Thời Khanh đứng giữa ranh giới không gian của hệ thống và thế giới tu chân (thế giới của Tần Mạc)
, cảm thấy do dự…
Cậu vừa xem thử tình hình của bạn ký chủ, trạng thái của y có vẻ không ổn lắm, trong lòng Thời Khanh cảm thấy bối rối. Ký chủ kia vì sao quanh người y toàn là hắc khí vậy! Mấy thứ đen tối trong nội tâm kinh khủng khiếp của y muốn tràn ra tới ngoài luôn rồi kìa!
Mới có năm phút mà tình hình thành ra làm sao rồi? Rốt cuộc là ai làm ký chủ điên khùng nhà lão tử đây bùng nổ? Cút ra đây mau! Đừng có mà đổ trách nhiệm lên người gia gia mày.
Thời Khanh đảo mắt một vòng nhưng vẫn không thấy kẻ nào khác, sau đó nhìn thấy vật trong tay Tần Mạc, ế cái đó không phải thân thể ngọc bội nám tro của cậu sao? Ký chủ dùng ánh mắt ‘chăm chú và thâm tình’ đó dòm cậu làm gì?
Liên tưởng một chút Thời Khanh đột nhiên nghĩ ra một chuyện.
Không lẽ… Ký chủ tiên sinh anh minh khí phách lạnh lùng siêu cấp nhà cậu tưởng mình bị bỏ rơi? Bị bỏ lại trong hang tối, một mình hiu quạnh, cô đơn đáng thương… Thời Khanh che mặt, không thèm nghĩ nữa, lệch tông rồi!
Bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt chuyện này, quan trọng nhất là phải nhanh đem đồ ra sưởi cho Tần Mạc kìa, để chậm chút nữa thì mấy thứ cậu mua đều thành công toi hết. Thời Khanh vừa nghĩ liền chui ra khỏi không gian của hệ thống, bay vèo vào trong ngọc bội trong tay Tần Mạc.
“Tần…“
Lời còn chưa nói xong đã câm bặt.
Uy áp kinh khủng bùng nổ, hang động không cách nào chịu đựng được áp lực khổng lồ như vậy, thành vách sụp đổ, gió cuốn đá bay, đất đá bị cuốn vào trong cơn lốc, trong động dần dần xuất hiện một vòi rồng điên cuồng khủng bố. Mà người nam nhân giữa trung tâm cơn lốc ấy—tóc đen dài vờn bay như đang nhảy múa, gương mặt trầm như nước. Y im lặng nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay mình.
Không gian tĩnh mịch ngưng đọng, làm Thời Khanh có một cảm giác trước nay chưa từng có, rằng chỉ cần cậu nói sai một lời sẽ lập tức bị người kia chấn nát thành tro bụi!
Đầu óc cậu trở nên trống rỗng, trực giác của động vật nhỏ làm cậu vô thức đáp: “Tôi quay lại không gian của hệ thống đổi quần áo, chăn mền cho anh, còn có rất nhiều đồ ăn!”
Âm thanh trong trẻo âm vang trong động, được vách tường phản xạ khuếch đại lên, làm người ta cảm nhận được sự vội vã và sự êm dịu nhẹ nhàng của cậu. Đôi mắt tối đen băng lạnh như có cơn gió nhẹ thoảng qua, thổi tan hàn khí.
Tần Mạc cầm ngọc bội thật chặt, ánh mắt vẫn nhìn cậu chằm chằm như lúc trước.
Tuy vẫn rất kinh khủng, nhưng Thời Khanh nhạy cảm nhận ra uy áp đã không còn bốc lên ngùn ngụt như lúc trước! Có lẽ bắt trúng mạch rồi, quả nhiên chân thành thẳng thắn là liều thuốc duy nhất với bệnh nhân tâm thần đang phát bệnh ha ha!
Thời Khanh chuẩn bị moi mấy vật cậu đã mua ra, đột nhiên bị một tiếng rống lớn làm kinh sợ.
Điếc tai tui rồi! Cái gì nữa đây!!!
Cậu quét mắt 360 độ, nhìn thấy một đôi mắt to như chuông đồng phía sau lưng Tần Mạc? Trong lòng giật thót, tình hình này là cái tình hình gì đây?
Thời Khanh căng thẳng vội tập trung tinh thần quan sát. Đó là một con quái vật cao chừng bốn năm mét, lớn gấp hai ba lần một con gấu chó bình thường, vuốt sắc quơ quào phía trước, răng sắc lỉa chỉa, trong cái mồm đầy mỡ to như bồn máu nhễu nhão nước dãi. Giờ phút này nó đang nhìn chằm chằm con người duy nhất trong động, mà trong mắt nó đã biến thành điểm tâm sau bữa chính, vừa gào thét tiến tới. Tâm hồn bé nhỏ của Thời Khanh run lên bần bật, còn chưa kịp nhắc Tần Mạc đã phải bụm miệng câm nín.
Uy áp vừa thu lại liền được phóng ra lần thứ hai, như sóng biển mênh mông đổ xuống, phủ trùm lên cả không gian nhỏ hẹp không chừa một khe hở. Tần Mạc ung dung xoay người, mắt ngước lên nhìn con gấu điên này. Chỉ thấy y khẽ nhấc tay lên, ánh sáng tập trung trên đầu ngón tay tụ thành một tia chớp. Khi y vung lên lần nữa, lưỡi đao phán xét mang theo âm thanh xé rách bầu trời bổ xuống đỉnh đầu gấu chó, phát ra ánh sáng chói lòa cả hang động!
Ánh sáng mãnh liệt hắt lên mặt Tần Mạc, chiếu sáng gương mặt góc cạnh rõ ràng, kinh tâm động phách. Trong tức khắc gấu chó đã bị giật ra tro, nếu bây giờ Thời Khanh có miệng, nhất định sẽ nhét vừa cả quả trứng gà!
Cậu có chút theo không kịp, không phải Tần Mạc tự phế tu vi trở thành phế nhân rồi sao? Phế nhân mà có sức mạnh như vậy? Cậu bỏ lỡ chuyện gì rồi? Sau đó chợt nhớ đến ba giờ tra tấn của y, chẳng lẽ thuốc này hiệu quả như vậy? Có thể giúp Tần Mạc hồi phục đến cấp bậc này?
Chấm hỏi rào rào lấp đầy bộ não bé nhỏ của Thời Khanh, cậu thực sự cảm thấy não cá vàng của mình đúng là không đủ dùng, nhưng dù sao việc Tần Mạc diệt được con gấu kia cũng thiệt là đáng mừng mà. Gấu chó tiên sinh oanh liệt bỏ mình, Tần Mạc cũng vượt qua cơn bệnh trở lại bình thường không lạnh lẽo âm u như trước, có được một chút nhân khí.
Y vuốt nhẹ ngọc bội, cuối cùng cũng chịu nói chuyện, giọng khàn đục: “Ở đây.”
Thời Khanh ngây ngốc nhìn y, không hiểu ý ký chủ nhà mình, ý là muốn nói họ tạm thời ở lại trong hang động này sao?
Tần Mạc bổ sung tiếp vế quan trọng phía sau: “Trong tay ta.”
Thời Khanh: o(╯□╰)o.
Thấy ngọc bội ngoan ngoãn không phản đối (Thời Khanh: ông đây là bất lực không nói nên lời!)
, trong mắt Tần Mạc khẽ lóe lên niềm sung sướng, y nhẹ giọng hỏi: “Đồ đâu?”
Thời Khanh thực sự không theo kịp tư duy của tên thần kinh này. Khi nghe lời y, cậu mơ mơ màng màng theo bản năng lấy đồ trong không gian ra, chất đống tới đụng trần hang. Một chiếc giường phủ chăn bông màu xanh trắng, trường bào màu đen, còn có cả chục món ăn đủ loại hương vị. Một đống đồ chẳng đâu vào đâu đặt trong hang động tăm tối yên tĩnh, lại làm lòng người cảm thấy an vui.
Tần Mạc tiến tới mấy bước mặc quần áo vào, sau đó ghét bỏ nhìn chăn bông. Y mơn trớn ngọc bội một chút, lại nhìn qua một cách miễn cưỡng, đứng một lúc mới chịu đi qua, sau đó… nghiêm túc ngồi lên cái chăn.
“Lần sau chuẩn bị tọa ỷ, ta không quen ngồi đệm mềm thế này.”
Thời Khanh chỉ biết 囧, cố nuốt câu giải thích ‘Đây là chăn bông chăn bông chăn bông đó đại ca, dùng để để để…’ vào trong bụng.
Thôi đệm thì đệm, cậu cũng không muốn cãi cọ với người kia rồi lại chọc y bùng nổ nữa…
Tần Mạc là tu sĩ, cơ hồ là từ khi sinh ra đã bắt đầu tu luyện, ít khi tiếp xúc với thức ăn như người bình thường, về mặt ẩm thực cũng không có ham muốn gì, y ngồi xuống minh tưởng còn chóng khỏe hơn là ăn mấy thứ này. Nhưng y vuốt vuốt ngọc bội trong tay mình, đổi ý.
Vì vậy trong một tiếng sau, Thời Khanh há hốc mồm nhìn Tần Mạc dùng phong thái ưu nhã thong dong, tinh tế mà trật tự ăn hết hai chén cơm trắng, hai phần cơm chiên trứng, một phần thịt xào ớt xanh, salad rong biển, sườn chua ngọt, thịt cừu nướng, gà xào cay, bánh bao nướng, bánh kẹp thịt thăn, tôm hùm hấp, sò điệp nướng tỏi, gà chiên…
Ăn hết toàn bộ hơn ba mươi món mặn ngọt đặc sản đủ loại!
Thời Khanh đần thối mặt ra, cuối cùng cảm xúc hỗn độn xoắn quẩy hóa thành một tiếng thở dài cam chịu: làm sao mà cứu nổi anh đây, ký chủ thần kinh của tui…
Sau hai giờ nghỉ ngơi thân thể Tần Mạc cũng bình phục lại trạng thái ổn định, còn thêm một tiếng nữa không gian hệ thống sẽ mở ra. Thời Khanh rất muốn nằm ì ở đây chờ tới lúc đó, đáng tiếc Tần Mạc lại có suy tính khác.
Y trước giờ không có thói quen bàn bạc với người khác, cho nên chỉ dửng dưng đứng dậy mang Thời Khanh ra khỏi động. Hang động này sâu hơn tưởng tượng nhiều lần, hai người đi dần ra đến nhánh động lớn hơn. Đường đi tối đen như mực, quanh co khúc khuỷu như đang lạc vào mê cung. Tần Mạc vừa đi vừa quan sát, mày hơi chau lại, y cảm thấy nơi này có vẻ quen thuộc.
Qua một góc ngoặt, đường đi chật hẹp bất ngờ thông đến một nơi rộng lớn, ánh sáng chói lòa đập vào tầm mắt hai người, hang động được vô số tinh thạch chiếu sáng như ban ngày!
Khi nhìn rõ lại, đôi đồng tử đen của Tần Mạc khẽ rút lại.
Thời Khanh cảm thấy có vấn đề, nhìn theo y thì hoảng hốt trông thấy cảnh tượng hơn chục tên tu sĩ thượng thừa đã qua kim đan kì đang ngồi vòng quanh một nam tử tóc đen, người đó có gương mặt tuấn tú, mi mục như họa, giống Tần Mạc đến bảy phần!
Thời Khanh giật mình, trong lòng lập tức xuất hiện hai chữ to: Tần Việt!