xuống ngậm vật kia vào trong miệng, cô sẽ không biết…. Trên mặt Tần Diệc Hạo lạnh lùng không dễ nhìn ra ửng hồng, đầu lưỡi khẽ chuyển, người nọ khóc lóc, cả người run rẩy.

Cả người anh cương cứng, đưa tay ra nâng lấy eo của cô, cả người cô vừa mềm vừa trơn, anh gần như không giữ được cô, nâng chân cô lên, Tần Diệc Hạo hơi nhẹ đi vào một chút, bị địa phương xa lạ bao lấy chặt chẽ trong nháy mắt, cả người Tần Diệc Hạo dừng lại, mạnh mẽ buồn bực hừ nhẹ một tiếng nhanh chóng rút trở ra.

Anh chống hai tay thở gấp trừng mắt nhìn cô, thiếu chút nữa, vừa rồi thiếu chút nữa anh không khống chế được đi vào!

Anh không muốn khiến cô hận anh, oán anh, anh tình nguyện bị cô tính kế, bị cô gian xảo lợi dụng, tiến hành theo chất lượng mới là thượng sách, tuyệt đối không được rối loạn, Tần Diệc Hạo nhắm chặt hai mắt, hít sâu một hơi.

Suốt một buổi tối, Tần Diệc Hạo gần như đã có khả năng thông thạo chỉ ra được chặn lại chỗ kia là ở chỗ nào.

Trước khi trời sáng, Tần Diệc Hạo cuối cùng buông tha cô, cầm lấy thuốc mỡ chuẩn bị sẵn cho bất cứ tình huống nào, Tần Diệc Hạo kiên nhẫn xoa trong trong ngoài ngoài cho tốt, địa phương kia đỏ ửng có chút sưng chỉ chốc lát đã tiêu đi.

Lúc Khương Sam tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau, cô bị tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên đánh thức, nhìn đồng hồ, Khương Sam kinh ngạc nhảy dựng lên, buồn bực nằm trở về một lần nữa.

Hậu quả sau khi say rượu khiến cho cả người ê ẩm, Khương Sam cau mày mất tự nhiên cầm lấy điện thoại di động trên bàn, dưới thân truyền đến từng trận đau đớn nho nhỏ, cảm giác này so với ngày hôm qua càng mãnh liệt hơn nhiều,(%$lê_43quý$*&đôn$#@ Khương Sam không khỏe kêu đau một tiếng, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, thi đấu tỉnh còn chưa kết thúc, nếu như đến đây vào lúc nghỉ hè quả thật là chuyện phiền phức.

“Còn chưa rời giường sao?”

Giọng nói Tần Diệc Hạo trầm thấp sạch sẽ truyền qua tai nghe, Khương Sam theo bản năng nhìn đầu giường, chiếc áo sơ mi bị vò đống như cũ quăng ở bên gối.

“Không, có chuyện gì sao?”

Tần Diệc Hạo dù bận vẫn ung dung ngồi ở trên xe xuyên qua lớp cửa kính nhìn ra phía bên ngoài, Vạn Ngọc Nhiên vừa đến thành phố T được sĩ quan phụ tá của Tần Chiến che chở ngồi trên xe quân đội.

Nhìn cảnh tượng như vậy, tâm tình Tần Diệc Hạo trở nên vui sướng, đôi mắt thâm thúy đan xen với lạnh lùng, khóe môi gợi lên nụ cười khiến cho Tần Liệt mới từ thành phố S đến nhìn thấy sợ tức mức trái tim không ngừng co rút nhanh.

“Còn nhớ rõ lúc trước tôi nói với em mời cậu út ăn cơm một bữa không?”

Giọng nói Tần Diệc Hạo dịu dàng hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt của anh:

“Bây giờ tôi đến đón em, em chuẩn bị đi, đã đặt chỗ nhà hàng.”

Hết Chương 63

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.