Khoa học gia, căn cứ thực nghiệm, huyết thanh kháng thể, thực nghiệm thể có một không hai… Lại phối hợp với cảm xúc dao động mà Lãnh Lâm nén xuống.
Tất cả mọi thứ đều dẫn đến một đáp án.
Những lời lảm nhảm của Thời Khanh làm sáng tỏ nghi vấn trong lòng Tần Mạc, y trước đó luôn khó hiểu, cũng không dám xác định 100%. Nhiều lần thăm dò, Lãnh Lâm đã biết tự vệ hơn, xóa sạch dấu vết, bởi vậy dù cho y có nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ nên không dám tùy tiện hành động.
Ngược lại, bản thân Thời Khanh là một cây chủy thủ, cho nên có thể tự do quan sát sắc mặt Lãnh Lâm, những điều này làm nghi vấn trong lòng Tần Mạc có căn cứ xác định rõ ràng.
Ngay sau đó, Thời Khanh lại nói ra quan điểm của bản thân, tuy nói tư duy ban đầu có hơi loạn, nhưng câu nói sau cùng, lại là chìa khóa, nháy mắt mở ra cửa lớn bị khóa chặt, làm cho tất cả mơ hồ bỗng dưng sáng tỏ rõ ràng.
Mà Thời Khanh lúc này lại hết hồn, tầm nhìn của cậu không bị hạn chế, cho dù cách 5 6 mét, thì chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn thấy Lãnh Lâm.
Ban đầu cậu chỉ định liếc mắt nhìn một cái thôi, không nghĩ tới thấy một màn mờ ám kia.
Lãnh Lâm cùng Lý Túc một tổ, hai người đó đang lục lọi tìm kiếm trên một cái giá tư liệu, Lý Túc đi trước, Lãnh Lâm ở phía sau, nhưng mà vừa mới nháy mắt, Lãnh Lâm lại thừa dịp Lý Túc không chú ý, lấy một cái kim tiêm sắc bén chích thẳng vào lưng của Lý Túc!
Lãnh Lâm, gã đang làm cái gì vậy?
Thời Khanh nhanh chóng hoàn hồn, cậu mau mau chọt Tần Mạc một cái, nói rằng: “Lý Túc gặp nguy hiểm!”
Tuy cậu đúng lúc phát hiện, nhưng cũng không cứu kịp.
Lý Túc bỗng nhiên nổi điên, hành động nhanh nhẹn, phảng phất giống như một con báo, mà đối tượng hắn tập trung công kích lại là Tần Mạc đứng cách xa năm thước!
Cũng nhờ Thời Khanh nhắc nhở, Tần Mạc lúc này mới kịp thời phản ứng, y nhanh chóng né sang một bên, chật vật né tránh một kích chí mạng này, đôi giầy da nặng trịch dẫm mạnh lên sàn nhà, tạo thành một dấu ấn đen, tốc độ cực nhanh, lực độ cực lớn, do đó nhìn vào chỉ thấy cái bóng mà thôi!
Mà Lý Túc thì không ngừng công kích, thần thái sáng láng tinh anh ban đầu không còn nữa, con ngươi màu đen hoàn toàn biến thành màu đỏ y như là máu, răng nhe ra, sắc mặt tái nhợt, cả thân người lạnh như băng chẳng khác nào độc xà cắn hút.
Ngắn ngủn chỉ hơn mười giây, hai người đã đánh nhau mấy chiêu, lần nào cũng là sát chiêu đòi mạng, không chút lưu tình!
Lãnh Lâm đứng xa xa một bên rốt cuộc xé mặt nạ, con ngươi màu đen bắt đầu sung huyết, hé ra đôi mắt đỏ diễm lệ, gã chợt nhếch khóe miệng, tràn đầy châm chọc nhìn Tần Mạc.
Bốn tên đội viên còn lại thì không rõ tình huống, căn bản không biết Lý Túc và Tần Mạc vì lý do gì mà đánh nhau. Bọn họ đang muốn chạy tới can ngăn, ai ngờ sau ót bỗng dưng đau nhói, rồi hoàn toàn mất đi ý thức.
Lãnh Lâm nhìn bốn người ngã dưới đất với vẻ xem thường, loại tư chất tệ hại này không cần lãng phí bệnh độc nguyên thủy. Xử lý xong bọn họ, gã lại nhìn về phía Lý Túc cùng Tần Mạc đang giao đấu.
Hai người này thật sự cường hãn, Lý Túc do bệnh độc kích thích mà thực lực phát huy đến cực hạn, Tần Mạc vậy mà có thể chịu đựng được, cho dù sức mạnh có chênh lệch, tuy y thân thủ nhanh nhẹn, lực có mạnh, nhưng cũng sẽ có điểm yếu, từ đó tránh thoát.
Bất quá…trên khuôn mặt bình tĩnh của Lãnh Lâm chậm rãi xuất hiện nụ cười, mọi thứ cũng chỉ là vấn đề thời gian, chờ đến khi thể lực Tần Mạc tiêu hao hết, bị Lý Túc đánh bại, gã sẽ đến chích bệnh độc nguyên thủy vào người y.
Tuy rằng chết hai tên thực nghiệm thể, nhưng không sao, bù vào đó gã sẽ có thêm hai thực nghiệm thể sức lực cường hãn hơn.
Lãnh Lâm nhìn ra được, thì Thời Khanh cũng nhìn ra được, Lý Túc đột biến thật sự quá mạnh mẽ, may mắn Lý Túc không biết cần kiệm, đạn dược đều đã sử dụng hết, bằng không với thân thủ như thế này, lại có thêm súng lục đạn dược, vậy thì cho dù Tần Mạc có lợi hại đến đâu, giờ phút này cũng phải bỏ mình!
Còn về Tần Mạc, do Lý Túc điên cuồng tấn công, cho nên y không hề có thời gian trống để mà móc súng ra, chỉ có thể dựa vào trực giác cường đại mà né tránh, không thể đánh trả lại được.
Thời Khanh lúc này như kiến bò chảo nóng, nếu cứ như vầy, khó giữ được cái mạng nhỏ này!
Bình tĩnh bình tĩnh! Tần Mạc thì không thể bận tâm việc khác, nhưng cậu thì lại có thể mà. Chỉ giận bản thân cậu giờ là một thanh chủy thủ… Không… Không… chủy thủ không làm được gì hồi nào a!
Thời Khanh đột nhiên nhanh trí, trong phút khẩn cấp, bỗng nhiên nghĩ ra cách.
Tần Mạc cùng Lý Túc giao đấu, bốn tên đội viên bị Lãnh Lâm dùng vũ khí đánh bất tỉnh, nhưng mà Lãnh Lâm vẫn còn đứng một bên xem!
Vì lý do gì mà chỉ đứng xem? Nếu bản thân Lãnh Lâm có năng lực cường hãn, vì lý do gì mà không nhảy vào trợ giúp Lý Túc thu phục Tần Mạc? Bởi vì gã không thể! Câu này có ý là gì? Tức là Lãnh Lâm năng lực không ra giống ôn gì cả.
Cẩn thận ngẫm lại, nếu không nhờ vào Lý Túc đối với gã không phòng bị, gã sao có thể đắc thủ? Mặc dù bốn tên đội viên bị đánh bất tỉnh, cũng là do Lãnh Lâm chiếm trước tiên cơ, đột ngột ra tay, sử dụng vũ khí tiên tiến đánh họ.
Hơn nữa bởi vì Lãnh Lâm biết kỹ thuật bắn súng của mình còn chưa thông thạo, gã thậm chí không dám công kích cùng Lý Túc, hợp lực đánh Tần Mạc, gã sợ ngộ thương Lý Túc!
Suy nghĩ này ở trong đầu Thời Khanh bỗng dưng nảy lên, cậu giật mình tự hiểu mình phải làm gì lúc này.
Thừa dịp Tần Mạc di chuyển không ngừng, cậu khống chế thân thể bên trong thanh chủy thủ xa lạ, phút chốc bay ra, nhanh như chớp hướng về Lãnh Lâm vọt tới.
Ánh mắt trông thấy chủy thủ lạnh lẽo kia bay nhanh về phía mình, Lãnh Lâm trong lòng kinh hãi, không nghĩ tới Tần Mạc bị ép tới khốn cảnh rồi mà còn có thể sử dụng động tác này!
Bất quá chỉ là một thanh chủy thủ, Lãnh Lâm cũng không để ở trong lòng, tuy rằng gã sức chiến đấu không cường hãn, nhưng tránh thoát một công kích rõ ràng như vậy, vẫn có thể làm được .
Gã lắc mình về bên trái, tránh được quỹ đạo bay của chủy thủ, vừa định thở phào nhẹ nhõm, lại không nghĩ rằng, chủy thủ này quay lại, tiếp tục công kích gã.
Đây! Đây là chuyện gì vậy?!
Mắt thấy nó sắp bay tới gần, Lãnh Lâm không thể không né tránh lần thứ hai, nhưng không nghĩ tới chủy thủ này cứ như là có ý thức, nhanh chóng thay đổi phương hướng, chấp nhất tất cả bay về phía gã lần nữa..
Đây là cái đồ vật quỷ gì vậy!
Lãnh Lâm hốt hoảng né tránh, cái trán đã đổ ra mồ hôi lạnh, gã chỉ có một thân thể nhân loại, đã sử dụng nhiều loại khoa học tiên tiến vào thân xác này, cho nên có được một thân bất tử, nhưng nếu bị chủy thủ đâm vào đầu, gã tuyệt đối sẽ tử vong trong nháy mắt.
Tiến hóa của bệnh độc còn chưa có nghiên cứu chế tạo xong, gã không thể chết ở chỗ này!
Gã cắn răng móc súng lục ra, hướng về phía chủy thủ nổ súng bang bang bang. Thời Khanh thân thể là một trạch nam thanh niên, hiện tại lại là chủy thủ không thuần thục cách phi hành, tốc độ tuy không tính là quá chậm, nhưng so với đạn bay thì vẫn không hề bằng.
Bất quá cũng do kỹ thuật của Lãnh Lâm quá kém, mà mục tiêu chủy thủ thì lại nhỏ, gã chỉ miễn cưỡng bắn trúng một phát, đem chuôi chủy thủ bắn xuyên qua
Thời Khanh kêu lên một tiếng đau đớn, mặc dù cảm thấy đau đớn vô cùng, đạn bắn vào thân thể thật tình không phải là một tư vị tốt đẹp gì cho cam. Bất quá vào thời điểm này, chút đau ấy, thật sự không tính là gì, tốc độ của cậu vẫn không hề giảm, đừng nói chỉ có chuôi đao bị thương tổn, cho dù là lưỡi đao bị trúng đạn, không có tan nát thân, cậu cũng sẽ đâm chết được Lãnh Lâm.
Chỉ cần Lãnh Lâm chết, Tần Mạc mới có thể được cứu!
Lãnh Lâm chưa từng nghĩ đến sẽ gặp phải loại tình huống này, thanh chủy thủ này thật giống giòi trong chân, vô luận làm thế nào cũng không thoát khỏi nó, gã chỉ có thể bắn súng lung tung và chật vật chạy trốn khỏi nó.
Thể lực sắp chống đỡ hết nổi, đạn bắn ra tựa hồ đối với chủy thủ này không có tạo nên thương tổn gì, Lãnh Lâm quần áo sớm đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, thở hồng hộc, cảm xúc trên mặt toàn bộ bị sự hoảng loạn thay thế hết.
Mắt thấy sẽ không thể nào tránh thoát sự truy kích của chủy thủ, Lãnh Lâm rốt cục buông tha kiên trì cuối cùng, gã cao giọng hạ lệnh: “Lý Túc, cứu ta!”
Nguyên bản Lý Túc đang giao đấu với Tần Mạc, nháy mắt đình chỉ động tác, tấn công sắc bén nhanh chớp nhoáng lại y như phim điện ảnh mà đứng yên lại, hắn không chút do dự buông tha Tần Mạc, tay không cầm lấy chủy thủ, dĩ nhiên là cản trở lại công kích của Thời Khanh.
Lãnh Lâm nhẹ nhàng thở ra, nhưng không tới một giây sau, nguyên bản Tần Mạc chỉ biết né tránh, lại nắm chắc thời cơ, trong nháy mắt móc súng lục ra, nhanh như tia chớp tấn công, bắn về phía Lãnh Lâm.
Viên đạn phóng ra, nhưng không ngờ Lý Túc lại tiến lên xả thân chắn cho Lãnh Lâm, dùng cánh tay đỡ đạn!
Tần Mạc khẽ nhíu mày, sau đó y không chút do dự dời đi mục tiêu, nhanh chóng chỉa súng sang hai chân của Lý Túc bắn, cắt đứt lực hành động của hắn.
Sau khi tấm chắn đã ngã xuống đất, Lãnh Lâm triệt để luống cuống.
“Không! Không! Không nên!”
Tần Mạc bất vi sở động, súng cũng đã lên đạn.
Lãnh Lâm nắm chặt nắm tay, con ngươi màu đỏ lại quay trở về màu đen ban đầu, gã thần tình đau đớn cầu xin Tần Mạc, giống như một nhân loại hèn mọn đáng thương: “Buông tha ta … van cầu ngươi … thả ta đi … ta cùng bọn họ không phải cùng một loại … ta không phải là quái vật … ta là con người, ngươi nhìn diện mạo ta đi … ngươi xem cơ thể của ta đi, ta có sự sống … ta là con người mà! Không nên, ở chỗ ta có huyết thanh kháng thể, có thể chống cự bệnh độc tang thi!”
Tần Mạc nhướng mày, âm thanh lạnh lùng nói: “Đem kháng thể giao ra đây.”
Lãnh Lâm sắc mặt tái nhợt, nghe được y nói như vậy thì cảm thấy có đường thoát, gã vội vàng gật đầu, từ trong ngực lấy ra một ống chất lỏng đỏ tươi hình trụ, gã khiếp nhược nhìn Tần Mạc, tay run rẩy đến không thể tưởng tượng nổi: “Này… cho ngươi.”
Cánh tay nâng lên, gã nhẹ nhàng đem ống nghiệm đưa qua.
Ngay lúc hai người sắp tiếp xúc, nguyên bản ống nghiệm bóng loáng tự dưng bắn ra một cây kim tiêm, hướng về phía cánh tay của Tần Mạc mà vọt tới!
Đây dĩ nhiên là một cái ống tiêm được ngụy trang! Đúng là cái mà trước đó Lãnh Lâm đánh lén Lý Túc đã dùng qua!
Thời Khanh còn bị nắm trong tay Lý Túc, nhưng cậu lại nhìn thấy rõ ràng tình huống bất ngờ này, cậu vừa muốn hét lên nhắc nhở, lại không nghĩ rằng Tần Mạc đã sớm phòng bị, y nhanh nhẹn rút tay về, tiếp theo sau đó súng lục bay lên trên không trung, nhảy vọt sang tay phải của y, nâng nòng súng lên, lãnh lệ vang vang tiếng nổ, viên đạn tinh chuẩn không sai một li bắn thẳng vào cánh tay Lãnh Lâm!
Đạn chui vào xương thịt, máu tươi phun ra, Lãnh Lâm nháy mắt mất đi tri giác ở cánh tay phải, đau đớn kịch liệt đánh úp vào, làm gã nhịn không được la hét chói tai, rốt cuộc không quan tâm đến cái gì nữa, ôm cánh tay đổ máu lăn trên đất mà điên cuồng kêu rên.
Tần Mạc đối với huyết thanh kháng thể rớt trên đất không chút nào để ý, y bước tới trước, một cước dẫm lên đầu Lãnh Lâm, từ trên cao nhìn xuống: “Ngươi đến tột cùng là tự tin từ đâu mà ra, cứ nghĩ trò xiếc thấp kém này có thể lừa được ta sao? Con người? Con người mà có ánh mắt màu đỏ như ngươi à?”
Thanh âm của y thả lỏng và nhẹ nhàng, quả thực rất là dễ nghe, chẳng qua nội dung trong đó cứ như là ác ma nói: “Chi bằng ta tự mình đem ngài giao cho tổ nghiên cứu khoa học, để cho đại khoa học gia trở thành vật thí nghiệm, như vậy ngươi không phải là càng sâu sắc nghiên cứu thêm về bệnh độc tang thi hay sao?” Nói xong y còn ác liệt mà nhếch lên khóe miệng, ” Tiến sĩ, ý ngài thế nào?”
Lãnh Lâm buộc phải đối điện, lời nói lạnh băng này thậm chí còn làm cho gã không cảm thấy đau ở tay nữa, chỉ là thâm ý trong đó làm gã sợ hãi không thôi, miệng nói ra chữ cũng đứt quãng: “Ngươi… Ngươi cái này… Cái này…”
Tần Mạc nhìn chằm chằm Lãnh Lâm, trong đôi con ngươi đen đông lạnh là lốc xoáy cuồn cuộn, có thể đem tất cả sự sống nuốt chửng, y tiếp tục nói rằng: “Đương nhiên, xét thấy hiện tại trong tiểu đội mọi người đều đã mất đi lực hành động, vì bảo chứng nhiệm vụ có thể thuận lợi hoàn thành, ta hy vọng ngài có thể an tĩnh một chút, dù sao làm vật thí nghiệm ngài chỉ cần an tĩnh mà nằm trên bàn thí nghiệm thôi, tay chân cái gì cũng không cần đến, không phải sao?”
Vừa dứt lời, trên khuôn mặt Lãnh Lâm hoảng sợ dị thường, y giơ súng trên tay lên, bang bang phanh ba phát, chính xác vô cùng bắn vào tay còn lại và hai đầu gối của Lãnh Lâm
Máu thịt văng tung tóe, đầu gối vỡ nát, cỗ máu đỏ tươi chảy tràn ra bên ngoài thành một vũng, nháy mắt làm ướt hết quần áo, màu đỏ chói mắt, cùng mùi sắt tanh nồng… Đây quả thực là một khổ hình khủng bố!
Thời Khanh ở một bên nhìn thấy, không tự chủ được rùng mình một cái, hàn ý dâng lên trong lòng, lần đầu trực diện nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đầu óc của cậu không còn hoạt động nổi. Lãnh Lâm tuy rằng hung ác, nhưng lúc ban đầu bắn một phát, gã đã mất đi năng lực hành động rồi, hà tất… hà tất … tra tấn gã như vậy chứ …
Ngay sau đó vang lên chính là âm thanh Lãnh Lâm kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế, trán gã nổi đầy gân xanh, trên người cũng đã bị máu tươi nhiễm đỏ, mấy phen đau đớn làm gã sống không bằng chết, bộ mặt dữ tợn, cực kỳ khiến cho người ta sợ hãi.
Có lẽ là đau đến cực hạn, tinh thần gã cơ hồ hỏng mất, thanh âm vẫn luôn che giấu dưới đáy lòng xuất ra hết: “Ta không sai, ta không có sai! Đều là các ngươi, đều là con người các ngươi đáng nguyền rủa! Là do các ngươi tham lam, là do các ngươi điên cuồng, là do các ngươi tiến hành loại thực nghiệm mất nhân tính này, làm chúng ta trở thành quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ, là các ngươi hủy cuộc đời của ta!”
Đem tất cả những gì chất chứa trong lòng gào ra, sợ hãi trong đáy mắt Lãnh Lâm triệt để lui tán, thay thế vào đó chính là đầy ngập hận ý: “Ta muốn trả thù, ta muốn báo thù, ta muốn đem bệnh độc nguyên thủy mang ra ngoài, chế tác thành ‘Kháng thể’, làm cho toàn thế giới này cũng phải giống như ta, đều biến thành quái vật!” Nói xong, hắn như thấy được cảnh tượng đẹp đẽ trong lòng, ánh mắt càng trở nên thanh minh, gã nhìn Tần Mạc, đột nhiên cười đắc ý: “Ngươi không hiểu, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu!”
Tần Mạc nhìn gã, hơi hơi cúi đầu, y thấp giọng nói: “Ta hiểu.”
Lãnh Lâm bỗng dưng mở to mắt, giữa trán bị đạn xuyên qua, lúc đến thời điểm phải tử vong này, gã hoảng hốt nghe được ở bên tai, thanh âm tràn ngập ma tính kia: “Bởi vì, ta cùng ngươi là một loại.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lý Túc sẽ không chết.